Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 721: Đồ Tể nhất nộ - vạn thú kinh!




Tuy rằng Bạch Anh phản bội Lưu Mãnh, bỏ mặc Lưu Oánh Oánh và mẹ chồng, đi kết hôn cùng với một người đàn ông khác.
 
Nhưng khi nghe tin Bạch Anh đang gặp nguy hiểm, thì Trần Phàm vẫn nhớ đến tình cảm năm xưa, mà xuất thủ đi cứu giúp Bạch Anh.
 
Đối với Trần Phàm mà nói, cứu Bạch Anh chính là vì tình cảm!
 
Không cho Bạch Anh đi theo Lưu Oánh Oánh và Lý bà nội đến Đông Hải, là vì nguyên tắc!
 
Nhưng thời khắc này, khi biết tin Bạch Anh bị Tiết Hồ phái người ra giết chết, thì trong nội tâm của Trần Phàm vẫn tràn ngập cảm xúc tự trách bản thân mình.
 
Trong rừng cây, con báo đói khát tới mức phát điên, vừa ngửi thấy mùi máu tanh thì nhanh nhẹn chạy về phương hướng Trần Phàm. Mà Trần Phàm thì chỉ lẳng lặng nhìn lên không trung.
 
Đúng vậy...chỉ đang lẳng lặng nhìn lên không trung!
 
Trong cơn hoang mang, hắn nhìn thấy người đàn ông nuôi dưỡng, chăm sóc, đào tạo hắn trở thành Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm qua, đang nhìn hắn mỉm cười.
 
Nụ cười kia, vẫn thật thà phúc hậu giống như ngày trước. Không hề...có một chút ý tứ trách cứ nào!
 
Trong cơn hoang mang, hắn còn nhìn thấy, Bạch Anh bởi vì không chịu nổi nỗi cô đơn, cho nên đã phản bội Lưu Mãnh, vứt bỏ Lưu Oánh Oánh cùng Lý bà nội, thần tình đầy máu đang nhìn hắn gào thét.
 
Trong hoang mang, bên tai của hắn còn vang lên những lời Bạch Anh nói với hắn ngày trước ở Vân Nam.
 
- Tôi thừa nhận, tôi làm như vậy là không đúng. Nhưng tất cả những chuyện này, có thể đổ trách cứ lên đầu của một mình tôi hay sao?
 
- Làm vợ của hắn, tôi giúp hắn chiếu cố cha mẹ, chăm sóc con cái, phải đúng là như vậy! Nhưng...tôi cũng là vợ của hắn à! Tôi gả cho hắn, không phải là vì để làm những chuyện đó! Tôi muốn có một cái gia đình, chẳng quản giàu nghèo, chỉ cần một cuộc sống gia đình yên ổn là được rồi.
 
Bên tai vang lên những lời oán trách của Bạch Anh, trong mắt hiện ra thân ảnh của Bạch Anh và Lưu Mãnh, cả người Trần Phàm khẽ run rẩy, một giọt huyết lệ yên lặng chảy ra khỏi vành mắt, rơi vào trong miệng, tràn ngập hương vị chua xót!
 
Cùng lúc đó, con báo đói bụng mấy ngày qua, đã chạy tới trước người Trần Phàm, khoảng cách giữa song phương cũng không tính là xa, ở trong phạm vi tấn công, lấy sức bật khủng bố của loài báo, nếu muốn phát động công kích, thì chỉ trong chớp mắt là sẽ đến được ngay trước mặt Trần Phàm.
 
- Sư phụ, thực xin lỗi!
 
Không thèm quan tâm đến chân khí nguy hiểm phát ra từ con báo, Trần Phàm ngẩng đầu lên nhìn mây trời, hai mắt đỏ hồng, giống như một con Cô Lang đang thương tâm bình thường.
 
- A...Trần tiên sinh làm sao vậy?
 
Thông qua internet nhìn thấy một màn này, Dư Thanh Hồ sợ đến mức thần tình trắng bệch, khẩn trương nói:
 
- Con báo này là báo Châu Phi, hung tính mười phần...
 
Dư Thanh Hồ nói đến một nửa, thì dừng lại.
 
Ngay sau đó...
 
Hắn và Lâm Đông đều giống nhau, mở trừng hai mắt ra, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình.
 
- Ngao!
 
Trên màn hình, con báo kia đi tới đi lui mấy vòng xong, liền hướng Trần Phàm nổi giận phát ra một tiếng gầm. Cảm giác như tùy thời nó đều có thể phát động công kích bình thường!
 
