- Lâm cục trưởng!
Trước đó khi Y Điền nói chuyện điện thoại với Trần Phàm, đã vô cùng tức giận, sau khi đi vào quán bar lại thấy nhóm người Trần Phàm làm như không thấy mình, vẫn thản nhiên ngồi, nỗi tức giận trong lòng càng tăng cao, lúc này nhìn thấy Lâm Tường cùng vài quan viên cảnh giới thần tình kinh hãi, liền giận dữ kêu lên một tiếng.
Giờ khắc này, hắn tựa hồ muốn dùng phương thức này biểu đạt nội tâm bất mãn, hoặc như đang nhắc nhở Lâm Tường bước kế tiếp nên làm như thế nào.
Một tiếng kêu của Y Điền làm đám người Lâm Tường phục hồi lại tinh thần, cơ hồ toàn bộ đại lão cảnh giới đều đưa mắt nhìn Lâm Tường, cảm giác giống như đang hỏi: Lâm cục, kế tiếp nên làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Lâm Tường thoáng suy nghĩ một chút liền làm ra quyết định.
Hắn buồn bực nhìn Y Điền, than thở nói:
- Y Điền tiên sinh, tôi đề nghị bỏ qua chuyện này đi.
Bỏ qua?
Nghe được hai chữ này, Y Điền thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
Cháu của hắn là Y Hạ bị đánh tổn thương, chính hắn còn bị Trần Phàm nhục nhã trong điện thoại, hắn hưng sư động chúng gọi Lâm Tường đi cùng hắn, chính vì muốn trút ngụm ác khí, lúc này Lâm Tường lại bảo hắn quên đi?
- Lâm cục trưởng, ông có ý gì?
Khuôn mặt Y Điền hiện lên vẻ tức giận không thể che giấu, thanh âm cũng đột nhiên đề cao, nhưng sau khi hắn thốt ra, hắn lại ý thức được điều gì, cau mày nói:
- Chẳng lẽ ông nhận thức bọn hắn? Hoặc là nói, thân phận của bọn hắn làm cho ông kiêng kỵ, thế cho nên không dám bắt họ?
Kiêng kỵ sao?
Đúng vậy!
Ở chính giới đánh vào mặt Yến gia, khiến Yến Thanh Đế nhảy lầu tự sát; ở quân khu NJ khiến cho Trần Kiến Quốc phải cút ra đại viện quân khu; ở thương giới khiến cho Lý Thiên Thành phải cấp đủ mặt mũi; ở hắc đạo diệt trừ Thanh bang, giết chết Tiết Hồ...có thể nói không chút nào khoa trương, hiện giờ quân, chính, thương, hắc trong quốc nội không ai không kiêng kỵ Trần Phàm!
Thậm chí theo rất nhiều người xem ra, chọc tới tên sát tinh Trần Phàm này chỉ có một kết cục: bi kịch!
Lâm Tường cũng biết điểm này, theo ý nào đó mà nói hắn quả thật kiêng kỵ trêu chọc Trần Phàm, mặt khác theo hắn biết, Trần Phàm chưa bao giờ chủ động gây chuyện, càng sẽ không dựa vào thân phận đi khi dễ người.
Nếu không phải Trần Phàm chủ động gây chuyện, như vậy sự tình chân tướng nhất định là Y Hạ ngang ngược kiêu ngạo đã quen, kết quả đá trúng tấm sắt này.
Trong lòng đoán được điểm này, Lâm Tường có chút hối hận, hối hận vì mình lo sợ tình thế mở rộng, không hoàn toàn điều tra rõ sự tình chân tướng liền gióng trống khua chiêng kéo người tiến đến.
Điều này trong lúc vô tình tương đương đắc tội Trần Phàm, mà kết quả khi đắc tội Trần Phàm, Lâm Tường không dám tưởng tượng.
Trong lòng ngầm thở dài, Lâm Tường điều chỉnh lại cảm xúc, biết rõ biện pháp tốt nhất trước mắt chính là để cho Y Điền mang theo cái đuôi rời đi nơi này, không nên đi trêu chọc Trần Phàm.
Nhưng không đợi Lâm Tường nói ra khỏi miệng, Trần Phàm đứng dậy hướng hắn cùng Y Điền đi tới.
Phát hiện này làm hắn sững sờ, trong lòng tràn ngập ra cảm giác bất an cực độ!
Hiển nhiên hắn rõ ràng, Trần Phàm cố tình ở lại trong quán bar chờ bọn hắn đến, tuyệt đối không phải vì uống rượu nói chuyện phiếm.
