Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 93: Vạch trần khăn che mặt thần bí




Đầu bên kia điện thoại, Tô San đã rời khỏi sân bóng, đang trên đường về phòng ngủ ký túc xá, ngạc nhiên nghe được câu hỏi của Lý Dĩnh, thì không khỏi dừng bước.
 
Tô San nhìn nhóm người Trương Thiên Thiên phất phất tay, ý bào các nàng đi trước, sau đó hơi có chút khân trương hói:
 
- Lý Dĩnh tỷ, chị hỏi chuyện này làm gì?
 
Vẻ dị thường trong ngữ khí của Tô San, lập tức làm cho Lý Dĩnh hiểu được, mối quan hệ giữa Trần Phàm và Tô San tuyệt đối là không hề đơn giàn, dù sao theo sự hiểu biết của nàng về Tô San, nếu Tô San và Trần Phàm là bạn bè bình thường, thì sẽ không cố tình che giấu như thế.
 
Dù hiểu được điểm này, nhưng Lý Dĩnh nhất thời lại không biết nên trà lời Tô San như thế nào. Bởi vì...nàng cũng giống như những ký già kia, muốn biết hết thày về Trần Phàm, nhưng lại không thể trực tiếp thẳng thắn nói cho Tô San nghe mục đích của chính mình.
 
- San San, xem ra quan hệ giữa hai người không đơn giàn ah.
 
Do dự một chút, Lý Dĩnh rốt cục bị lòng hiếu kỳ đánh bại, lại tiến hành thay đối phương thức dò hỏi, lựa chọn cách hói nhẹ nhàng hơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Đầu bên kia điện thoại, trong lòng Tô San không khỏi kinh Hoàng một trận.
 
Tuy rằng nàng không biết vì sao Lý Dĩnh lại đột nhiên hỏi thăm Trần Phàm, nhưng là nàng nghe ra được. Lý Dĩnh tựa hồ như thập phần quan tâm đến chuyện này.
 
Thân là một trong những người bạn của Lý Dĩnh, Tô San đối với bối cành của Lý Dĩnh cũng thập phần rõ ràng, nếu Lý Dĩnh quyết tâm muốn điều tra quan hệ giữa mình cùng Trần Phàm, vị tất đã không điều tra được, nếu như mình nói dối, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người ngày sau.
 
Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, Tô San cắn chặt răng, nói:
 
- Lý Dĩnh tỷ...Trần Phàm là vị hôn phu của tôi.
 
Vị hôn phu?
 
Trần Phàm là vị hôn phu của San San?
 
Ông!
 
Trong nháy mắt, trong óc Lý Dĩnh trống rỗng.
 
Nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, Tô San lại đưa ra câu trà lời như vậy.
 
Nàng thậm chí hoài nghi thính giác của mình có phải đã xuất hiện vấn đề hay không.
 
Tuy rằng nàng tiếp xúc với Tô San không nhiều lắm, nhưng tính cách hai người hợp nhau, cũng xem như là bạn thân, thậm chí có thể nói là chị em tốt.
 
Chính là bởi vì như thế, nàng thật hiểu biết Tô San, biết Tô San bởi vì một vài nguyên nhân đặc thủ, cho tới nay đều có sự kháng cự khó hiểu đối với nam nhân.
 
Hiện giờ, Tô San lại toát ra một vị hôn phu, hơn nữa...vị hôn phu lại chính là Trần Phàm có quan hệ thiên ti vạn lũ với nàng.
 
Điều này làm sao để nàng không khiếp sợ?
 
Mắt thấy bên kia điện thoại Lý Dĩnh không nói lời nào, trong lòng Tô San nghi hoặc tới cực điểm, nhịn không được hỏi:
 
- Lý Dĩnh tỷ, chị hỏi thăm về tên hỗn đàn kia làm cái gì?
 
Tên hỗn đàn?
 
Nghe được Tô San xưng hô Trần Phàm là tên hỗn đàn, Lý Dĩnh lại ngẩn ra, theo sau dờ khóc dỡ cười. Vì che giấu mục đích mình muốn tìm hiếu Trần Phàm, chi đành nói sang chuyện khác:
 
- San San, vị hôn phu của cô khiêu vũ thật không tệ.
 
- Hắn...hắn biết khiêu vũ?
 
Lúc này đây đến phiên Tô San giật mình, phía trước Tô San đã chưa xác định ý tưởng vớ vẩn là người thần bí có phải là Trần Phàm hay không, vì thế lúc này cũng không kịp liên tưởng tới.
 
Ngạc nhiên nghe được lời hỏi của Tô San, Lý Dĩnh nhất thời nghẹn lời.
 
