Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 506: Mặt trời chói chang nhô cao, tâm như vực sâu




Ở trong xã hội ăn thịt người này, mỗi một người khi bản thân còn trẻ đều sẽ cảm giác mình là chân mệnh thiên tử, chỉ cần cố gắng, liền có thể đánh hạ một khoảng trời dành cho riêng mình.
 
Ở trên con đường truy đuổi theo giấc mộng, phần lớn mọi người đối diện với sự thật tàn khốc, thì lại lựa chọn cúi đầu khuất phục, thậm chí còn gục ngã.
 
Cũng giống như một bài hát nổi danh ở cuối những năm tám mươi: cuộc sống tựa như một con dao vô tình, mài giũa bộ dáng của chúng ta. Thanh xuân giống như dòng nước Trường Giang và Hoàng Hà, một ngày đi qua sẽ không trở lại, và ta cũng không còn cỗ nhiệt huyết năm xưa nữa...
 
Cũng như Lâm Đông, khởi điểm của hắn vốn không cao, ở thời đại khinh cuồng của tuổi trẻ, hắn từng có giấc mộng, giấc mộng của hắn chính là trở thành một nhân vật truyền kỳ như Sở Vấn Thiên!
 
Nhưng khác với nhiều người chính là, hắn thủy chung vẫn kiên định tín niệm, truy đuổi theo giấc mộng của mình. Hắn không có khởi điểm cao, không có sự giáo dục tinh anh, không có chỗ dựa vững chắc cường đại, hắn giống như một người bịt mắt sờ đá lần mò qua sông. Sau khi thành công liền bừa bãi như một gã nhà giàu mới nổi, ở trước mặt đại nhân vật, thì mới lộ ra dáng vẻ hèn mọn của thân phận rễ cò. Trong những năm tháng qua hắn giống như một con chó điên, chỉ vì muốn leo lên cao mà đã từng giết người, từng quỳ bái, cuối cùng bằng vào bản thân cưới được Dương Lâm, mượn quyền thế của Dương gia mà trở thành người cầm quyền hắc đạo ở Nam Kinh.
 
Trong chuyện này có bao nhiêu chua cay khổ ngọt hay ấm lạnh thì chỉ có bản thân hắn mới biết mà thôi.
 
Hắn từng khóc sau lần đầu tiên giết người, vào đêm hôm đó hắn đã khóc vô cùng sợ hãi.
 
Hắn từng đem một thiếu phụ nổi danh trong xã hội thượng lưu ở Nam Kinh, ngày trước từng tát vào mặt hắn mà đem chinh phục dưới chỗ kín. Khi hắn tát vào mặt tên công tử phú nhị đại là nam nhân của thiếu phụ đó, hắn vừa cười điên cuồng vừa khóc òa làm cho vị thiếu phụ kia sợ đến mức hoa dung tái nhợt.
 
Ngày trước, khi hắn lần đầu tiên bước vào tòa nhà của Dương gia hắn từng bị người nhà họ Dương lạnh lùng phỉ nhổ, ngày đó hắn cũng không khóc. Hắn chỉ tự nói với mình rằng, ngày nào đó hắn sẽ tát ngược vào mặt những kẻ đã từng xem thường hắn, hắn muốn đem bọn chúng giẫm nát dưới chân.
 
- Lâm Đông, cháu thật thông minh, cháu cũng rất biết cách ẩn nhẫn, khi làm việc thì cũng đủ tâm ngoan thủ lạt. Nhưng ở trước mặt đại nhân vật nhiều khi cháu không có được ngạo cốt của mình. Sở Vấn Thiên cho dù làm cẩu cũng là một con cẩu đứng thẳng lưng, mà cháu cho dù thân đang là người cầm quyền hắc đạo Nam Kinh, mà suốt ngày chỉ biết quỳ gối.
 
- Người mà quỳ thì không thể sánh bằng cẩu đứng thẳng.
 
- Trả về, cầm được bao nhiêu thì trả về hết bấy nhiêu cho ta. Nếu không thì cút ra khỏi Dương gia!
 
