Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 844: Trần và Yến, vua và giặc cướp!




Tây Sơn nằm ở vùng núi phía tây Yên Kinh, thuộc dãy Thái Hành sơn, phía bắc lấy Nam Khẩu làm ranh giới, phía nam thuộc Cự Mã Hà Cốc, phía đông là bình nguyên.
 
Vào thời cổ, rất nhiều đế vương và hoàng thân quốc thích, văn võ hoạn quan đều nhìn trúng vùng đất trù phú này, về sau xây dựng lên Hoàng Gia lâm viên thật quy mô.
 
Ngày trước ở nơi này chính là đế vương nhà Kim, "Bát Đại Thủy Viện" nổi tiếng chính do ông vua này hạ lệnh xây dựng.
 
Sau khi quốc gia thành lập, các lão nhân từng kính dâng cả cuộc đời mình cho quốc gia ở lại Tây Sơn, về sau những lão nhân này chuyển vào Hoàng Gia lâm viên, Tây Sơn dần dần trở thành nơi làm việc của hai giới quân, phương.
 
Là nhân vật thứ hai của quân đội, biệt thự của Trần Kiến Quốc nằm tại Tây Sơn.
 
Vào buổi trưa, khi Trần Kiến Quốc mang theo Trần Vĩnh Lạc cùng gia đình Trần Phàm trở về biệt thự, ba đời thành viên Trần gia ngoại trừ vợ chồng Trần Vĩnh Thụy, những người khác toàn bộ đến đông đủ, mà trong bốn đời thành viên ngoại trừ Trần Phi đã chết, toàn bộ cũng đến.
 
Từ sau bốn tuổi, Trần Phàm chưa bao giờ bước vào biệt thự của Trần Kiến Quốc một bước.
 
Vợ chồng Trần Chiến ngoại trừ năm trước cùng ăn tết với Trần lão thái gia, Trần Phàm cùng Tô San, mỗi khi tới ngày mười lăm tháng 8 cùng đêm giao thừa đều đến biệt thự của Trần Kiến Quốc ăn tết cùng thành viên khác trong Trần gia.
 
Bên trong ba đời thành viên của Trần gia, Trần Chiến vốn có hi vọng trở thành gia chủ Trần gia nhất, nhưng về sau lại vì Tôn Diễm Linh mà bỏ qua tiền đồ cẩm tú, cam nguyện làm một người đàn ông bình thường, bảo hộ cho vợ của hắn.
 
Ngày trước, khi tin tức Trần Chiến rời khỏi quân đội được truyền ra, trong quân đội ai cũng kinh ngạc.
 
Ngu muội!
 
Đây là lời đánh giá của một ít con cháu hồng sắc gia tộc cùng thời với Trần Chiến thời ấy.
 
Theo bọn hắn xem ra, vì một người phụ nữ bệnh hoạn lại buông tha tiền đồ cả đời, thật sự là một chuyện vô cùng ngu xuẩn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Những người ngoài đều mắng Trần Chiến ngu xuẩn, nhưng trong lòng thành viên đời thứ ba của Trần gia lại thấy cao hứng.
 
Tuy nói bọn hắn đều như Trần Chiến là người của Trần gia, nhưng dù sao chức gia chủ chỉ có một, tiếng nói cao nhất, Trần Chiến rời khỏi, không thể nghi ngờ là cấp cho bọn họ cơ hội.
 
Trong hai mươi năm qua, Trần Chiến vẫn mãi bảo hộ Tôn Diễm Linh, hoàn toàn bị xem là phế vật trong những con cháu hồng sắc gia tộc tại Yên Kinh.
 
Đồng dạng, mỗi lần vợ chồng Trần Chiến đến biệt thự của Trần Kiến Quốc, đều bị không ít người xem thường cùng châm chọc, trong đó vợ chồng Trần Vĩnh Thụy là phản ứng nhiều nhất.
 
Vì thế Trần lão thái gia không chỉ một lần nổi giận, nhưng vẫn không thể thay đổi tất cả chuyện này.
 
Trần lão thái gia không thể thay đổi nhưng Trần Phàm lại có thể.
 
