Lam Hòa đứng thẳng tắp, trường bào màu lục theo gió từ cửa sổ thổi tới, thỉnh thoảng bay lên, trên gương mặt cực kỳ tuấn tú kia, mang theo nụ cười thản nhiên thờ ơ.
Hắn thản nhiên nhìn Âu Dương Vô, chậm rãi cười nói: “Âu Dương đại hiệp vang danh giang hồ, Lam mỗ tự nhiên không dám chậm trễ. Hơn nữa, “ hắn đảo mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Y, trong tròng mắt đen như mực hiện lên vẻ dịu dàng: “Vợ tôi còn nhỏ, sợ bị người ta dọa. Lam mỗ vì sự an toàn của nàng, đành phải tìm cách lưu lại toàn bộ những người gây bất lợi cho nàng thôi.”
Giọng nói thản nhiên, lộ ra một cỗ cường thế. Âu Dương Vô trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới ngửa đầu cười ha hả. Vừa cười, hắn vừa nói: “Một khi đã như vậy, thì phải mời Lam công tử chỉ giáo rồi!”
Lời vừa nói ra, khuôn mặt hắn biến đổi, thân hình hơi khom lại, hai mắt như điện nhìn Lam Hòa chăm chú, trường đao bên hông , đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn vừa làm ra động tác này, nhất thời, độ ấm bên trong giống như thấp xuống vài phần, một cỗ sát khí lạnh băng bao phủ trong phòng.
Âu Dương Vô không hổ là cao thủ hạng nhất trong chốn giang hồ, Lam Hòa không dám chậm trễ, vừa thấy hắn bày ra giá thức này, ngay lập tức biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc. Hắn rút trường kiếm bên hông ra, tà tà chỉ xuống đất, khóe miệng khẽ cong, cười mà như không cười nhìn Âu Dương Vô, miệng lại nói: “Tiểu Y, nàng đi ra ngoài trước đi.”
Môi Lạc Tiểu Y giật giật, hai mắt đen láy của nàng dạo qua một vòng trên người Âu Dương Vô cùng Lam Hòa, sau đó gật gật đầu, sảng khoái nói: “Được.” Dứt lời, nàng đi nhanh về hướng cửa phòng. Mở cửa phòng ra, vừa bước ra, đồng thời nàng quay đầu, cười hì hì nói với Lam Hòa: “Lam ca ca, động tác ca nhanh chút, bên ngoài quá lạnh rồi, chờ lâu không vui đâu.” Nàng nói lời này, rõ ràng không coi Âu Dương Vô là đối thủ của Lam Hòa.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Âu Dương Vô lập tức trở nên xanh mét. Khóe miệng Lam Hòa lại càng cong lên.
Hai mắt Âu Dương Vô như muốn phóng ra lửa cả giận nói: “Vị tiểu cô nương này rất kiêu ngạo!”
Ở trong tiếng cười lớn ha ha của Lam Hòa, Lạc Tiểu Y cười khanh khách, đóng cửa phòng lại. Đi ra bên ngoài hành lang.
Ngay trong nháy mắt nàng ra khỏi cửa kia, không khí bên trong trở nên vô cùng đông lạnh, đồng thời, đao phong nổi lên bốn phía. Cũng là Âu Dương Vô chủ động tiến công.
Lạc Tiểu Y khoan thai tiêu sái đi ra, sau đó rất nhanh, cả hộ vệ lẫn kẻ địch xâm phạm trong sân, đều không nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa. Thì ra Lạc Tiểu Y đã thu lại hơi thở của mình. Lặng yên không một tiếng động bò lên trên một cây đại thụ, im lặng xem xét.
Trong sân, đã sớm đầy người. Ba trưởng lão Bạch Y giáo kia đều là cao thủ hạng nhất. Những người này một thân hắc y, trên mặt che khăn. Bất quá, đội ngũ hộ vệ vây quanh bọn họ cũng không vừa, động tác vẫn thong dong, tiến thối có khí độ, rõ ràng đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, một đội hộ vệ công phu cực cao.
