Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 113: Trời Giận Người Ghét





Động tác của Lam Hòa dừng lại, biểu tình trên mặt dần dần chuyển thành đờ đẫn. Mà đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền đến: “Lam công tử thật có nhã hứng a, dưới ban ngày ban mặt như vậy, mà cũng chuẩn bị trái ôm phải ấp sao?” Đúng là giọng của Chu công tử. Câu này vừa ra, lập tức đâm vào trong lòng Lam Hòa, Lạc Tiểu Y hưng trí bừng bừng nhìn Lê Duẫn bỗng nhiên rùng mình một cái, đồng thời, một loại cảm giác cực kỳ không ổn trào ra trong lòng.
Con heo băng vừa xuất hiện, tiếng hừ lạnh của Lam Hòa rõ ràng truyền vào trong tai Lạc Tiểu Y. Hắn vươn tay ra, ôn nhu vuốt ve mái tóc Lạc Tiểu Y, không để ý tới ánh mắt thống khổ lên án của Lê Duẫn, không chút để ý liếc Chu công tử một cái, thản nhiên nói: “Chu đại hiệp luôn luôn lạnh tính lạnh tình, hôm nay tại sao lại có nhã hứng như thế, đến xem trận náo nhiệt này?”
Hai mắt con heo băng bình tĩnh nhìn về hướng Lạc Tiểu Y trong lồng ngực của hắn, mỉm cười nói: “À, chỉ là muốn nhìn xem, những người khác trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào.”
Lời này vừa ra, Lạc Tiểu Y nằm ở trong lòng Lam Hòa hung hăng rùng mình một cái. Con mắt chuyển động vài cái, hắn khó xử thầm nghĩ: thảm, ta đúng là kẻ trời giận người ghét.
Con heo băng vừa nói lời này ra, Lạc Tiểu Y rõ ràng cảm giác được, toàn thân Lam Hòa căng thẳng, khí lạnh tràn ra. Lạc Tiểu Y nhất thời cảm giác được, hai cặp mắt này dù vô tình hay cố ý, đều liên tục đâm về phía mình. Một đôi tất nhiên là con heo băng, một đôi khác là Lam Hòa.
Hừ, lúc này ta không xuất đầu lộ diện đâu, đầu của ta nhất định phải chôn kỹ một chút.
Nghĩ đến đây, đầu nhỏ Lạc Tiểu Y lại thấp xuống, một lần nữa quay về trên ngực Lam Hòa , ép ngũ quan bẹp dí. Nghe hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người Lam Hòa, đầu hắn còn giật giật, chà chà, chỉ thiếu không cười ra tiếng.

Ba người ở đây, vẫn đều đem lực chú ý tập trung ở trên người hắn. Thấy hắn làm như thế, một tiếng kêu bén nhọn tức giận của nữ tử vang lên: “Không biết xấu hổ!”
Hai mắt Chu mỹ nam cũng lạnh lùng nhìn Lạc Tiểu Y chằm chằm, mặt như sương lạnh, đồng thời sát khí hừng hực bắt đầu không chịu khống chế toát ra khắp nơi. Hai mắt hắn nặng nề nhìn Lạc Tiểu Y chằm chằm, ngẩng đầu chắp tay về hướng Lam Hòa, nói: “Lam công tử có việc. Vậy tại hạ cáo lui trước.” Dứt lời, hắn lại liếc mắt nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y một cái, khóe miệng khẽ cong, lộ ra một nụ cười khó hiểu, sau đó nghênh ngang rời đi.
Chu mỹ nam vừa đi, Lạc Tiểu Y không khỏi thở ra một hơi thật dài, lại than một hơi. Hắn vươn đầu khỏi lòng Lam Hòa, thì thào nói: “Thật khổ.Thiếu chút nữa không thở nổi.”
Cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Lam Hòa, Lạc Tiểu Y ngẩng đầu lên, hai mắt đen nhánh oai phong nhìn hắn. Lam Hòa mỉm cười, vươn tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, dịu dàng nói: “Bất cứ lúc nào, Lạc tiểu công tử vẫn luôn vui vẻ không lo buồn.”