Khi Trần Kiến Quốc mang theo gia đình Trần Phàm đi vào biệt thự, bên trong đại sảnh, vô luận là thành viên đời thứ ba hay thứ tư của Trần gia đều đứng dậy.
 
Bọn hắn cũng không giống như ngày thường, thường dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn Trần Kiến Quốc, mà là nhìn về phía Trần gia công tử ca từng bị đuổi ra khỏi Trần gia, nhìn về đứa con của phế vật Trần gia, nhìn về phía Long Nha kiêu ngạo của quốc gia!
 
Bởi vì.
 
Người kia, hắn bằng vào sức một mình thay đổi Trần gia, thay đổi quốc gia thậm chí thay đổi thế giới!
 
Ngoại trừ Trần Ninh, cơ hồ ánh mắt mọi người khi nhìn Trần Phàm đều thật phức tạp, không dám tin tưởng, cũng có kính sợ.
 
Không dám tin là bởi vì bọn hắn cảm thấy được Trần Phàm bằng vào sức cá nhân làm được tất cả chuyện này, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi.
 
Kính sợ là bởi vì, mặc kệ họ không tin thế nào, nhưng Trần Phàm đã làm được!
 
Ánh mắt Trần Ninh nhìn Trần Phàm không có kính sợ.
 
Bởi vì nàng xem Trần Phàm là mục tiêu theo đuổi, vì thế đã tiến vào hải quân lục chiến, được xưng đệ nhất kim hoa quân đội, trong ánh mắt nàng khi nhìn Trần Phàm chỉ có sùng bái cùng kích động.
 
Bởi vì.
 
Ở trong lòng nàng, Trần Phàm vĩnh viễn đều là thần tượng cùng mục tiêu theo đuổi của nàng!
 
- Đồ ăn chuẩn bị xong chưa?
 
Nhận thấy được không khí có chút quỷ dị, Trần Kiến Quốc mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
 
Vợ của Trần Kiến Quốc đã qua đời từ lâu, Trần Vĩnh Lạc lại là lão đại trong thành viên đời thứ ba, vợ của Trần Vĩnh Lạc theo lý thường phải trở thành con dâu trưởng, những ngày lễ tụ họp đều do một tay bà xử lý mọi việc trong nhà.
 
Vừa nghe hỏi, bà mỉm cười đáp
 
- Cha, đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ mọi người về mà thôi.
 
Trần Kiến Quốc gật đầu, nhìn Trần Phàm nói
 
- Tiểu Phàm, giúp mẹ cháu ngồi xuống trước đã, ông nói một chút chuyện, sau đó chúng ta dùng cơm.
 
Trần Phàm gật đầu, đẩy xe lăn giúp Tôn Diễm Linh đi về hướng sô pha, đồng thời mỉm cười chào hỏi các trưởng bối, không tỏ vẻ kiêu ngạo tự đại, cũng không làm cho người ta có loại cảm giác mới lạ, ngược lại thân cận như người trong một nhà.
 
Biểu hiện của Trần Phàm làm không ít thành viên Trần gia giật mình, đồng thời cảm giác hổ thẹn cùng hối hận sâu sắc.
 
Họ liền tránh người, giúp Trần Phàm đỡ Tôn Diễm Linh lên sô pha.
 
- Được rồi, Vĩnh Lạc, mọi người ngồi xuống, các cháu thì đứng.
 
Trần Kiến Quốc chậm rãi mở miệng nói, ngữ khí thật kiên định.
 
Vừa nói xong, thành viên đời thứ ba liền ngồi xuống, những người còn lại thì vẫn đứng.
 
- Tiểu Phàm, cháu cũng ngồi xuống đi.
 
Trần Kiến Quốc nhìn Trần Phàm mỉm cười nói.
 
- Ông bác cả, theo quy củ cháu phải đứng.
 
Trần Phàm cười đáp.
 
Trần Kiến Quốc cười nói
 
- Quy củ là chết, người là sống. Luôn tuân theo quy củ, chỉ là chủ nghĩa giáo điều. Với cống hiến của cháu đối với Trần gia, đừng nói lưu chỗ ngồi cho cháu, dù hiện tại cho cháu ngồi vị trí này, tin tưởng sẽ không còn ai nói gì!
 
Ân?
 