- Cút!
 
Đối mặt với tiếng gầm thị uy của con báo, Trần Phàm khẽ quay đầu, hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào con báo quát lớn một tiếng. Đồng thời, lệ khí trong cơ thể nháy mắt bùng nổ, sát khí điên cuồng lấy thân thể hắn làm trung tâm, hướng bốn phía xung quanh lan tràn ra.
 
Tiếng quát của Trần Phàm giống như tiếng sấm mùa xuân nổ vang ở bên tai con báo Châu Phi. Vừa cảm thụ được sát khí khủng bố toát ra từ trên người Trần Phàm, con báo liền hoảng hốt như một chú nai con, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
 
Bởi vì...Nó ngửi thấy chân khí nguy hiểm ở trên người Trần Phàm!
 
Cái chân khí nguy hiểm này, không thể không làm cho nó buông tha ý niệm, đem Trần Phàm coi trở thành thực vật, ở trong đầu!
 
Chỉ là...ngay khi con báo quay đầu bỏ chạy, thì Trần Phàm đã động!
 
- Sưu!
 
Dưới ánh mặt trời. Trần Phàm giống như một bóng u linh, hóa thành một đạo hắc ảnh, truy đuổi theo con báo Châu Phi.
 
- Ngao!
 
Vừa nhìn thấy Trần Phàm khởi xướng truy kích, con báo kia không khỏi giật mình cả kinh, gầm lên một tiếng giận dữ, cố gắng gia tăng tốc độ.
 
- Sát!
 
Ngay sau đó, không chờ con báo kịp tăng tốc, Trần Phàm đã điên cuồng lướt tới phía sau con báo, vung tay chém ra, dễ dàng giống như lấy món đồ chơi trong túi, túm lấy cẳng chân sau của con báo, dùng sức vung lên!
 
- Ngao!
 
Con báo tru lên một tiếng rống giận, quay đầu nhe răng nanh, chân trước đạp về phía Trần Phàm, cố gắng muốn phản kháng.
 
- Sát!
 
Đối mặt với sự phản kháng này, Trần Phàm hoàn toàn không thèm quan tâm. Dùng sức vung mạnh tay lên, hung hăng đập thân thể con báo vào một gốc cây nằm ở bên cạnh.
 
- Răng rắc!
 
- Ngao...!
 
Lực lượng cường hãn, đã trực tiếp nện đứt cái thân cây to bằng miệng chén lớn, con báo hung tính mười phần không còn lực phản kháng giãy giụa, phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn. Theo sau...toàn thân run rẩy, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
 
Một kích của Trần Phàm, đã trực tiếp chấn nát lục ngũ ngũ tạng của con báo Châu Phi!
 
Trong hội quán, thông qua màn hình theo dõi, nhìn thấy một màn này, Lâm Đông cùng Dư Thanh Hồ đều hoàn toàn rúng động!
 
Giờ khắc này, hai người Lâm Đông và Dư Thanh Hồ đều hoài nghi, không biết hai mắt của mình có phải là đã xảy ra vấn đề rồi không?
 
Theo sau...ngay khi Dư Thanh Hồ dùng sức xoa mắt, tính toán để mình nhìn càng rõ ràng hơn một chút. Thì thanh âm của Trần Phàm không mang theo bất cứ một tia sắc màu cảm xúc nào, thông qua máy vô tuyến rơi vào trong tai của hắn:
 
- Chuyển tất cả dã thú vào trong rừng đi.
 
Thanh âm băng lạnh, đem Dư Thanh Hồ kéo trở về hiện thực, hắn theo bản năng đưa ra câu trả lời thuyết phục:
 
- Tuân lệnh. Trần tiên sinh!
 
Vừa nói dứt lời. Dư Thanh Hồ đã cảm thấy không đúng, muốn nói thêm cái gì đó, nhưng lại phát hiện ra Trần Phàm đã cắt đứt liên lạc.
 
- Làm sao thế?
 
Lúc này, Lâm Đông theo trong nỗi khiếp sợ cực điểm, khôi phục lại tinh thần. Nhìn thấy vẻ khẩn trương của Dư Thanh Hồ, thì mau chóng dò hỏi.
 
Dư Thanh Hồ không dám giấu giếm, vội vàng giải thích:
 
- Trần...Trần tiên sinh nói là phải chuyển hết đám dã thú vào trong rừng...
 