Dứt lời, hắn hơi hơi cúi người, đặt một nụ hôn lên khóe môi Lạc Tiểu Y.
Nụ hôn này vừa ấn xuống. Một tiếng nức nở liền truyền vào trong tai hai người. Chỉ thấy sắc mặt Lê Duẫn trắng như tờ giấy loạng choạng, nức nở: “Lam ca ca, huynh thật sự, thật sự thích tiểu nhị này sao?”
Không đợi Lam Hòa trả lời. Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn Lam Hòa, nghẹn ngào nói: “Lam ca ca, nhưng Duẫn nhi yêu huynh a. Tình yêu của Duẫn nhi chẳng lẽ thua kém tên ẻo lả này sao?”
Dứt lời, nàng si ngốc nhìn Lam Hòa, Lam Hòa cũng cau mày. Khó xử nhìn nàng, bộ dạng không biết xử lý thế nào.
“Này!” Một tiếng nói thanh thúy vang lên trong bầu không khí ngưng trọng này, là Lạc Tiểu Y. Chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, trong ánh nhìn chăm chú của hai người, rất chân thành nhìn chằm chằm Lê Duẫn nói: “Lê tiểu thư, tiểu nhân không phải tên ẻo lả!”
Lê Duẫn oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, khóe miệng Lam Hòa cũng giật giật. Vươn tay, Lam Hòa sửa sang tại mảng tóc của Lạc Tiểu Y dính trước ngực mình, mỉm cười nói: “Được rồi, mọi người tan đi, bản công tử có việc bận.”
Dứt lời, hắn cũng không đợi hai người đáp lại, nhẹ nhàng đẩy Lạc Tiểu Y ra sau, liền bước đi.
Lam Hòa vừa đi, Lê Duẫn liền vọt đến trước mặt Lạc Tiểu Y, oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Tiểu Y cả kinh, cẩn thận lui ra phía sau mấy bước.

Bỗng nhiên, miệng Lê Duẫn bĩu ra, nước mắt rơi như mưa khóc không ra tiếng: “Tên tiểu nhị này, rốt cuộc ngươi dùng cái biện pháp gì làm cho Lam ca ca mê ngươi? Huynh ấy cư nhiên đối xử dịu dàng với ngươi như thế, còn ôm ngươi nữa?”
Thấy Lạc Tiểu Y không đáp, nàng oa oa khóc lên: “Ngươi nói đi, ngươi nói đi.”
Hắc.
Lạc Tiểu Y ngây ngô cười hai tiếng, sờ sờ đầu, nói: “Cái này, có biện pháp gì đâu?”
Lê Duẫn bĩu miệng, khóc không thành tiếng nói: “Ngươi làm hại Lam ca ca không thèm quan tâm ta nữa, chẳng lẽ, trước khi ta chết ngay cả nguyên nhân cũng không được biết sao?”
Nàng vừa nói ra, tinh thần Lạc Tiểu Y lập tức rung lên, hai mắt sáng quắc: “Cô nương chuẩn bị tự sát?” Ở trong tiếng nức nở càng thêm đau xót của Lê Duẫn, Lạc Tiểu Y vui sướng tăng thêm ngữ khí: “A, vậy cô nương chuẩn bị khi nào thì chết? Là nhảy lầu, hay là tự vận? Chẳng lẽ là thắt cổ? Di, cũng không đúng a, vậy cô nương muốn uống thuốc độc sao?”
Không nhìn đến gương mặt Lê Duẫn càng ngày càng xanh đen, Lạc Tiểu Y hưng phấn tình cảm mãnh liệt dâng trào, bắt đầu múa máy tay chân: “Lê tiểu thư, chúng ta thương lượng ha, trước khi cô nương tự sát, có thể nói cho tiểu nhân một tiếng hay không. Tiểu nhân cam đoan không quấy rầy cô nương, cũng chỉ xem cái náo nhiệt thôi! Thật sự, chỉ xem náo nhiệt!”