- Lâm cục trưởng, rốt cục hắn là ai?
Nhìn thấy Lâm Tường trầm mặc không nói, Y Điền cũng ý thức được thân phận Trần Phàm không đơn giản, mở miệng hỏi lần nữa.
- Tôi nói rồi, tôi là ai không trọng yếu, quan trọng là các ngươi đến đây khi dễ người, điều này không thích hợp!
Không đợi Lâm Tường mở miệng, trong quán rượu im lặng vang lên thanh âm của Trần Phàm, Trần Phàm vừa nói vừa đi tới.
Lại nghe được lời này của Trần Phàm, Y Điền lại có vẻ phẫn nộ, nhưng càng nhiều chính là bất an!
Đúng vậy!
Giờ khắc này hắn rốt cục cảm thấy có chút bất an!
Hắn không phải ngu ngốc, theo hắn xem ra, đối phương dám hung hăng càn quấy như thế trước mặt Lâm Tường, thân phận tất nhiên không đơn giản.
Ngay khi Y Điền có chút bất an, Trần Phàm đi tới trước người Y Điền, như cười như không nhìn hắn:
- Tôi đã nói qua, tôi sẽ ở trước mặt cảnh sát cho ông một cái tát.
Hoa lạp!
Lại nghe Trần Phàm nói ra những lời này, nguyên bản quán rượu đang yên lặng lại trở thành xôn xao!
Những khách nhân chưa từng nghe chuyện của Trần Phàm thần tình khiếp sợ, tựa hồ bọn họ vốn không hề nghĩ đến, Trần Phàm thật sự dám ở trước mặt cảnh sát nói ra lời nói kiêu ngạo như vậy!
Khác với những khách nhân kia, đoàn người Lâm Tường hiểu rất rõ ràng, người thanh niên ở trước mặt điên cuồng tới cỡ nào!
Theo họ xem ra, với tính tình của người thanh niên này, nếu hắn nói muốn tát Y Điền, đừng nói là ngay trước mặt họ, dù là trước mặt thủ trưởng số 1 hắn vẫn sẽ làm!
- Trần tiên sinh...
Hiểu được điểm này, Lâm Tường mở miệng, hắn cố gắng dàn xếp, theo lập trường của hắn mà nói, hắn không hi vọng chứng kiến Trần Phàm cùng Y Điền hoàn toàn vạch mặt, như vậy sẽ làm tình thế thăng cấp, đối với hắn không phải là một chuyện tốt.
Nhưng không đợi Lâm Tường nói hết lời, liền bị cắt ngang.
Nguyên Y Điền đang có chút bất an lại nghe được lời nói ngang ngược của Trần Phàm, cơn tức giận trong lòng hoàn toàn bùng nổ, không cần suy nghĩ thêm rốt cục Trần Phàm là thần thánh phương nào, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Người trẻ tuổi, tuy rằng tôi không biết anh là ai, nhưng tôi hi vọng anh hiểu được, lấy thân phận của tôi, chỉ cần nói một câu liền có thể thay đổi quan hệ giữa hai quốc gia! Hậu quả như vậy anh đảm đương không nổi, thậm chí người sau lưng anh cũng không thể gánh vác nổi hậu quả này!
- Trên thế giới này không có hậu quả gì mà tôi không thể thừa nhận!
Trần Phàm nở nụ cười, trong dáng tươi cười tràn ngập vẻ trào phúng cùng miệt thị.
- Anh...
Thần tình Y Đằng tức giận, đưa tay chỉ hướng Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Bá!
Lúc này Trần Phàm không nói thêm lời vô ích, trực tiếp vung tay phải.
- Ba!
Mọi người chỉ thấy một bóng tay hiện lên, theo sau tiếng vang thanh thúy, Trần Phàm cho Y Điền một cái tát vang dội ngay trước mặt mọi người.
Một tát này Trần Phàm cũng không sử dụng toàn lực, nhưng lực đạo Y Điền vẫn không thể thừa nhận, Y Điền không kịp đề phòng, trực tiếp ngã xuống, khuôn mặt nháy mắt sưng lên, để lại rõ ràng dấu năm ngón tay, khóe miệng tràn ra máu tươi, hai cái răng rơi xuống sàn nhà, thanh âm chói tai.
Thấy một màn như vậy, vẻ mặt đoàn người Lâm Tường thật bất đắc dĩ, mà đại đa số khách như như đánh máu gà, một đám kích động bật lên khỏi chỗ ngồi!