- Oong...!
 
Nghe Dư Thanh Hồ nói như thế, dù là Lâm Đông vừa rồi đã trông thấy một màn không thể tưởng tượng nổi. Cũng bị hù dọa không nhỏ, vội vàng truy vấn:
 
- Nhiều không?
 
- Nhiều lắm...
 
Dư Thanh Hồ nuốt khan nước miếng, gật đầu:
 
- Một con hổ Bangladesh, một con sư tử Châu Phi, một con gấu đen đã trưởng thành, bốn con chó ngao Tây Tạng chưa thuần hóa, tám con chó sói, mười hai con linh cẩu...
 
Bên tai vang lên một chuỗi tên các loài dã thú, dù là Lâm Đông có một khỏa trái tim thực kiên cường, tố chất tâm lý cường hãn. Nhưng vẫn phải cảm thấy da đầu run lên.
 
- Có thả không?
 
Dư Thanh Hồ ngập ngừng dò hỏi.
 
Có thả không?
 
Lâm Đông đồng dạng cũng đang tự hỏi ở trong lòng của mình. Hai mắt nhịn không được, thoáng quẳng ném vào màn hình.
 
Trong màn hình, sau khi Trần Phàm giết con báo xong, thì cũng không có rời đi. Mà ngồi khoanh chân xếp bằng ở ngay bên cạnh thi thể con báo, cũng không hiểu trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
 
- Thả đi!
 
Rất nhanh sau đó, Lâm Đông đã làm ra quyết định.
 
Bởi vì...dựa theo hiểu biết của hắn về Trần Phàm, hắn biết rõ, vừa rồi Trần Phàm nhận được cú điện thoại kia mười phần trọng yếu. Cũng chính bởi vì cú điện thoại kia kích thích, mà tâm tình của Trần Phàm đang cực kỳ không ổn, ở dưới tình huống này, nếu như Dư Thanh Hồ không làm theo chỉ thị của Trần Phàm, thì Lâm Đông cũng không dám tưởng tượng, Trần Phàm sẽ tức giận như thế nào!
 
Về phần...nguy hiểm đến tính mạng sao?
 
Nguyên bản, Lâm Đông đối với Trần Phàm có một loại tín niệm mù quáng, mà vừa rồi chứng kiến Trần Phàm tay không hạ gục con báo Châu Phi kia. Trong lòng càng theo bản năng nghĩ rằng, đám dã thú này tuyệt đối không thể tạo thành uy hiếp cho Trần Phàm được!
 
Vừa nghe Lâm Đông nói như thế, Dư Thanh Hồ cầm lấy bộ đàm, trực tiếp truyền ra mệnh lệnh:
 
- Đem tất cả dã thú chuyển vào trong rừng đi!
 
- Dư ca, không phải ông đã nói là mỗi năm phút đồng hồ, mới thả một loại hay sao?
 
- Tôi bảo thả thì cứ làm đi, đừng hỏi nhiều chuyện vô nghĩa như vậy làm gì?
 
- Nhưng...một mình Trần tiên sinh...
 
- Câm miệng lại, tôi bảo anh thả ngay lập tức, hiểu không?
 
Dư Thanh Hồ hồn hển mắng, dường như muốn dùng phương thức này, để xua tan đi nỗi sợ hãi ở trong nội tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Một phút đồng hồ sau.
 
Tất cả các loài dã thú hung tàn, đều được chuyển vào bên trong rừng cây.
 
Khứu giác của đám dã thú phi thường linh mẫn, nhất là đối với mùi máu tanh càng thêm mẫn cảm, ở khoảng cách xa xôi, vẫn có thể ngửi thấy!
 
Trừ chuyện này ra, đám dã thú này đều cùng cấp bậc hung tàn, có thể ngửi thấy chân khí nguy hiểm từ trên người của đối phương. Không ở dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, thì chắc chắn là sẽ không tiến hành công kích lẫn nhau. Khi chúng nó gặp nhau, một bên trong đó sẽ lựa chọn rút lui.
 
Tuy rằng đám dã thú bị bỏ đói vài ngày, đều lộ ra vẻ hung tính, nhưng sau khi chuyển vào trong rừng, chúng nó không có tiến hành công kích lẫn nhau, mà theo từ bốn phương tám hướng chạy băng băng về phía Trần Phàm.
 
Tất cả chuyện này, đơn giản là vì mùi huyết tinh theo gió truyền ra, từ phương hướng Trần Phàm.
 
Dưới ánh mặt trời. Trần Phàm đối mặt với đám dã thú từ bốn phương tám hướng chạy đến đây. Nhưng hắn lại không có biểu hiện ra dáng vẻ sợ hãi chút nào.
 
Dần dần...khoảng cách giữa Trần Phàm và đám dã thú càng được rút ngắn đi.
 
Chẳng bao lâu sau...hổ Bangladesh, linh cẩu, sói, gấu đen, chó ngao...cả đám dã thú đã tiếp cận Trần Phàm, chúng nó đem Trần Phàm bao vây xung quanh, nhưng không một con nào dám ra tay trước tiên.
 
Thấy đám dã thú đã tập trung đông đủ, Trần Phàm rút thanh mã tấu từ trong bụng ra, chậm rãi đứng lên.
 
- Đến đây...!
 
Trong rừng cây, Trần Phàm ngừa mặt lên trời gào rít, sát khí điên cuồng trên người do vô số máu tươi chất chồng ngưng tụ thành, cũng hoàn toàn bùng nổ. Hai mắt đỏ rực, lần lượt đảo qua trên thân các loài dã thú...
 
Bên tai vang lên tiếng gầm giận dữ của Trần Phàm, cảm thụ được sát khí điên cuồng phát ra từ trên người Trần Phàm, tiếp xúc với cái ánh mắt thị huyết khủng bố kia, ngay cả hổ Bangladesh và sư tử Châu Phi cùng toàn bộ đám dã thú, đều rùng mình hoảng sợ, đồng thời yên lặng lùi về phía sau.
 
- Không phải các ngươi đều muốn giết ta sao?
 
Giờ khắc này, Trần Phàm tựa hồ như đã hoàn toàn rơi vào trong trạng thái điên cuồng. Nhưng lại giống như đang gầm lên nhắc nhở địch nhân ở xa ngoài vạn lý:
 
- Có dũng khí thì các ngươi liền nhắm vào ta đi!
 
Không có tiếng trả lời!
 
Trong lúc nhất thời, đám dã thú ở xung quanh đều phải thừa nhận uy áp khủng bố. Chẳng những không dám xông lên đối phó với Trần Phàm, thậm chí muốn lùi về phía sau cũng là không dám. cả đám toàn thân run rẩy, dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn nhìn Trần Phàm!
 
Đám dã thú không động...nhung Trần Phàm đã động!
 
Hắn vung chân lên, dùng sức đá một phát vào thi thể con báo nằm ở dưới mặt đất.
 
- Phanh!
 
Nương theo thanh âm muộn hưởng vang lên. Lực lượng khủng bố đem thi thể con báo trực tiếp đá bay ra ngoài.
 
- Ngao...
 
Thấy một màn này, cả đám dã thú đều hoảng hốt quỳ rạp người xuống, dùng ánh mắt van xin nhìn Trần Phàm gào thét.
 
Giờ khắc này, dường như chúng nó đang muốn dùng phương thức này để cầu xin tha mạng, cầu Trần Phàm buông tha cho chúng nó! (đoạn này ảo nhỉ ^^")
 
- Hô...hô...
 
Thấy đám dã thú ngã rạp xuống đất, Trần Phàm hung hăng phun ra một ngụm tức khí. Sau đó rút máy di động ra, chuyển thân bước về phía con hổ Bangladesh.
 
Nhìn thấy hành động này của Trần Phàm, con hổ Bangladesh thân hình khổng lồ uy mãnh, lại đem đầu gắt gao chúi xuống mặt đất, cả người không ngừng run rẩy lên.
 
Ở trong ánh mắt hoảng sợ của muôn thú, Trần Phàm bước tới bên cạnh con hổ Bangladesh, nhưng không có động thủ, mà là bấm số di động của Kroff.
 
- Ngày mai, tôi sẽ bay sang Mỹ!
 
Trần Phàm cầm di động, ở trong ánh mắt hoảng hốt vạn phần của muôn thú, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn chợt vang lên.
 
Trong hội quán, Lâm Đông cùng Dư Thanh Hồ nhìn thấy một màn này, thì đều ngây người ra.
 
Ở nước Mỹ, Kroff nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, thì cười lạnh:
 
- Đám con hoang kia, Đồ Tể sắp đến đây rồi. Chúng mày cứ chờ chết đi...!