Nguyên bàn nàng đã đáp ứng Trần Phàm sẽ giữ bí mặt đối với chuyện kia, bất quá sau khi biết được Trần Phàm là vị hôn phu của Tô San, cũng liền không đế ý, cho nên nghĩ chuyện này Tô San cũng biết, nên mới đem chuyện khiêu vũ nhắc ra tới...
 
Dựa theo lối suy nghĩ bình thường, suy đoán của Lý Dĩnh không sai, nhưng nàng không biết quan hệ của Tô San cùng Trần Phàm, nàng càng không biết, những năm gần đây Tô San vẫn có kháng cự khó hiểu đối với nam nhân, hoàn toàn là bởi vì vị hôn phu như Trần Phàm.
 
Hiện giờ, biểu hiện của Tô San làm nội tâm nàng giật mình, lập tức hiểu được, quan hệ giữa Tô San cùng Trần Phàm, chỉ sợ không đơn giàn như là mình đã nghĩ.
 
Hiểu được điểm này, Lý Dĩnh cũng trầm mặc, nàng không biết có nên nói thật với Tô San hay không.
 
Mà Tô San nhận thấy được Lý Dĩnh trầm mặc, vốn cảm thấy hết sức kỳ quái, sau đó trong lòng vừa động, mơ hồ đoán được điều gì, theo bàn năng hỏi:
 
- Lý Dĩnh tỷ, chị...chị không phải muốn nói cho tôi biết, bài vũ đạo vừa rồi chính là do tên hỗn đàn kia biểu diễn?
 
Tuy rằng không biết vì sao Trần Phàm muốn giữ bí mặt với Tô San, nhưng sự tình đã phát triển tới mức này, nếu như nàng còn giấu diếm Tô San, lấy quan hệ giữa Tô San cùng Trần Phàm, ngày sau tất nhiên sẽ biết.
 
Nghĩ đến đây, Lý Dĩnh cũng không nhịn được tò mò muốn tìm hiểu xem giữa Trần Phàm cùng Tô San rốt cục đã xảy ra chuyện gì, bất quá không hỏi, chi cười khố đáp:
 
- Phải, bài vũ đạo kia do hắn biểu diễn.
 
Bài vũ đạo kia là do hắn biểu diễn?
 
Thật là hắn?
 
Oanh!
 
Câu trà lời của Lý Dĩnh trực tiếp làm Tô San trợn tròn mất, trên mặt hoàn toàn bị nỗi khiếp sợ chiếm cứ.
 
- Ba.
 
Tô San hoàn toàn lâm vào trong nỗi khiếp sợ, tay phải vô ý thức buông ra, di động trực tiếp rơi xuống đất.
 
Bất quá nàng tựa hồ không nhận thấy được điểm này, cũng không khom người nhặt di động, mà là nhẹ nhàng lắc đầu, thì thào lẩm bẩm:
 
- Làm sao có thể? Điều này sao có thể đây?
 
Cùng lúc đó ờ một chỗ khác. Điền Thảo vẫn lẳng lặng ngồi trên khán đài như cũ, ánh mất hốt Hoàng nhìn lên sân khấu.
 
Bởi vì nguyên nhân nàng đã khóc, trên mặt nàng đẫm đầy nước mắt, bất quá nàng vẫn không lau, chi lẳng lặng nhìn tới.
 
Tựa hồ...nơi kia có đồ vật gì đang hấp dẫn lấy nàng.
 
Bên người Điền Thảo, tuy rằng Ngu Huyền cũng bởi vì quan sát đoạn vũ của Trần Phàm mà nhiệt huyết sôi trào, bất quá hắn cũng không giống những người xem xúc động xông lên sân khấu.
 
Từ ban đầu phát hiện Điền Thảo khóc nghẹn ngào, đến lúc này nhìn thấy Điền Thảo vẫn không nhúc nhích ngồi yên nơi đó ngân người, không nói câu nào, Ngu Huyền mờ mịt, căn bàn không biết rốt cục Điền Thảo bị thế nào.
 
Vì thế, hắn nhìn qua Chu Văn, muốn Chu Văn giải thích tất cả chuyện này.
 
Thân là một gã yêu thích phim tình cảm AV, nếu để cho Chu Văn thông qua việc phân biệt bộ vị của một "nghệ thuật đại sư' mà phân tích, nói ra tên của nghệ sĩ nào đó, điều này tuyệt không khó khăn.
 
Nhưng nếu để cho một vua lý luận điển hình như hắn đi cân nhắc tâm sự của một cô gái. đó quà thực so với việc để Bin Laden xưng huynh gọi đệ với Obama còn khó khăn hơn nhiều.
 
Vì thế, hắn trực tiếp nhắm mắt, lựa chọn già chết...
 
