Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 710: Đề nghị mê người




- Chị Lý Dĩnh, chị đang đỏ mặt kìa.
 
Trong bếp, Tô San nhìn thấy khuôn mặt Lý Dĩnh ửng đỏ, nhịn không được cười nói:
 
- Em nói với chị nha, trước mặt ngốc tử kia ngàn vạn lần chị không được tỏ ra thẹn thùng, nếu không sẽ bị hắn ăn hiếp cho đấy.
 
- Ân...ân...
 
Lý Dĩnh ậm ừ đáp, sắc mặt cần bao nhiêu cổ quái có bao nhiêu cổ quái.
 
Lúc nàng cùng Trần Phàm ở chung một chỗ, chưa bao giờ biết hai chữ thẹn thùng viết như thế nào, ngược lại vì muốn gia tăng cảm hứng, còn riêng mua một đống chế phục cùng nội y sexy...
 
Nhưng chẳng biết tại sao, ngay trước mặt Tô San Lý Dĩnh lại không dám bộc lộ, có cảm giác giống như có tật giật mình.
 
Thấy Lý Dĩnh đỏ mặt, đôi mắt mê người của Tô San xoay chuyển vài vòng, bỗng nhiên ghé sát vào Lý Dĩnh, nhỏ giọng nói vài câu.
 
Nghe câu nói của Tô San, Lý Dĩnh chợt cả kinh, sau đó thần tình cổ quái nhìn Tô San:
 
- San San, như vậy không tốt đâu?
 
- Không có việc gì đâu, bằng vào hai chị em chúng ta mà lại cùng bị lật thuyền trong cống ngầm của hắn, thật sự rất tiện nghi hắn, như thế nào cũng phải để cho hắn chịu chút đau khổ.
 
Tô San nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
 
- Chị Lý Dĩnh, quyết định như vậy.
 
Lý Dĩnh cười khổ một tiếng, vốn muốn phản bác nhưng nghĩ lại mình vừa cải thiện quan hệ với Tô San, quan hệ giữa ba người đang rất tốt, vì thế cũng không tiếp tục cự tuyệt.
 
Ngay khi trong phòng bếp truyền ra tiếng cười khúc khích xấu xa, Trần Phàm đang dọn đẹp đồ đạc trên sô pha, vốn không hay biết Tô San đã thông đồng với Lý Dĩnh muốn đào cái hố cho hắn nhảy xuống.
 
Cất hết quần áo vào trong túi, Trần Phàm theo lời Tô Sân cầm mấy cái túi đi lên lầu.
 
Đi vào phòng ngủ của Tô San, Trần Phàm lại thêm lần nữa không còn gì để nói.
 
Cũng giống như dưới ghế sô pha, trên chiếc giường lớn của Tô San vương vãi quần áo, hiển nhiên Tô đại tiểu thư cũng giống như thường ngày, mỗi khi đi ra ngoài đều tỉ mỉ chọn lựa quần áo, kết quả lại quên thu dọn...
 
Cười khổ đặt mấy chiếc túi bên giường, Trần Phàm lại thu dọn giường của Tô San, sau đó mới đi xuống lầu đem mấy chiếc túi còn lại đem lên.
 
Làm xong tất cả mọi chuyện, Trần Phàm lại đi xuống dưới lầu, ngồi trên sô pha châm điếu thuốc lá, xuyên qua cửa kính phòng bếp nhìn thân ảnh bận rộn của Tô San cùng Lý Dĩnh, tận sâu trong nội tâm chảy qua dòng nước ấm, đồng thời tràn ngập cảm kích với sự rộng lượng cùng bao dung của Tô San.
 
Nhìn nhìn mãi, điếu thuốc là dần tàn, Trần Phàm dụi tắt thuốc lá, đứng dậy đi tới cạnh phòng bếp, cười a a hỏi:
 
- Hai vị mỹ nữ, có gì cần giúp đỡ hay không?
 
- Không cần, đợi thêm mười phút nữa là được rồi, anh đi ngồi đi.
 