Bốn phía ba tên trưởng lão , đều đứng đầy hộ vệ hình thể cao lớn cường tráng. Lạc Tiểu Y nhìn một đám hộ vệ gương mặt không chút thay đổi, hiển nhiên là thường thấy máu tanh, bỗng nhiên trong lòng rung động: công tử gia, hắn thật sự chỉ là Dạ Lưu Phong sao?
Những hộ vệ này mỗi người đều tương đương với cao thủ hạng hai trên giang hồ, nhưng mà, bọn họ còn có một chỗ mà cao thủ bình thường trong giang hồ phải kém xa, đó chính là phối hợp. Lạc Tiểu Y chỉ liếc mắt nhìn một cái, là có thể khẳng định, những hộ vệ trong phủ Lam Hòa, thực lực còn hơn xa đám hộ vệ vương phủ mà nàng từng chứng kiến!
Ba trưởng lão quay mặt nhìn nhau, sau khi phán đoán mình ngoại trừ chiến một trận ra, không còn thượng sách nào để rời đi nữa, thì cũng đồng thời chuẩn bị chiến đấu xong xuôi.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên vù vù vù một trận tiếng vang nhỏ truyền đến. Lạc Tiểu Y vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện nóc nhà trong sân, đột nhiên lại xuật hiện trên trăm gã hộ vệ. Những hộ vệ này mỗi người đều cầm cung nỏ trong tay, trụ giáp che mặt, không nói một lời, giương cung về hướng mọi người. Đầu tên rậm rạp phát ra hàn quang kia, dưới ánh trăng rất là khủng bố, khiến người ta hoảng hồn.
Sự xuất hiện của những người này, hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người. Trong ánh mắt ba trưởng lão kia, đã hiện lên vẻ tuyệt vọng. Vốn chỉ có trên trăm cao thủ hộ vệ ngăn bọn họ lại, còn có đường toàn mạng quay về, hiện tại lại xuất hiện một đám cung tiễn thủ cầm cung nỏ trong tay như vậy, xem ra hôm nay muốn sống sót rời khỏi nơi này là chuyện muôn vàn khó khăn rồi!
Yên tĩnh! Yên tĩnh khôn kể! Khắp nơi không có ai nói chuyện, chỉ có từng đợt tiếng thở hào hển không ngừng truyền đến. Lạc Tiểu Y cũng không nghĩ đến phủ đệ của Lam Hòa hoàn toàn là Long đàm hổ huyệt. Hai mắt nàng tò mò nhìn quanh mọi nơi, thầm nghĩ : đao kiếm không có mắt, ở lại cũng đừng để cho tên bay ngộ thương mình.
***, đã sớm biết công tử gia lợi hại, nhưng thật không ngờ hắn lại lợi hại đến nước này. Lấy khí thế như vậy, mấy người này làm sao còn mạng?
Hiển nhiên, giống như Lạc Tiểu Y sở liệu, mấy trưởng lão kia cũng nghĩ như vậy. Sau khi bọn họ nhìn nhau, một người đàn ông cao gầy đứng ở chính giữa quát: “Đằng nào cũng chết, vậy thì kéo thằng nhóc xuống chôn cùng gia gia đi!”
Lời này vừa ra, hắn thả người nhảy, cả người như một con chim ưng, nhảy vào giữa đám hộ vệ. Người vừa từ không trung hạ xuống, đồng thời trường đao trong tay hắn đã mang theo một cỗ gió lạnh gào thét bổ tới trên đầu mọi người.
Hắn vừa ra tay, đại chiến liền xảy ra. Trong nháy mắt, chúng hộ vệ cùng ba vị trưởng lão liền đánh thành một đoàn.
Những hộ vệ này của Lam Hòa thật kỳ quái, từ đầu tới đuôi, bọn họ đều không hề hé răng. Lúc này, mười mấy hộ vệ cùng ba trưởng lão chém giết thành một đoàn. Mà các hộ vệ đứng canh giữ đường lui phía sau bọn họ cũng đứng nghiêm thẳng tắp không nhúc nhích. Về phần cung tiễn thủ chờ ở nóc nhà, một đám cũng duy trì tư thế nhắm, không nhúc nhích nhìn chằm chằm.
Sát khí không tiếng động như vậy, hợp với sát chiêu đầy máu tanh của những hộ vệ này, thật làm cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng.
Cuộc chiến hoàn toàn nghiêng về một phía, ngay lúc trong phòng Lam Hòa truyền đến một tiếng hét thảm, cùng tiếng cửa sổ vỡ tan, một người từ cửa sổ văng thật mạnh ra ngoài thì đồng thời, chúng hộ vệ vây quanh ba trưởng lão thân bỗng nhiên nhất tề lui ra. Ngay lúc ba trưởng lão bị đánh đến kiệt sức vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì bỗng nhiên gió lạnh nổi lên bốn phía, tiếng xé gió không ngừng truyền đến, từ trên nóc nhà trăm tên đồng loạt bay xuống, trong nháy mắt, đã xuyên thủng thân thể ba người bọn hắn.
Thẳng đến khi thi thể ba trưởng lão ngã thật mạnh xuống đất, những hộ vệ này còn đứng thẳng tắp, không có chút tiếng động nào truyền ra.
Vù một tiếng, Lam Hòa từ trong cửa sổ phiêu nhiên nhảy ra. Hắn chắp hai tay đi đến bên cạnh thi thể Âu Dương Vô cùng ba trưởng lão Bạch Y giáo, thản nhiên phân phó: “Mang xuống, chôn.”
“Dạ!”
Hai tiếng trả lời rõ ràng vang lên, tám hộ vệ mang bốn cỗ thi thể biến mất trong bóng đêm. Đồng thời, một sốhộ vệ khác cũng thu dọn hiện trườn. Động tác của bọn họ gọn gàng, giống như đã làm hàng ngàn hàng vạn lần.
Lạc Tiểu Y giật mình sửng sốt một hồi, thả người từ trên cây nhảy xuống, chạy đến bên người Lam Hòa. Một tay níu lấy ống tay áo của hắn, hai mắt cũng đang tò mò đánh giá những hộ vệ này. Nàng quay đầu chăm chú nhìn Lam Hòa, cười hì hì nói: “Công tử gia, hóa ra bọn họ không phải người câm điếc a?”
“Đương nhiên không phải.” Lam Hòa mỉm cười, hai mắt còn đặt trên mặt Lạc Tiểu Y, nhếch cao mày, tựa hồ rất hứng thú nói: “Tiểu Y, hiện tại áo người của Bạch Y giáo trực tiếp hoài nghi đến nàng rồi. Hơn nữa nhìn kiểu cách này của bọn họ, hứng thú đối với nàng cư nhiên phi thường to lớn . Tiểu Y, xem ra nàng không thể làm điếm tiểu nhị nữa. Thế nào, về sau có tính toán gì không?”
Mắt Lạc Tiểu Y chớp chớp vài cái, đột nhiên cảm giác được nụ cười trên mặt Lam Hòa thập phần đáng giận. Nàng đang tìm cách chơi xấu hắn, Lam Hòa lại tiến lên một bước, song chưởng duỗi ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lồng ngực, sau đó, cúi đầu, giống như chuồn chuồn lướt nước in một nụ hôn ở trên môi nàng. Tim Lạc Tiểu Y còn đang đập thùng thùng, Lam Hòa bỗng nhiên nghịch ngợm trừng mắt nhìn nàng, hạ giọng nói bên tai nàng: “Tiểu tử kia, muốn cùng công tử gia xem một hồi náo nhiệt không?”