Ngu Huyền nhìn thấy biểu hiện của Chu Văn, không biết nói gì, đôi mắt chuyền vài vòng, nghĩ nghĩ, nói:
 
- Cô bé. đừng khóc. Tôi biết cô lo lắng Trần Phàm sẽ không trở lại. Cô yên tâm. Trần Phàm rất trọng danh dự, cho tới bây giờ một lời ra liền như đinh đóng cột, nếu hắn nói sẽ quay về chỗ này gặp chúng ta, thì nhất định sẽ về.
 
Hiển nhiên Ngu Huyền xem Điền Thảo là bạn gái của Trần Phàm, theo bàn năng cho rằng bởi vì Điền Thảo không nhìn thấy Trần Phàm nên mới khóc, cho nên mới nói như thế, mục đích là vì an ủi Điền Thảo.
 
Nghe được lời của Ngu Huyền, ánh mắt vốn đang Hoàng hốt của Điền Thảo chọt biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại đôi mắt bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, gật đầu cười.
 
Nhìn thấy Điền Thảo vừa rồi còn khóc nghẹn, lúc này lại lộ ra dáng tươi cười, biểu tình của Ngu Huyền cần bao nhiêu phấn khích liền có bấy nhiêu phấn khích, đồng thời nhịn không được trong lòng thầm nói:
 
- Mụ nội nó, chăng thê trách ông nội thưởng hay nói, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, hiện tại vừa nhìn quà thật là như thế.
 
- Tiểu Huyền tử, tiểu Văn tử, hôm nay ca biểu diễn như thế nào?
 
Đúng lúc này, Tiêu Phong trong bộ lễ phục màu trắng dẫn đầu đi tới khán đài, người còn chưa tới gần ba người Ngu Huyền, thanh âm đã truyền tới trước.
 
Tuy rằng, trước đó hắn cũng bị đoạn vũ cuối cùng của Trần Phàm làm rung động, nhưng với tính cách tự kỷ của hắn, làm sao chịu thối phồng người khác?
 
- Không sai, không sai, nhưng còn kém hơn người mang mặt nạ kia biểu diễn một chút.
 
Ngu Huyền dẫn đầu đưa ra đánh giá, đánh giá xem như đúng trọng tâm, không nói chuyện Dai Fu khiêu vũ, tiêu chuẩn chơi đàn dương cầm của Tiêu Phong quà thật không tầm thưởng.
 
Ngu Huyền sỡ dĩ cấp ra đánh giá đúng trọng tâm, thứ nhất bởi vì hắn thân là trưởng lớp, Tiêu Phong biểu diễn dĩ nhiên mang đến mặt mũi cho chuyên khoa, hắn tự nhiên phải khen ngợi một phen, lại bên cạnh có mặt Điền Thảo, hắn cũng ngượng ngùng nếu đà kích Tiêu Phong.
 
Ngu Huyền da mặt còn mỏng, Chu Văn lại không hề cấp cho Tiêu Phong mặt mũi, vẻ mặt xem thường nói:
 
- Tiêu Phong, cậu còn có điểm liêm sỉ không?
 
- Tiểu Văn tử, lời này của cậu có ý gì?
 
Tiêu Phong bởi vì được cùng nữ thần Dai Fu lên sân khấu diễn xuất, cho tới bây giờ còn hưng phấn không thôi, vốn nghĩ muốn khoe khoang một phen trước mặt Ngu Huyền cùng Chu Văn, xem như thỏa mãn hư vinh tà ác trong lòng, hiện giờ nghe được Chu Văn đả kích, lập tức mất hứng.
 
Mắt thấy Tiêu Phong không phục, Chu Văn theo thói quen đẩy gọng kính:
 
- Cậu cảm thấy so sánh với đoạn vũ cuối cùng, biểu diễn của cậu như thế nào?
 
- Ách...
 
Thấy Chu Văn đem mình so sánh với người thần bí, dù cho da mặt Tiêu Phong đủ dày, cũng không dám nói mình biếu diễn giỏi, đành phải ra vẻ tức giận mắng:
 
- Kháo, tiểu Văn tử, cậu không đà kích lão tử sẽ chết a?
 
- Cậu không khoe khoang sẽ ngứa ngáy sao? Sẽ sớm tiết sao?
 
Chu Văn nghiêm trang hói.
 
Tiêu Phong không còn biết nói gì, theo sau ánh mắt dời vị trí, nhất thời phát hiện Điền Thảo ngồi bên cạnh Ngu Huyền.
 
Vừa nhìn thấy cách ăn mặc mộc mạc cùng gương mặt tuyệt mỹ không hề trang điểm của Điền Thảo, đồng tử Tiêu Phong đột nhiên co rút lại, liền giống như thợ sân nhìn thấy con mồi, theo bàn năng hói:
 
- Di, vị tiểu mỹ nữ này là ai?
 