Nghe được lời nói của Trần Kiến Quốc, mọi người liền hiểu được, Trần gia gia chủ tương lai đã được chỉ định cho Trần Phàm!
 
Hiểu được chuyện này, nhưng không ai lộ ra bất mãn, dù sao những gì Trần Phàm đã làm vẫn còn hết sức rõ ràng.
 
Như muốn xác minh suy đoán của mọi người, ánh mắt Trần Kiến Quốc nhìn quanh, lại nói
 
- Trước khi ăn cơm, ta tuyên bố hai chuyện. Thứ nhất lúc trước Trần gia phát sinh biến cố, ta đem tiểu Phàm cùng cha mẹ nó đuổi ra Trần gia chỉ là hành động bất đắc dĩ, từ đầu tới cuối như thế nào, ta không muốn nhắc lại, mọi người biết chuyện này là được, không cho phép ngoại truyền! Thứ hai, tiểu Phàm, căn cứ theo di chúc của lão thái gia, chú Vĩnh Lạc sẽ nhận chức gia chủ sau ta, sau này cháu sẽ tiếp nhận từ tay chú Vĩnh Lạc!
 
Nói xong Trần Kiến Quốc nhìn Trần Phàm.
 
Trần Phàm tựa hồ đã sớm đoán được chuyện này, cũng không kinh ngạc mà chỉ cười khổ định nói gì đó.
 
Nhưng...
 
Không đợi hắn nói ra khỏi miệng, Trần Vĩnh Lạc lại nói
 
- Cha, cha cũng đừng cất nhắc con, năng lực của con đối với tiểu Phàm mà nói quả thật chênh lệch quá xa, theo con thấy nên trực tiếp để tiểu Phàm làm tốt hơn.
 
- Như vậy cũng được.
 
Trần Kiến Quốc gật đầu đồng ý, lại hỏi
 
- Tiểu Phàm, cháu xem thế nào?
 
- Ông bác cả, tuy rằng cháu làm chút việc, nhưng...cháu làm rất nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hơn nữa...thân phận của cháu cũng rất mẫn cảm, để cháu làm gia chủ thật sự không thích hợp.
 
Trần Phàm cười khổ nói
 
- Các anh chị đều được tôi luyện trong những ngành trọng yếu của quốc gia, năng lực đầy đủ, đợi thêm một thời gian đều có thể tự mình đảm đương một phía, từ trong họ chọn người thừa kế thì thích hợp hơn, cháu không được.
 
Nghe được lời nói của Trần Phàm, một ít thành viên đời thứ tư từng cố gắng tranh thủ vị trí gia chủ Trần gia đều lộ ra biểu tình hổ thẹn - bọn họ vì cạnh tranh chức gia chủ mà không ngừng biểu hiện, mà hiện giờ Trần Phàm lại tình nguyện nhường lại vị trí gia chủ, so sánh hai bên quả nhiên cách biệt một trời.
 
- Tiểu Phàm, đây là di chúc của lão thái gia.
 
Trần Kiến Quốc biết Trần Phàm là người nói một không hai, hơn nữa lấy năng lực cùng địa vị hiện giờ của Trần Phàm, nếu trở thành gia chủ đời thứ tư, trong tương lai Trần gia tuyệt đối có thể trở thành đại gia tộc hạng nhất hạng nhì toàn thế giới!
 
- Ông bác cả, ngài cũng nói quy củ là chết mà người là sống. Theo đạo lý mà nói, lão thái gia định ra di chúc, chúng ta đều phải tuân theo, nhưng chúng ta cũng phải căn cứ theo tình huống thực tế, nếu không sẽ thành chủ nghĩa giáo điều...
 
Trần Phàm cười cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói
 
- Trong mắt cháu, ai làm gia chủ không quan trọng, quan trọng là gia đình chúng ta cần đoàn kết!
 
Đoàn kết!
 
Hai chữ này như tiếng sấm rền vang lên bên tai thành viên trong nhà, làm cả người họ đều chấn động.
 