Lý Dĩnh nghe được lời Trần Phàm, vội vàng xoay người đáp lại.
 
Mà Tô đại tiểu thư lại lườm Trần Phàm, rất khinh thường nói:
 
- Ngốc tử, ngồi yên ở đâu thì ngồi đó đi, với tài nấu bếp của anh, độc chết người không đền mạng đó!
 
Trần Phàm khóc không ra nước mắt.
 
Phải biết rằng, Tô đại tiểu thư theo dì Điền học nấu ăn, đó mới đúng là độc chết người không đền mạng!
 
- Ngô, nếu anh cảm thấy ở một mình rảnh rỗi buồn chán, vậy dọn chén đũa đi, sau đó chuẩn bị bình rượụ Mao Đài, nga không, là hai bình. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Tô San thấy Trần Phàm không biết nói gì, cũng không thể nhịn cười.
 
Nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên mặt Tô San, Trần Phàm cũng biết Tô San muốn dùng kiểu nói chuyện thoải mái như vậy nói cho Lý Dĩnh biết, nàng thật sự không để ý tới chuyện ba người ở chung một chỗ.
 
Hiểu được điểm này, Trần Phàm cảm kích liếc nhìn Tô San, sau đó cười gât đầu:
 
- Tuân lệnh!
 
- Lạc lạc...
 
Nghe được hai chữ tuân lệnh. Lý Dĩnh và Tô San đều bật cười, nhất là Lý Dĩnh, nàng từng chứng kiến sự khủng bố của Trần Phàm khi đại sát tứ phương, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng rất khó tưởng tượng người đàn ông giống như Đồ Tể kia lại có một mặt khả ái đến như thế.
 
Mười phút sau.
 
Chờ sau khi Trần Phàm lau sạch sẽ bàn ăn, dọn xong chén đũa cùng rượu Mao Đài, Lý Dĩnh tháo tạp dề cùng Tô San bưng đồ ăn ra ngoài.
 
Cá kho, hâm thịt, chân gà rút xương, tương móng heo, rau xà lách trộn, cà chua chiên trứng, canh thịt bò Tây Hồ, canh đu đủ, sáu món thức ăn hai món canh, trong đó chân gà, tương móng heo và canh đu đủ là của Tô San.
 
Chân gà là món mà Tô San thích ăn nhất, còn tương móng heo cùng canh đu đủ, ân, lúc trước Tô đại tiểu thư nhìn thấy cảnh tượng kích thích giữa Trần Phàm và Dai Fu qua internet, nhìn thấy bộ ngực cao ngất của Dai Fu, vì muốn thu nhỏ sự chênh lệch, mỗi ngày kiên trì tập yoga, một tuần ít nhất ăn hai món này hai lần.
 
Ở dưới tình hình này, hai món thức ăn này là món mà Tô San có thể lên được mặt bàn.
 
- Hôm nay nghĩ như thế nào lại đòi uống rượu trắng?
 
Nhìn thấy Tô San cùng Lý Dĩnh bưng thức ăn lên bàn, nhất thời làm Trần Phàm cảm thấy thèm ăn, hắn thuận tay mở bình rượu Mao Đài, tùy ý hỏi han.
 
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Lý Dĩnh theo bản năng nhớ tới chuyện Tô San định gài bẫy Trần Phàm, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, mà Tô đại tiếu thư còn hùng hồn đầy lý lẽ:
 
- Cắn móng heo, ăn chân gà, uống rượu vang chẳng phải là có bệnh sao?
 
Mặc dù nói rất đúng lý hợp tình, nhưng có lẽ do trong nội tâm Tô San có quỷ, trong lúc nói chuyện không dám đối diện Trần Phàm, khuôn mặt lại có chút phiếm hồng.
 
Cho tới nay, Trần Phàm khi đối mặt với người thân bên cạnh cũng sẽ không bao giờ đi quan sát kỹ lưỡng, ngược lại lòng cảnh giác cùng năng lực quan sát sẽ giảm xuống thấp nhất, cơ bản lời của Tô San đơn giản như thế lại thật nhẹ nhàng lừa gạt được Trần Phàm.
 
- Ngốc tử, em cùng chị Lý Dĩnh không thường uống loại rượu trắng này, để tránh ăn gian, hai chúng tôi một bình, một mình anh uống một bình.
 
Ngồi xuống ghế, Tô San cầm bình Mao Đài rót ra ba chén, lại hạ mệnh lệnh.
 
Trần Phàm cười cười:
 
- Không thành vấn đề, uống!
 
- Nga, cạn ly!
 
Tô San cùng Lý Dĩnh đều nâng chén.
 
- Phanh!
 
Ngay sau đó tiếng chén rượu va chạm vang lên trong phòng, Trần Phàm một lần uống cạn một nửa. Lý Dĩnh cùng Tô San cũng uống được không ít, hơn nữa Tô San chỉ một ngụm đã uống hơn nửa chén, làm cho Trần Phàm thật giật mình.
 
Hơi giật mình, Trần Phàm cũng biết bụng rỗng uống rượu không tốt, vội vàng nhắc nhở:
 
- Ăn chút đồ đệm bụng, ăn no tiếp tục uống.
 
Tô San và Lý Dĩnh tuy tửu lượng không kém, nhưng dù sao không thường uống loại rượu này, uống không ít nên có chút khó chịu, nghe Trần Phàm nhắc nhở liền gắp thức ăn, Lý Dĩnh chỉ gắp rau, mà Tô đại tiểu thư lại cầm móng heo cắn ngon lành.
 
Nhìn thấy cảnh này Trần Phàm dở khóc dở cười, lại không nói gì, hắn biết rõ chỉ khi ở bên cạnh người thân Tô San mới biểu hiện như vậy, ở nơi công chúng nàng tuyệt đối sẽ không tùy hứng như thế.
 
Có lẽ do lần đầu tiên ba người dùng cơm tại nhà, không khí rất tốt, ba người ăn uống vẻ, chỉ một lát đã ăn hết phân nửa thức ăn.
 
- Uống rượu, uống rượu!
 
Có lẽ ăn đã no, Tô San lau miệng, bưng chén rượu vẻ mặt hào khí nói:
 
- Để ăn mừng việc ba chúng ta lần đầu tiên tự tay nấu cơm ăn tại nhà, uống cạn một chén luôn!
 
- Được, uống!
 
Thấy Tô San khí phách hào hùng, Lý Dĩnh cũng không do dự, cũng lộ ra vài phần phong phạm nữ cường nhân.
 
Về phần Trần Phàm thấy hai nàng mạnh mẽ như thế, tự nhiên cũng không e ngại, chạm cốc xong liền uống cạn đầu tiên.
 
Ba người vừa phóng túng liền không thu liễm, hai bình rượu chốc lát đã thấy đáy.
 
Trong đó, Trần Phàm mặt không đổi sắc, thoạt nhìn giống như chẳng có chuyện gì bình thường. Còn hai người Tô San cùng Lý Dĩnh thì mặt ửng hồng, nhất là Tô San, mặt đỏ giống như quả hồng chín mọng ra nước bình thường.
 
- Uy, rượu đế ngấm rất chậm, nhất là chai rượu nào thời gian ủ càng lâu, thì uống sẽ càng thơm ngon.
 
Trần Phàm thấy hai nàng đều có vài phần ngà ngà say, vì thế hảo tâm nhắc nhở:
 
- Hôm nay chỉ uống đến đây thôi nhé!
 
- Hảo!
 
Tô San vung tay lên, rất có tư thế một lời định cả giang sơn:
 
- Ngốc tử, chuyện thu dọn liền giao cho anh, em và chị Lý Dĩnh đi tắm rửa...Nhưng...sau đó chúng ta còn sẽ chơi thêm một trò nữa đấy nhé!
 
- Còn muốn đùa nghịch nữa sao?
 