Bên tai vang lên lời nói vô tình của Dương Nghiễm Đức, chân vừa bước vào Thạch Phong trà viên, Lâm Đông đã lệ rơi đầy mặt. Có lẽ bởi vì lời nói của Dương Nghiễm Đức, có lẽ bởi vì trước khi đến Đông Hải hắn đã làm ra quyết định, một cái quyết định đánh cược với vận mệnh lớn nhất trong cuộc đời của bản thân hắn. Hắn đánh cuộc tương lai của mình. Hắn đem toàn bộ tương lai về sau của mình đặt vào trong tay người thanh niên sẽ giúp hắn ngẩng đầu mà tiến bước về phía trước. Lần này đây, hắn nhờ vào chính trực giác của mình, hắn không biết mình có thành công hay không, nhưng giờ này khắc này ngay khi hắn bước chân vào trong trà viên tượng trưng cho thân phận, trong lòng của hắn đã tự nhủ với mình rằng: Cho dù có thua thì hắn cũng sẽ vô oán vô hối!
 
- Đời này có thể bước chân vào Thạch Phong trà viên, a Đông có chết cũng sẽ không bao giờ hối hận!
 
Dùng sức cắn chặt răng, Lâm Đông lau đi nước mắt trên khuôn mặt, biểu tình kích động cũng đã dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
 
Đi tới trước bàn trà trong rừng trúc, Trần Phàm nhìn thoáng qua đôi mắt phiếm hồng của Lâm Đông, thần sắc bình tĩnh nói:
 
- Ngồi đi.
 
Lâm Đông gật đầu, thản nhiên ngồi xuống. Trần Phàm lấy thuốc lá ném cho Lâm Đông một điếu, cũng không đợi Lâm Đông lây ra bật lửa đã tự mình châm lửa rít nhẹ một hơi, nói:
 
- Nói cho tôi biết ý đồ đến đây của anh.
 
Lâm Đông không trả lời ngay mà cũng châm thuốc rít mạnh hai hơi, như muốn dùng nicotin gây tê phần cảm xúc phức tạp bên trong nội tâm của mình trước, sau đó mới bình tĩnh nói:
 
- Trần tiên sinh, tôi biết chuyện người nắm quyền Thanh bang ở Hàng Châu đến tìm tôi ngài cũng đã biết. Hắn đã đến tìm tôi hai lần, đầu tiên hắn muốn tôi quy thuận Thanh bang cùng nhau đối phó với ngài, sau khi diệt trừ xong Hồng Trúc bang sẽ đem cả Giang Tô phân cho tôi. Lần thứ hai là hai ngày trước Khổng Khê đã nói cho tôi hay, sau khi chuyện đó thành công ngoại trừ Giang Tô còn sẽ giao cho tôi một phần hai địa bàn ở Đông Hải. Hai lần tôi đều không bày tỏ thái độ.
 
Trần Phàm lẳng lặng hút thuốc không hé răng.
 
- Mà trước khi tôi tới nơi này, ông nội của vợ tôi là phó chính ủy quân khu NJ Dương Nghiễm Đức đã cảnh cáo tôi, không cho tôi tham dự vào việc đấu tranh giữa ngài và Thanh bang, ông ta sợ hành động của tôi sẽ khiến cho người ngoài hiểu lầm là ông ta ở trong bóng tối ủng hộ ngài, làm ảnh hưởng tới việc thăng chức sang năm của ông ta.
 
- Ông ta nói muốn tôi đem miếng bánh ngọt ngài phân cho trả trở về, nếu không thì phải cút ra khỏi Dương gia.
 
Nói tới đây, Lâm Đông lại rít hai hơi thuốc, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của hắn, vẻ mặt của hắn thập phần bình tĩnh:
 
- Ông ta còn nói tôi là một con chó không có ngạo cốt, chỉ biết quỳ mà không biết đứng thẳng sống lưng.
 
- Sau đó anh lựa chọn rời khỏi Dương gia tiến đến nhờ cậy tôi?
 
 Trần Phàm phun ra một ngụm khói, thản nhiên hỏi.
 
- Ưm.
 
 Lâm Đông dùng sức gật đầu.
 
- Vì sao lại tuyển chọn tôi giữa ba phía Thanh bang, Dương gia?
 
 Gương mặt Trần Phàm bình tĩnh hỏi.
 
- Bởi vì ngài là người duy nhất trước khi cần tôi bán mạng lại chia cho tôi miếng bánh ngọt kia. Hơn nữa miếng bánh ngọt kia tôi đã ăn vào, không thể xem như không tổn hao gì mà hoàn trả đầy đủ cho ngài.
 
 Thanh âm của Lâm Đông thật bình tĩnh:
 
- Hơn nữa lời hứa của Thanh bang dành cho tôi cũng chỉ là tờ ngân phiếu khống, tôi nghĩ cho dù ngài bị bại bởi Thanh bang, tôi cũng không chiếm được địa bàn mà Thanh bang đã đồng ý phân chia.
 