- Gia tộc Wales trong hai trăm năm mươi năm qua luôn nắm kinh tế toàn cầu trong tay, cũng bởi vì từng thành viên trong gia tộc, đều nhớ kỹ tổ huấn của bọn họ: Chỉ cần các cháu đoàn kết nhất trí, các cháu sẽ sở hướng vô địch. Ngày các cháu chia rẽ nhau, chính là ngày gia tộc sẽ suy tàn.
 
Trần Phàm thấy mọi người trầm mặc, lại như đinh đóng cột nói
 
- Cháu nghĩ, chỉ cần gia đình chúng ta đoàn kết, hết thảy đều không còn gì khó khăn!
 
- Nói rất đúng!
 
Lại nghe lời nói của Trần Phàm, Trần Kiến Quốc kích động đứng lên
 
- Tiểu Phàm nói đúng, đoàn kết, đây là yêu cầu của ta đối với mọi người, ta hi vọng các con cháu đều có thể làm được!
 
Vừa nói xong, ánh mắt Trần Kiến Quốc đảo qua trên mặt mọi người, lại vung tay lên
 
- Dọn cơm!
 
Ngay khi toàn bộ thành viên Trần gia tề tụ cùng một chỗ, hội nghị tài chính Yên Kinh đã hạ xuống màn che.
 
Sau khi hội nghị kết thúc, Yến Khánh cùng đoàn người dự hội nghị đều cần tham gia buổi tiệc trưa.
 
Bởi vì hội nghị chấm dứt tương đối trễ, lúc kết thúc đã qua mười hai giờ, vì thế chỉ nghỉ ngơi được mười phút liền đi tới nhà hàng.
 
Hội nghị vừa kết thúc, Yến Khánh là người đầu tiên rời khỏi hội trường!
 
Bởi vì trong hội nghị vừa rồi, Duyên An Sơn nói cho hắn biết, cha mẹ Yến Thanh Đế đã bị đặc công quốc an mang đi!
 
Tin tức này đối với Yến Khánh mà nói không thể nghi ngờ chính là sét đánh!
 
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, hội nghị còn chưa chấm dứt, cấp trên liền động thủ với Yến gia!
 
Đi ra hội trường, Yến Khánh cùng Duyên An Sơn đi tới một gian phòng, gọi điện thoại cho vị lão nhân từng có giao tình thâm hậu với cha hắn.
 
Hiển nhiên Yến Khánh cũng biết, đám người Khuê lão luôn ủng hộ hắn chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn cùng Yến gia!
 
- Tôi là Yến Khánh, thỉnh mời Khuê lão nghe điện thoại...
 
Điện thoại vừa chuyển được, Yến Khánh không quan tâm chuyện khách khí với thư ký Khuê lão, trực tiếp dùng ngữ khí khẩn trương kêu to.
 
Đầu bên kia điện thoại, thư ký Khuê lão dùng ngữ khí phức tạp nói
 
- Thưa ngài, Khuê lão muốn tôi chuyển cáo ngài, chuyện của Yến gia ông ấy đã tận lực, chỉ trách đời sau của ngài không nên thân, chuyện cho tới bây giờ ông ấy đã không còn cách nào khác giúp đỡ, bảo ngài nên tự cầu nguyện cho mình.
 
Đời sau không nên thân?
 
Tự cầu nguyện cho mình?
 
Bên tai vang lên lời người thư ký, cả người Yến Khánh chấn động trợn tròn mắt, hoàn toàn choáng váng.
 
Theo sau khi hắn còn muốn nói thêm điều gì đó, bên kia đã cúp điện thoại, bên trong chỉ còn truyền ra thanh âm "đô đô".
 
- Ba!
 
Nghe được thanh âm này, tay Yến Khánh run lên, di động nhất thời rơi trên mặt đất, thanh âm chói tai.
 
Mà cả người hắn giống như bị rút hết khí lực, trực tiếp ngồi phịch xuống ghế, cả người run run, trên mặt không còn chút huyết sắc.
 
Thấy một màn như vậy, Duyên An Sơn cũng không giống như lúc trước tiến lên nâng đỡ hắn, mà hai chân mềm nhũn té phịch luôn xuống ghế.
 
Cuộc chiến Trần Yến, hạ xuống màn che.
 
Yến gia thua, thua hoàn toàn.
 
Từ nay về sau.
 
Trần và Yến, vua cùng giặc cướp!