Họ trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang muốn hỏi: Dù người này có thân phận gì với Hoàng Phủ Hồng Trúc, cũng không thể ngang ngược tới mức đánh Y Điền ngay trước mặt cảnh sát đi?
- Hỗn đản, mày dám đánh tao?
Trên sàn nhà, Y Điền phun một chiếc răng gãy, như điên lên rống to.
Không dám sao?
- Bá!
Trần Phàm lại động lần nữa, thân thể hắn khom xuống, vươn tay, giống như lấy đồ trong túi nắm lấy cổ áo Y Điền, xách hắn lên như xách gà con.
- Lâm...Lâm...cục trưởng, nếu như ông không muốn sự tình hôm nay ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước, tốt nhất ông nên ngăn cản hành vi ngu xuẩn của hắn, nếu không...
Bị Trần Phàm xách lên trong tay, Y Điền cố gắng giãy dụa, lại phát hiện mình như bị mắc kẹt, căn bản không thể nhúc nhích, phải nghiêng đầu nhìn Lâm Tường rít gào.
- Lời vô nghĩa của ông quá nhiều rồi.
Trần Phàm không đợi Lâm Tường mở miệng liền cắt đứt Y Điền.
Vừa nói xong, Trần Phàm không cho hắn cơ hội mở miệng, lại vung tay.
- Ba!
- Ba!
- Ba!
Trong quán rượu yên tĩnh, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, tay trái Trần Phàm nắm lấy cổ áo Y Điền, tay phải liên tục tát vào mặt Y Điền, đầu hắn liên tục lắc lư, không còn phân rõ đông tây nam bắc.
Không biết qua bao lâu, Trần Phàm ngừng lại.
Khuôn mặt Y Điền sưng tấy lên, bị đánh thành đầu heo, khóe miệng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Hơn nữa không biết bị Trần Phàm đánh choáng váng hay vẫn theo quán tính, đầu hắn vẫn lắc lư điên cuồng, giống như con lật đật.
Lắc lại lắc, đầu Y Điền lệch sang bên trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Ha ha...
Thấy một màn như vậy, khách nhân trong quán lại phát ra tiếng cười vang.
Đám người Lâm Tường cũng dở khóc dở cười, mà Trần Phàm như ném rác rưởi, trực tiếp ném Y Điền xuống đất.
Thân hình rơi xuống đất, Y Điền không hề hay biết, như một con heo chết nằm im không nhúc nhích.
- Lâm cục trưởng, xin yên tâm, việc này tạo nên hậu quả gì do một mình tôi gánh vác.
Vứt Y Điền trên mặt đất, Trần Phàm nhìn Lâm Tường gằn từng chữ.
Thần tình Lâm Tường cười khổ nói:
- Trần tiên sinh, mong rằng cho tôi mặt mũi, việc này chấm dứt ở đây, được không?
Sở dĩ Trần Phàm chờ Y Điền tới cửa, ngoại trừ trút giận cho Tiêu Phong, còn phải cho bọn thanh niên một sự giáo huấn, buộc bọn hắn ngày sau làm người nên điệu thấp!
Ngoài ra, Trần Phàm làm như vậy còn một nguyên nhân thật trọng yếu, hắn muốn nhân cơ hội lần này đào hố cho nhóm người nào đó!
Đây là sau khi hắn biết được chú của Y Hạ là người phụ trách lãnh sự quán, linh quang vừa hiện, nghĩ ra kế hoạch.
Theo hắn xem ra, chính mình đem Y Điền nhục nhã thành bộ dáng như vậy, Y Điền chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc đó tình thế sẽ thăng cấp...
Tình thế thăng cấp.
Tuyệt đối sẽ làm cho chút người nào đó rục rịch.
Đương nhiên, kế hoạch trong lòng Trần Phàm tuyệt đối sẽ không nói cho Lâm Tường, lúc này thấy mục đích đã đạt tới, hắn không tiếp tục làm khó Lâm Tường, mà trực tiếp cho Lâm Tường bậc thang, gật đầu:
- Được.
Thấy Trần Phàm gật đầu, nghe lời hắn nói, Lâm Tường thở phào một hơi nhẹ nhõm, theo sau chợt nhớ ra gì đó, hỏi:
- Trần tiên sinh, cháu của Y Điền không sao chứ?
Hiển nhiên Lâm Tường cũng rõ ràng, nếu Y Hạ bị đánh chết, vậy chuyện này liền phiền toái.
Dù sao, Y Hạ là người nước ngoài, còn là du học sinh!
Một du học sinh bị giết chết trong quốc nội, như vậy sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió?
Lâm Tường không biết, nhưng hăn tuyệt đối tin tưởng sẽ gây sóng gió thật lớn.
Mặc dù có chút châm chọc, nhưng cũng là sự thật.
Huống chi Y Hạ còn là cháu của Y Điền, gia tộc sau lưng bọn họ, thế lực không nhỏ.
Trần Phàm có thể nhìn ra nỗi lo lắng của Lâm Tường, cười lắc đầu:
- Yên tâm, bọn hắn ở trong ghế lô, không chết được.
Không chết được?
Nghe được mấy chữ này, Lâm Tường khóc không ra nước mắt, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn Trần Phàm làm việc có chừng mực, hắn trầm ngâm một chút nói với hai gã cảnh sát đứng phía sau:
- Hai anh đi mang người ra đây.
- Dạ, Lâm cục!
Hai gã cảnh sát cung kính đáp, theo bảo an quán bar đi vào ghế lô.
Ngay khi hai gã cảnh sát rời đi, Lâm Tường thoáng do dự nói:
- Trần tiên sinh, dựa theo trình tự loại chuyện này cần đến đồn cảnh sát làm ghi chép, chúng ta tiến hành ngay tại hiện trường, anh phối hợp một chút, được chứ?
Vừa nói xong, Lâm Tường có chút lo lắng nhìn Trần Phàm, sợ Trần Phàm sẽ cự tuyệt, dù sao nếu hắn cự tuyệt, Lâm Tường cũng không làm gì được hắn.
Sở dĩ hắn yêu cầu làm ghi chép, là vì muốn hội báo với cấp trên, như vậy dù cho tình thế thăng cấp, hắn cũng không cần chịu trách nhiệm quá lớn.
Trần Phàm cũng hiểu rõ ràng điểm này, hắn không làm khó Lâm Tường chỉ gật đầu, sau đó thật phối hợp đem sự tình trải qua thuật lại một lần.
Nghe Trần Phàm nói xong, Lâm Tường thật không biết nói gì.
Hắn thật sự không nghĩ ra, người có thân phận như Trần Phàm tại sao bởi vì chút chuyện nhỏ mà gây chiến!
Hắn không biết là, mỗi khi đề cập tới người bên cạnh, đối với Trần Phàm đều là đại sự!
Ngược lại...Có rất nhiều chuyện ở trong mắt người khác là chuyện lớn, nhưng ở trong mắt hắn lại không đáng một đồng.
Huống chi Trần Phàm muốn mượn cơ hội lần này đào hầm cho chút người nào đó?
Khi một cảnh sát làm xong ghi chép, đám người Y Hạ bị hai cảnh sát dẫn đi ra.
- Tiểu tạp chủng, mày nhất định phải chết! Chú của tao sẽ không bỏ qua cho mày, tuyệt đối sẽ không!
Thần tình Y Hạ đầy máu bị một cảnh sát kéo ra đại sảnh quán bar, khi hắn nhìn thấy trong quán rượu đều là cảnh sát, biết rõ chú của mình đã ra mặt, vì thế cố nén đau đớn lớn tiếng kêu lên.
Nhưng ngay sau đó.
Thanh âm của hắn dừng lại.
Bởi vì.
Hắn đã thấy Y Điền đang nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích.
Một màn này làm cho Y Hạ theo bản năng dừng bước.
Con ngươi của hắn không ngừng phóng lớn...phóng lớn...tiếp tục phóng lớn...hắn cố gắng dùng phương thức này giúp cho mình nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.
Vài giây sau hắn thấy rõ.
Y Điền bị đánh ngất xỉu nằm trên mặt đất.
- Yên tâm, tôi sẽ không chạy, tôi sẽ tát vào mặt ông ngay trước mặt cảnh sát, ông tin không?
Thấy rõ một màn này, bên tai hắn theo bản năng quanh quẩn lời Trần Phàm nói với Y Điền khi nãy.
Chú mình bị hắn đánh sao?
Trong lòng Y Hạ tự hỏi mình, ngẩng đầu nhìn Trần Phàm.
Không có khả năng!
Tiểu tử này tuyệt đối không dám đánh chú của hắn ngay trước mặt đám cảnh sát!
Trong lòng Y Hạ điên cuồng hò hét, như muốn an ủi chính mình, thân hình cũng run rẩy kịch liệt.
Theo sau, hắn nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn tràn đầy vẻ trào phúng.
Cảm giác giống như đang nói: Đứa nhỏ ngu ngốc, mày thật đáng thương...