- Về phần Dương gia.
 
 Lâm Đông dụi tắt thuốc lá, cảm xúc xuất hiện một tia dao động:
 
- Từ ngày tôi bước vào Dương ria, ngoại trừ vợ của tôi ra thì toàn bộ người trong Dương gia đều không hề xem tôi là con người, owr trong mắt bọn họ tôi vĩnh viễn chỉ là một tên lưu manh hắc đạo. Sự tồn tại của tôi, sẽ chỉ làm cho bọn họ cảm thấy bôi nhọ Dương gia, làm cho Dương gia bị chê cười.
 
 Nói xong lời này, Lâm Đông cũng không hề có chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Trần Phàm.
 
- Anh đã bỏ sót một chút.
 
 Trần Phàm cũng dụi tắt thuốc lá giọng nói không lạnh không nhạt:
 
- Dương gia có thể mang đến tác dụng cho anh cũng đã phát huy xong rồi. Dương gia ngoại trừ Dương Nghiễm Đức còn có chút giá trị thì những kẻ khác chẳng đáng là gì. Rời khỏi Nam Kinh, lực ảnh hưởng của Dương gia không lớn. Mà anh lại không cam lòng co đầu rút cổ tại Nam Kinh.
 
Trong lòng Lâm Đông chấn động nhưng cũng không hề phản bác.
 
- Lâm Đông, anh có biết vì sao trong hắc đạo phía nam có nhiều người như vậy nhưng tôi lại tuyển chọn anh không?
 
 Trần Phàm nhẹ giọng hỏi.
 
Lâm Đông ngẩn ra, mờ mịt lắc đầu.
 
- Sở Vấn Thiên tiêu phí mười mấy năm bồi dưỡng Mỹ Nữ Xà khiến cho Trường Giang Tam Châu, thậm chí là cả phía nam bán quốc đều sợ hãi không thôi.
 
 Trần Phàm nhẹ giọng nói:
 
- Tôi sẽ dùng thời gian càng thêm ngắn ngủi, bồi dưỡng một kiêu hùng càng thêm màu sắc truyền kỳ hơn cả Sở Vấn Thiên.
 
Trong lòng Lâm Đông càng thêm chấn động mãnh liệt.
 
- Tục ngữ nói có dã tâm bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu sân khấu. Lâm Đông, anh không thiếu dã tâm, đầu của anh cũng không ngốc, ở thời khắc mấu chốt ra tay cũng rất ngoan độc. Rốt cục nên làm gì để siêu việt hơn Sở Vấn Thiên tôi cũng không thể giải thích cho anh biết, mọi thứ đều phải do chính anh đi sờ soạng.
 
Trần Phàm nhìn thẳng vào hắc đạo kiêu hùng đã cam tâm buông tha hết thảy ở Dương gia chạy tới cậy nhờ mình, gằn từng chữ:
 
- Trước kia tôi đã từng cho anh cơ hội nhưng anh không có cho tôi câu trả lời vừa lòng. Đây là cơ hội cuối cùng, có nắm chắc hay không đều phải nhờ vào chính bản thân anh.
 
Nghe xong lời này của Trần Phàm, Lâm Đông cũng không giống như trước kia lập tức biểu lộ trung tâm, mà chỉ cảm kích nhìn Trần Phàm.
 
- Lúc trước khi tôi bị đá ra khỏi Trần gia, rất nhiều người đều cho rằng tôi là con chó nhà tang kéo dài hơi tàn không được bao lâu. Nhưng trong lòng tôi luôn luôn xem mình là một con người luôn đứng thẳng. Trần gia từ bỏ tôi nhưng thế giới này cũng không hề vứt bỏ tôi.
 
 Trần Phàm thản nhiên nói:
 
- Mặc kệ Dương Nghiễm Đức nói anh là một con cẩu đứng thẳng hay uốn lưng gì đó, nhưng tôi vẫn xem anh là người. Chuyện làm người hay làm cẩu cũng không quan trọng, quan trọng là...chính anh phải luôn luôn tự nói với mình rằng tôi là người. Con mẹ nó, dù cho làm gì Lâm Đông ta vẫn là con người.
 
- A Đông sẽ mãi ghi khắc lời của ngài trong tâm khảm.
 
 Lâm Đông cũng không hề quỳ xuống, chỉ cúi đầu bái Trần Phàm thật sâu.
 
Cùng lúc đó Mạc lão bưng một bình trà vừa pha xong đi tới, cũng không nói gì, chỉ im lặng đặt bình trà lên bàn liền xoay người rời đi. Lâm Đông vội vàng bước lên rót trà cho Trần Phàm sau đó mới tự châm cho mình một chén. Nhìn chén trà nóng hầm hập, Lâm Đông không ngửi được hương thơm nhưng chỉ cảm thấy trong tim thật ấm áp dễ chịu.
 
- Đúng rồi Trần tiên sinh, có chuyện tôi cần phải nói cho ngài biết.
 
Nhìn một lúc trong lòng Lâm Đông chợt động, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền vội vàng nói.
 
Trần Phàm nhẹ nhàng uống một ngụm trà:
 
- Chuyện gì?
 
- Sở dĩ Dương Nghiễm Đức không cho tôi tham dự vào chuyện này, nhất là nếu đứng ở bên ngài chính là bởi vì hắn đã nhận được tin tức Trần Kiến Quốc muốn lợi dụng cơ hội sinh nhật lần này của Lý Vân Phong, ngay trước mặt các đại lão quân đội lại cùng ngài hoàn toàn phân rõ giới hạn, không cho lửa giận của Yến gia cùng thế lực khác lan đến gần Trần gia.
 
 Lâm Đông trầm giọng nói:
 
- Chị của tôi là Lâm Vận nghe được Lý Sâm nói Trần Kiến Quốc tựa hồ muốn nhân ngày mai nhắc lại chuyện cho Trần Phi đính hôn cùng Lý Dĩnh.
 
Nói tới đây, Lâm Đông kinh hãi nhìn thoáng qua Trần Phàm, phát hiện Trần Phàm vẫn thờ ơ, lại nói tiếp:
 
- Đương nhiên, đây chỉ là chuyện tôi tìm hiểu được, còn tin tức thật giả thì tôi không dám khẳng định. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
- Là thật.
 
 Trần Phàm đem chén trà ôm trong lòng bàn tay, dù trà rất nóng nhưng trong lòng hắn thật lạnh. Trong lòng Lâm Đông chợt giật này nhìn gương mặt bình tĩnh của Trần Phàm không dám nói tiếp.
 
Trong ánh nhìn chăm chú của hắn Trần Phàm đột nhiên nở nụ cười. Nhìn dáng tươi cười của Trần Phàm Lâm Đông chợt ngây ngốc, Trần Phàm đã biết được tin tức này hắn cũng chợt hiểu ra, nếu ngay tin tức này mà Trần Phàm cũng không biết thì cũng không còn tư cách đấu với Thanh bang. Nhưng bây giờ Trần Phàm lại có thể thản nhiên bật cười khiến cho hắn chợt khó hiểu. Hắn thật muốn biết một người phải cần một trái tim kiên cường đến bao nhiêu mới có thể thừa nhận sự đả kích vô tình đến mức này.
 
- Lâm Đông, anh cảm thấy anh ở Dương gia lúc nào cũng bị xem thường châm chọc thật khó chịu, hay là giống như tôi bị xem thành một con chó, bị đá ra gia tộc không nói, những thân thích kia còn muốn bổ thêm vài đao trên người tôi, để cho tôi mau chết sớm thăng thiên, như vậy điều nào mới càng thêm thống khổ?
 
 Trần Phàm cười đặt chén trà xuống, lơ đãng hỏi.
 
- Ủy khuất của a Đông so sánh với Trần tiên sinh thật bé nhỏ không hề đáng kể.
 
 Lâm Đông nói.
 
- Không phải ủy khuất, là sỉ nhục.
 
 Trần Phàm đứng lên, híp mắt nhìn thoáng qua mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói:
 
- Ngày mai tôi sẽ cho anh giống như một con người đi vào quân khu NJ kể cả đại viện tướng quân của Lý Vân Phong, làm cho Dương Nghiễm Đức phải nhìn thẳng thậm chí là ngưỡng mộ anh, về phần...một cái tát dành cho Trần gia sẽ do tôi ra tay, Dương gia, do anh làm, như thế nào?
 
Ánh mặt trời chói chang nhô lên cao, con chó điên của Lâm gia ngẩng đầu nhìn trời nhiệt huyết sôi trào.
 
Ánh mặt trời thật chói mắt, người thanh niên của Trần gia nhắm hai mắt lại, tâm như vực sâu.