Nghe vậy, Trần Phàm không khỏi buồn bực. Không biết hai nàng đang muốn chơi cái trò gì đây.
 
Còn Lý Dĩnh, có thể bởi vì trong lòng có quỷ, mà cố tình chuyển dời mục quang, lựa chọn giả bộ ngây ngốc.
 
- Ui chao, chỉ là một trò chơi nho nhỏ thôi, một lát nữa rồi anh sẽ biết.
 
Tô San cố tình bày ra vẻ không kiên nhẫn, nói xong nhanh chóng kéo tay Lý Dĩnh, nhắc nhở:
 
- Chị Lý Dĩnh, chúng ta đi thôi!
 
Lý Dĩnh mỉm cười đứng dậy, theo Tô San đi về phía cầu thang.
 
Đang bước đi, Tô San chợt nhớ ra cái gì đó, liền nói:
 
- Phải rồi, ngốc tử, anh rửa chén bát xong, thì nhớ vào phòng ngủ của anh mà tắm rửa đi nhé!
 
Ân?
 
Chẳng lẽ phải tắm, thì mới được chơi đùa hay sao?
 
Chẳng lẽ...là...song phi?
 
Vừa nghe thấy Tô San nói như vậy, đầu tiên Trần Phàm thoáng ngẩn ra, theo sau hai mắt tỏa sáng, bộ dạng giống như trong lòng đang rục rịch lên.
 
Thấy Trần Phàm mắt lộ hung quang, Lý Dĩnh che mặt mà cười thẹn thùng, còn Tô San thì mỉm cười xấu xa, lôi kéo Lý Dĩnh, nhanh chân bước đi lên tầng.
 
Trần Phàm không có nhìn thấy nụ cười xấu xa của Tô San. Chỉ thấy hai người không nói gì, tưởng là đã chấp nhận, trong lòng không khỏi có chút động tâm.
 
Tâm thần rung động, hắn nhanh chóng đứng lên, vội vàng thu dọn chén bát mang đến phòng bếp, lau rửa sạch sẽ...
 
Năm phút đồng hồ sau...
 
Trần Phàm chỉ mất thêm năm phút, để tắm rửa sạch sẽ. Sau đó khoác một chiếc khăn tắm đi xuống dưới lầu.
 
Dưới lầu, trong đại sảnh vắng tanh, hai người Tô San và Lý Dĩnh đều chưa có đi ra. Một màn này, dường như cũng đang chứng minh chân lý, thời gian phụ nữ tắm rửa so với đàn ông là chậm chạp hơn rất nhiều.
 
Theo sau không biết trải qua bao nhiêu lâu, ở trong sự chờ mong hưng phấn của Trần Phàm, cửa phòng tắm bị đẩy ra, hai người Tô San cùng Lý Dĩnh, lần lượt từ trong phòng tắm bước ra.
 
Cũng giống như Trần Phàm, lúc này Tô San và Lý Dĩnh chỉ khoác một chiếc khắn tắm trên người. Bất quá làm cho Trần Phàm cảm thấy kinh ngạc chính là, sau khi hai nàng tắm xong, thì cặp ngực đã to hơn lúc trước không ít.
 
Không đợi cho Trần Phàm nghĩ ra nguyên nhân, Tô San đã xoa mái tóc đang ướt sũng, đỏ mặt thẹn thùng nói:
 
- Ngốc tử, ba người chúng ta chơi đấu địa chủ* đi!
 
(một kiểu đánh lốc của HK)
 
Đấu địa chủ ư?
 
Nguyên lai bận rộn nửa ngày...chính là vì muốn đấu địa chủ sao?
 
Trần Phàm không biết phải nói cái gì đây nữa.
 
Sau đó, câu nói tiếp theo của Tô San, đã làm cho Trần Phàm thiếu chút nữa té nhào xuống ghế salon.
 
Chỉ thấy nàng mang theo ba phần kiều mỵ, ba phần ngượng ngùng, ba phần hưng phấn, chờ mong nói:
 
- Thua...thì cởi quần áo nha!