- Là...bạn gái Trần Phàm.
 
Ngu Huyền cấp ra đáp án.
 
- Gì?
 
Tiêu Phong cả kinh:
 
- Tiểu...tiểu Huyền tử, cậu lặp lại lần nữa?
 
- Tôi không phải bạn gái của Trần Phàm.
 
Lúc này, không đợi Ngu Huyền mở miệng, Điền Thảo liền giải thích.
 
- Không phải bạn gái Trần Phàm?
 
vẻ mặt Ngu Huyền nghi hoặc:
 
- Cô gái nhỏ, cô đừng ngượng ngùng, chúng tôi đều là bạn thân của Trần Phàm.
 
- Tôi thật sự không phải là bạn gái của Trần Phàm.
 
Điền Thảo nói xong, nhưng trong lòng hết sức tò mò, Tô San cùng Trần Phàm không phải ờ chung một trường sao, nếu ba người trước mất đều là bạn của Trần Phàm, vì sao không biết quan hệ giữa Trần Phàm và Tô San?
 
Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng Điền Thảo cũng không chủ động hỏi.
 
- Vậy thì cô?
 
Mắt thấy Điền Thảo không giống như đang nói dối, Ngu Huyền hoàn toàn hồ đồ.
 
Điền Thảo do dự một chút, nói:
 
- Tôi là em gái của anh ấy.
 
Em gái?
 
Điền Thảo đưa ra đáp án, nhất thời làm ba người Ngu Huyền ngạc nhiên.
 
Chợt Tiêu Phong là người thứ nhất lấy lại tinh thần, cười khan hai tiếng:
 
- Khụ khụ...chúng ta đã biết, cô là em gái của hắn. ân, em gái...
 
Hiển nhiên, từng tung hoành trong bụi hoa Tiêu Phong căn bàn không tin tưởng lời giải thích của Điền Thảo, theo hắn xem ra, em gái không phải là một cách giải thích khác của bạn gái sao?
 
- Đúng rồi, Tiêu Phong, người thần bí xuất hiện cuối cùng là ai?
 
Ngu Huyền bỗng nhiên mở miệng hỏi, theo Ngu Huyền xem ra. Tiêu Phong nên biết thân phận của người thần bí kia, dù sao hai người cũng được xem như cùng lên sân khấu biểu diễn.
 
Trước đó, sau khi Tiêu Phong cùng Dai Fu phối hợp biểu diễn xong, đi xuống sân khấu trước, vốn không nhìn thấy Trần Phàm, lúc này nghe Ngu Huyền hỏi như vậy, lắc đầu nói:
 
- Tôi cũng không biết, bất quá...tên kia khiêu vũ thật quá tuyệt, rõ ràng thật thô lỗ, nhưng lại tràn ngập lực lượng, hết sức có lực ánh hưởng.
 
- Phải, cho tới nay, tôi đều cho rằng chỉ có võ thuật mới có thể bày ra một mặt dương cương của nam nhân, lại thật không ngờ khiêu vũ cũng có thể.
 
Ngu Huyền cũng cảm thán nói:
 
- Lấy lực lượng cảm do người thần bí kia bày ra, tuyệt đối là một cao thủ.
 
Ân?
 
Điền Thảo đứng một bên, nghe được lời nói của Tiêu Phong cùng Ngu Huyền, diễn cảm trở nên cực kỳ cổ quái, hiển nhiên nàng thật không ngờ, thân là bạn tốt của Trần Phàm, ba người Ngu Huyền lại không biết đoạn vũ vừa rồi do chính Trần Phàm biểu diễn.
 
Điền Thảo là một người thích tự hỏi.
 
Một khi gặp được vấn đề không nghĩ ra, nàng sẽ yên tĩnh tự hỏi, lần này cũng không ngoại lệ.
 
Trong đầu hiện lên tình hình hai lần nhìn thấy Trần Phàm, Điền Thảo mơ hồ hiểu được chỉ sợ do chính Trần Phàm cố ý giấu diếm bọn họ.
 
- Rốt cục hắn có kinh nghiệm thế nào, vì sao lại lộ ra một mặt bi thương như vậy. Tại sao hắn phải mang mặt nạ, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy gương mặt thật của hắn? Sau lưng mặt nạ, chân thật hắn lại là hình dạng sì?
 
Trong lòng Điền Thảo đang tự hỏi chính mình, khóe mắt lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ phía trước đi tới.
 
Là Trần Phàm.
 
Cơ hồ theo bàn năng, Điền Thảo ngẩng đầu lên, nhìn về hướng thân ánh đã điêu khắc thật sâu trong nội tâm của nàng.
 
Ngay sau đó, ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung...