Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 758: Bạn, người yêu, tiếng lòng




Không riêng gì Long Nữ, dù là Trần Phàm cũng trợn tròn mắt.
 
Dù hắn hiểu rõ tính cách của Diệp Mỵ, sớm lĩnh giáo bản tính dữ dội của nàng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nàng thật hiên ngang lẫm liệt nói ra lời này thì vẫn bị cả kinh không nhẹ, sau đó Diệp Mỵ còn liếc mắt đưa tình với Long Nữ, câu dẫn Long Nữ thì Trần Phàm chợt có cảm giác thế giới này sắp hỏng mất...
 
Con mẹ nó! Phải biết rằng đây chính là Long Nữ a!
 
Nàng cũng không phải là những cô gái trong hộp đêm, cũng không phải những thiếu nữ thanh thuần trong sân trường.
 
Nàng là tinh nhuệ được tổ chức Long Nha bồi dưỡng!
 
Nàng từng là đồ đệ của Trần Phàm!
 
Nàng còn là một tinh anh có khả năng kế thừa vị trí Long Nha nhất sau khi Trần Phàm rời khỏi tổ chức.
 
Một cô gái mạnh mẽ như vậy, đừng nói là người thường, dù là những tay trùm hắc đạo khi nhìn thấy nàng cũng kinh hồn bạt vía mà khom người xuống.
 
Nhưng lại bị Diệp Mỵ đưa tình câu dẫn...
 
Nhìn thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Long Nữ, Trần Phàm cũng biết nếu không phải quan hệ giữa mình và Diệp Mỵ không tầm thường, với tính cách của Long Nữ, chỉ sợ lúc này Diệp Mỵ đã sớm biến thành một thi thể lạnh băng.
 
- Tôi đi nghỉ ngơi.
 
Long Nữ chẳng những không phát hỏa, ngược lại trên mặt lại lộ ra biểu tình xấu hổ hiếm có, nói xong liền đứng lên, không đợi mọi người đáp lời trực tiếp rời đi, lúc rời đi bước chân có vẻ vội vã, cảm giác giống như một tên lính bại trận đào ngũ.
 
Nhìn hành động của Long Nữ, Trần Phàm không thể nhịn cười.
 
Theo hắn xem ra, trên thế giới này người có thể đem Long Nữ bức tới một bước này, cũng chỉ có Diệp Mỵ.
 
- Hư...
 
Nhìn thấy Long Nữ rời đi, Diệp Mỵ cũng không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại Diệp Tranh Vanh có chút không được tự nhiên, miệng mở ra, định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
 
Trần Phàm cười khổ nói:
 
- Diệp Mỵ, trong hiện thực cô còn dũng mãnh hơn trên internet.
 
- Ân, hừ.
 
 Diệp Mỵ thật kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
 
- Như thế nào, anh đã nhìn tỷ, còn ôm còn kéo, sờ cũng sờ rồi, hiện tại bắt đầu ghét bỏ tỷ a? Tôi cho anh biết, không có cửa! Lời nói thật với anh, đời này tỷ sẽ đeo theo anh, sinh là người của anh, chết là quỷ của anh!
 
Lại nghe được lời nói dũng mãnh của Diệp Mỵ, mặt Trần Phàm đen thui, hắn từng nhìn Diệp Mỵ qua internet, nhưng chỉ là Diệp Mỵ tự gởi, hắn không có, về phần nhìn xem...ân, mỗi lần Diệp Mỵ đều mặc nội y sexy hoặc bikini linh tinh câu dẫn hắn, hắn không muốn nhìn cũng thật khó a.
 
Về phần sờ hay ôm, Trần Phàm khóc không ra nước mắt.
 
Trời đất chứng giám, hắn căn bản không có làm gì...
 
...
 
Không biết nói gì với Diệp Mỵ, Trần Phàm cũng buồn bực, Diệp Mỵ làm sao đột nhiên đòi dây dưa với mình.
 
Trần Phàm không nói gì, nhưng Diệp Tranh Vanh lại cười đến híp mắt.
 
Hắn là hội trưởng thương hội người Hoa tại Mỹ, là một thương nhân, thậm chí còn là nhân vật đại biểu.
 
Vô lợi không thương.
 
Bốn chữ này ở trên người hắn thể hiện thật tinh tế.
 
Ở trong mắt hắn, ích lợi vĩnh viễn là cao hơn hết thảy!
 
Đây cũng là lý do vì sao khi hắn biết được thực lực cường đại của Trần Phàm tại Mỹ, lập tức cho Diệp Mỵ đá Tiết Thanh, lại lao về hướng Trần Phàm, chủ yếu nhất hắn biết rõ, nếu Trần Phàm có thể làm con rể Diệp gia đối với Diệp gia đại biểu cho điều gì!
 
Diệp Tranh Vanh biết, Diệp Mỵ cũng biết.
 
Nhưng chuyện Diệp Tranh Vanh không biết, Diệp Mỵ lại biết.
 
Tuy rằng trong hiện thực nàng cùng Trần Phàm tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng thông qua mấy năm nay tiếp xúc trên internet, nàng biết Trần Phàm là một người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, cho dù Trần Phàm không phải là con rể của Diệp gia, nhưng vì sự tình lần này Trần Phàm làm liên lụy Diệp gia, cũng sẽ dành cho Diệp gia sự trợ giúp lớn nhất, hành động vừa qua của Trần Phàm đã chứng minh điểm này!
 
Mà nàng thật sự thích cùng yêu Trần Phàm, nhưng Trần Phàm cũng không biết điểm này, nàng cũng không có biểu hiện ra bộ dáng thích hắn, vì thế hắn chỉ xem nàng như người bạn.
 
Chính vì vậy, nếu Diệp Tranh Vanh bởi vì ích lợi, mạo muội ép nàng cùng Trần Phàm ở chung một chỗ, tuyệt đối sẽ làm Trần Phàm không thể thừa nhận, thậm chí sẽ khiến cho Trần Phàm phản cảm.
 
Nàng không muốn nhìn thấy một màn kia phát sinh!
 
Cho nên nàng dùng phương thức như vui đùa nói ra lời này, mục đích là vì ngăn chặn miệng của Diệp Tranh Vanh.
 
- A, tiểu Mỵ, còn cùng Trần Phàm từ từ tâm sự, cha đi nghỉ ngơi một lát, ân, nghỉ ngơi một lát.
 
 Giống như xác minh cho suy đoán của Diệp Mỵ, Diệp Tranh Vanh chủ động lựa chọn rời đi, không muốn làm bóng đèn giữa Trần Phàm cùng Diệp Mỵ.
 
Diệp Tranh Vanh vừa rời đi, không khí liền trở nên xấu hổ.
 
Theo ý nào đó mà nói, tuy lời của Diệp Mỵ cũng có tính chất vui đùa, tuy nói ra thanh âm trong lòng mình, nhưng bên phía Trần Phàm lại không biết Diệp Mỵ rốt cục là đang nói đùa hay là nói thật lòng, cho nên không biết nên nói gì mới đúng.
 
- Trần Phàm, anh không phải là bị tỷ hù sợ chứ?
 
 Nhìn thấy Trần Phàm không nói lời nào, Diệp Mỵ ha ha cười nói:
 
- Tỷ chỉ là nói giỡn với anh thôi, tuy rằng anh ưu tú, nhưng xu hướng giới tính của tỷ anh cũng biết.
 
Anh biết...
 
Nghe được lời này, Trần Phàm không khỏi nhớ tới Diệp Mỵ là một cô gái đồng tính, cười khổ nói:
 
- Tôi đã nói, đại tiểu thư cô có biết bao người theo đuổi từ Mỹ sắp xếp tới đại lục, như thế nào lại trúng ý tôi đây.
 
- Đúng vậy, tỷ đối với anh không có hứng thú, càng không có tính thú. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
 Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng Diệp Mỵ đau nhói, nhưng lại ra vẻ tươi cười sáng lạn nói:
 
- Nhưng tỷ đối với em Long Nữ bên cạnh anh lại có hứng thú rất lớn. Nếu không như vậy đi, Trần Phàm, anh giúp tôi cùng em Long Nữ một cơ hội ở riêng một mình được chứ?
 
Nghe được lời của nàng, Trần Phàm há hốc mồm, theo sau dở khóc dở cười nói:
 
- Diệp Mỵ, cô hẳn nên nhìn thấy được thủ đoạn của Long Nữ. Tôi cũng không lừa cô, nàng xuất thân đặc công, trên tay nhuốm máu vô số. Nàng và cô không phải cùng một loại người, cô đừng nên trêu chọc nàng, miễn cho rước họa vào thân.
 
- Không có việc gì, khiêu chiến cực hạn tỷ thủy chung tin tưởng, trên thế giới này không có chuyện hái không được hoa bách hợp, chỉ có kẻ vô năng.
 
 Diệp Mỵ không quan tâm:
 
- Tỷ là người không gì làm không được, mặc kệ bao nhiêu đàn bà cường đại ở trước mặt tỷ, chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận!
 
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Diệp Mỵ lại toát ra một thanh âm: Diệp Mỵ a Diệp Mỵ, cô không phải luôn cảm giác mình thật ngưu bức sao? Làm thế nào ở ngay trước mặt Trần Phàm, cô cũng không dám biểu lộ cảm tình chân thật của cô đây? Diễn trò như vậy có ý nghĩa sao?
 
Có ý nghĩa sao?
 
Ở trong lòng Diệp Mỵ tự hỏi chính mình, thân thể khêu gợi khẽ run lên, nụ cười trên mặt hơi có vẻ cứng ngắc.
 
Cho tới nay, Diệp Mỵ luôn là một cô gái điên cuồng, điên tới mức làm cho rất nhiều người không thể thừa nhận.
 
Cho tới bây giờ nàng luôn có sao nói vậy, có hai nói hai, có sự tình gì cũng sẽ không che giấu.
 
Tỷ như nàng không thích Tiết Thanh, chán ghét Tiết Thanh liền biểu hiện ra ngoài, mỗi lần nàng nhìn thấy Tiết Thanh đều chỉ xưng hô hắn là mặt trắng nhỏ, một khi Tiết Thanh dám động tay động chân, nàng sẽ dùng quả đấm của mình thâm tình hỏi thăm khuôn mặt Tiết Thanh, đem Tiết Thanh đánh thành đầu heo!
 
Tác phong dũng mãnh của nàng làm cho rất nhiều người phản cảm và lên án, nhưng từ trước tới nay nàng luôn chỉ làm theo ý mình.
 
Dùng cách nói của nàng mà nói: Chơi bách hợp của mình, làm cho đám đàn ông vô năng ghen tỵ đi thôi!
 
Theo rất nhiều người xem ra, trên thế giới này không có chuyện gì mà nàng không dám làm.
 
Mà có lẽ vì chứng minh cách nhìn của những người đó, nàng chinh phục những cô gái cường đại trong xã hội thượng lưu nước Mỹ, trong đó còn có cả một nữ nghị sĩ...
 
Nhưng...
 
Chính là một cô gái lớn mật, phóng túng, dữ dội như vậy nhưng khi đối mặt với người đàn ông mình thật sự yêu thương lại không dám lấy ra hết dũng khí nói rõ lên lòng của mình.
 
Nàng chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình trói buộc nàng, làm nàng không dám nói ra lời thật trong nội tâm của mình.
 
- Làm sao vậy?
 
Năng lực quan sát của Trần Phàm vốn nhất lưu, hắn đã nhận ra biểu tình dị thường của Diệp Mỵ, nhịn không được hỏi.
 
- Nếu yêu thì cứ yêu! Thương hắn thì nói cho hắn biết, đừng giấu diếm trong lòng!
 
Ở sâu trong nội tâm, thanh âm kia như âm hồn bất tán, không ngừng vang vọng trong lòng Diệp Mỵ.
 
Diệp Mỵ không trả lời Trần Phàm, chỉ thâm tình nhìn hắn.
 
Cứ lẳng lặng mà nhìn như thế!
 
Nhìn khuôn mặt không quen thuộc nhưng cũng không xa lạ, Diệp Mỵ đang nhớ lại Trần Phàm năm xưa, khi đó Trần Phàm mới chỉ là một thiếu niên đặc công, còn chưa được mười tám tuổi, nhưng đã không còn vẻ non nớt như bạn cùng lứa tuổi mà đã sớm có vẻ kiên nghị cùng tang thương.
 
Hiện giờ đã nhiều năm như vậy, nhưng phần kiên nghị cùng tang thương vẫn như trước.
 
Nhìn nhìn, trên mặt Diệp Mỵ hiện dáng tươi cười còn khó coi hơn khóc:
 
- Tỷ thật không ngờ anh sẽ riêng phái người bảo hộ tỷ, vì vậy trái tim nho nhỏ chợt rung động mà thôi.
 
Cuối cùng Diệp Mỵ cũng không thể nói ra được tiếng lòng của mình.
 
Trần Phàm chợt trầm mặc.
 
Khi Diệp Mỵ đến đại lục tìm hắn, hắn biết chuyện lần này rất có thể liên lụy tới Diệp Mỵ, vì thế riêng phái ra người của Địa Ngục Hỏa dong binh đoàn, âm thầm bảo hộ Diệp Mỵ.
 
Sau đó sự tình phát triển ngoài sự dự đoán của hắn, hắn phát hiện đám người Dixi cũng không biết chuyện Diệp Mỵ đi tìm mình.
 
Nguyên bản đối với Trần Phàm mà nói đây chính là kết quả tốt nhất.
 
Bất quá đến cuối cùng, khi Trần Phàm biết được Long Nữ quay trở lại Mỹ, lại đem Diệp Mỵ kéo vào ván cờ, lợi dụng nàng làm mồi thủ tiêu Maha.
 
Tuy rằng hắn có thể hoàn toàn cam đoan Diệp Mỵ sẽ không xảy ra chuyện, mà sự thật cũng chứng minh điểm này, nhưng giờ khắc này nghe Diệp Mỵ nói ra câu đó, trong nội tâm Trần Phàm tràn ngập cảm xúc tự trách.
 
- Thật xin lỗi, Diệp Mỵ, thân là bạn bè lẽ ra tôi không nên để cho cô bị cuốn vào chuyện lần này.
 
 Trần Phàm chân thành xin lỗi.
 
Bạn bè.
 
Hai chữ này giống như tiếng sấm nổ vang bên tai Diệp Mỵ, thân thể nàng kịch liệt chấn động, trong lòng đau xót, mũi cũng đau xót, đôi mắt có chút nóng lên, lại quật cường không cho nước mắt chảy xuống, cười lắc đầu nói:
 
- Hảo huynh đệ nói nghĩa khí, nói những chuyện vô dụng này làm gì?
 
Vừa nói xong, Diệp Mỵ không đợi Trần Phàm đáp lời, lại ra vẻ bình tĩnh hỏi:
 
- Anh dự định chừng nào rời nước Mỹ?
 
- Trong mấy ngày nay.
 
 Trần Phàm nhớ tới bên gia tộc Gambino còn có việc chưa xử lý, trầm ngâm một chút liền trả lời.
 
- Nha.
 
Nghe được Trần Phàm đáp lời, trong lòng Diệp Mỵ tuôn ra cỗ cảm xúc mất mát, cảm giác như rất muốn để Trần Phàm ở lại thêm vài ngày.
 
Nhẹ nhàng "nha" một tiếng, hai người không biết nên tiếp tục nói gì, bên trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, không khí trở nên có chút quỷ dị.
 
Xoạch! Xoạch!
 
Đúng lúc này, tiếng bước chân trầm ổn thật tiết tấu vang lên, Fina đi tới đại sảnh, hơi có vẻ xấu hổ nói:
 
- Chủ nhân, người ngài mang đến đã tỉnh, ngài có đến đó không?
 
- Ân.
 
Trần Phàm gật đầu đứng lên, nhìn Diệp Mỵ ý bảo, sau đó đi nhanh ra khỏi đại sảnh.
 
Nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, Diệp Mỵ biết, giữa Trần Phàm cùng Tiết Hồ nên có một sự kết thúc.
 
Cảm tình giữa mình và hắn nên làm sao kết thúc đây?
 
Cùng lúc đó trong lòng Diệp Mỵ đang thầm hỏi chính mình.
 
Không có đáp án.
 
Trên sô pha, Diệp Mỵ giống như một con hồ ly nhỏ bé bị thương, đỏ mắt cắn môi, cuộn tròn trên sô pha, nhẹ nhàng run rẩy.