Quyết đoán nói xong câu đó, Lạc Tiểu Y gật mạnh đầu vài cái, vô cùng chờ mong nhìn Lê Duẫn, chờ đáp án của nàng.
Lúc này sắc mặt Lê Duẫn xanh lét đến gần tím đen. Lê Duẫn tức giận lấy tay áo lau lau trên mặt, nói cũng không nên hồn: “Ai muốn chết? Tiểu nhị ác độc nhà ngươi còn muốn ta chết a. Nói cho ngươi biết, ta sẽ không chết, Lam ca ca là của ta, ta đi sẽ giành huynh ấy về! Ta không để cho huynh ấy bị loại người ác độc đê tiện như ngươi mê đến hoa mắt đâu.”
Nói xong, chân nàng đạp mạnh, xoay người liền phóng về hướng Lam Hòa rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Lạc Tiểu Y xoay người bứt một cọng cỏ lên đặt trên miệng, lẩm bẩm nói: “Phản ứng này mới bình thường. Cái gì muốn chết muốn sống, ta cũng không phải quân tử, đương nhiên sẽ không vì đồng tình với cô mà bất an trong lòng nha.”
Chỉ chốc lát, mày Lạc Tiểu Y gắt gao vo thành một nắm. Thật lâu sau, hắn vui vẻ nở nụ cười, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lẩm bẩm nói: ” Biểu tình công tử gia rất chân thành, thật thú vị!”
Tiếng nói vừa dứt, một giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Không sai, thật là rất thú vị. Lạc tiểu công tử tuổi còn trẻ, lại đùa bỡn những người như chúng ta trong lòng bàn tay, thật là không tưởng tượng nổi a!”

Tiếng nói này như đao trong gió lạnh, lạnh lùng xâm nhập vào trong cơ thể Lạc Tiểu Y, làm hại hắn liên tục run run vài cái. Chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt Lạc Tiểu Y tương đối cùng Chu mỹ nam đón gió mà đứng trên chạc cây!
Hắc hắc hắc hắc.
Lạc Tiểu Y lộ ra tám cái răng ngây ngô cười, hai mắt thật to cong thành hình trăng lưỡi liềm. ***, trước mặt tiểu tử này, tại sao ta lại hơi chột dạ?
Sau khi ngây ngô cười, Lạc Tiểu Y nói với thân ảnh con heo băng đang đón gió phập phồng: “Chu đại hiệp nói lời ấy là có ý gì? Tiểu nhân đùa bỡn Chu đại hiệp lúc nào?” Nói đến câu sau thì hai mắt của hắn cực kỳ sáng trong, biểu tình chờ mong đối phương khẳng định kia, chỉ kém không có thêm một dòng nước miếng làm bằng chứng.
Khuôn mặt tuấn tú của Chu mỹ nam trầm xuống, vèo một tiếng nhảy xuống chạc cây. Trước mắt Lạc Tiểu Y mới nhoáng lên một cái, đã bị một tay bàn tay to túm lấy vạt áo. Chỉ thấy Chu mỹ nam ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tốt lắm. Hôm nay bản công tử cũng muốn chứng minh chuyện này.”
Dứt lời, ngón tay hắn căng thẳng, bưng Lạc Tiểu Y vác lên trên lưng, bước đi về hướng tường vây. Lạc Tiểu Y bị hắn khiêng trên vai, liền hết hồn: “Chu, Chu đại hiệp, công tử định mang tiểu nhân đi đâu?”
” Phía sau núi Thiên Lý Hương các ngươi không phải có một đầm nước sao? Tại hạ muốn giúp Lạc tiểu công tử tắm rửa!”
“A? Không, không cần! Tiểu nhân rất sạch sẽ, thật sự, rất sạch sẽ, hắc hắc.”
“A, phải không? Tiểu công tử đừng sợ hãi, sau khi tại hạ nghiệm thân , nếu ngươi là thân nam nhi, thì sẽ đưa ngươi bình an vô sự về trong ổ chăn của chưởng quầy nhà ngươi!”