Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 429: Run rẩy đi, bán đảo England! (5)




Ông trùm Mafia nước Mỹ - Silva!
 
Bộ trưởng ngoại giao EU - Kaiser!
 
Thánh nữ Vantican - Monica!
 
Và người sắp kế thừa gia tộc Rhodes Wales - Guti!
 
Một đám nhân vật đứng trên đỉnh thế giới, đang khom lưng vây quanh chàng thanh niên lẻ loi, khiến cho bầu không khí trong quảng trường nháy mắt rơi vào sự im lặng trước nay chưa từng xảy ra bao giờ.
 
Giờ khắc này, khiếp sợ! Hai chữ này đã không còn hình dung nổi tâm tình của bọn họ nữa rồi.
 
- Bịch...bịch" Đứng phía xa, Grimm liên tục rơi vào đả kích, một tia kiên cường cuối cùng trong nội tâm đã hoàn toàn bị đánh nát, trực tiếp gục thẳng xuống dưới mặt đất.
 
Dưới ánh đèn, nhịp hô hấp của hắn như một con chó sắp chết bình thường, trên khuôn mặt tuấn mỹ xem ra cũng không còn tìm thấy nửa điểm kiêu ngạo của người sẽ kế thừa sản nghiệp gia tộc Michelle. Thậm chí, ngay cả một tia huyết sắc đều tìm không thấy!
 
Bởi vì...phần đả kích này, quả thực so sánh với ngày đua xe thảm bại, còn mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần!
 
Chứng kiến Grimm thần tượng của mình giống như một con chó nhà tang ngồi xụi lơ dưới mặt đấy, Holl liền nhắm hai mắt vào, trực tiếp hôn mê bất tỉnh đi.
 
Ngoài ra, đám công tử trong gia tộc Michelle, tuy rằng không có khoa trương giống Grimm và Holl nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cả đám bọn hắn thần tình trắng bệch, toàn thân không ngừng rùng mình liên tục. Ngay cả đám công tử trong gia tộc Michelle đều cảm nhận được áp lực cường hãn dị thường, chẳng lẽ tộc trưởng Mendelsohn của gia tộc Michelle còn không cảm nhận được hay sao?
 
Cảm nhận được rõ ràng. Thậm chí nỗi hoảng sợ đang âm ỉ trong lòng hắn, so với bất cứ người nào cũng đều mãnh liệt hơn rất nhiều!
 
Gia tộc Michelle ở Anh quốc có năng lực khủng bố, nhưng so với thế lực mà bốn người kia đại biểu, hoàn toàn chỉ là trẻ con so sánh với người lớn!
 
Ở dưới tình huống này, mỗi nhân vật trong bốn người đều, đều có thể làm cho hắn khóc lóc quỳ xuống van xin liếm giày. Thế nhưng lại như một người hầu trung tâm, khom lưng cúi đầu chào hỏi Trần Phàm. Điều này đã mang đến áp lực cho Mendelsohn mà ngoại nhân vô pháp có thể tưởng tượng nổi!
 
Tuy rằng...Hắn không hiểu vì sao bốn người kia phải làm như vậy. Nhưng bản thân hắn dám khẳng định, nếu bốn người này có thể nguyện ý buông bỏ tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo của mình xuống. Vậy thì chỉ cần Trần Phàm lợi dụng thế lực ở sau lưng bốn người, đối phó với gia tộc Michelle.
 
Hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng nổi!
 
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này nhịp hô hấp của Mendelsohn. Michelle bắt đầu trở nên trầm trọng. Toàn thân không sao điều khiển nổi, bắt đầu run rẩy lên, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đầu không ngừng theo trên quầng trán già nua của hắn túa ra. Cảm giác dường như tùy thời đều sẽ rập khuôn theo Grimm và Holl trực tiếp ngã gục xuống bình thường.
 
So sánh cùng người trong gia tộc Michelle mà nói, đám khách nhân xung quanh, tuy rằng không cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng thật sự cũng đã bị Trần Phàm hù dọa!
 
Bọn họ nằm mơ đều không nghĩ ra, người thanh niên phương Đông lúc trước bị họ cô lập. Chỉ thoáng chốc đã nhanh chóng biến hóa, trở thành một hình tượng mà bọn họ phải ngẩng đầu nhìn lên!
 
Đúng vậy, người có thể làm cho Silva, Kaiser, Monica và Guti cùng khom lung thần phục. Hiển nhiên là quá đủ để làm cho bọn hắn phải ngẩng đầu nhìn lên...
 
Không riêng gì đám quan khách, mà ngay cả chủ nhân của tòa thành này. Lão Edward cũng đang phải ngẩng đầu nhìn lên.
 
Đúng vậy!
 
Trước khi chưa có được câu trả lời của Trần Phàm, lão luôn duy trì bộ dáng, tôn kính hành lễ.
 
Không quan tâm đến sự ủy khuất của lão Edward, Trần Phàm bước lên nâng đỡ Guti, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên như cũ:
 
- Guti, người bạn của tôi, nghe nói anh đã bước vào hàng ngũ trung tâm, nắm giữ quyền lực trong gia tộc. Xin chúc mừng anh!
 
Khi nói xong, Trần Phàm đem ly rượu vang đưa tới trước người Guti.
 
- Hô
 
Guti khẽ hít sâu một hơi, thoáng bình ổn nội tâm đang kích động của mình. Chân thành cảm kích nhìn Trần Phàm, chậm rãi đón nhận ly rượu trong tay Trần Phàm.
 
- Trần thân mến, ân tình của anh tôi vẫn luôn luôn ghi nhớ, chưa bao giờ quên.
 
 Sau khi bình ổn cảm xúc xong, Guti nhẹ nhàng nói một câu.
 
Vừa nghe thấy Guti xưng hô với mình như vậy, trong đôi con ngươi của Trần Phàm thoáng hiện lên ánh mắt tán thưởng. Hắn cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa, mà nâng ly lên ra hiệu.
 
- Tách!
 
 Lại thêm một thanh âm cụng ly nữa vang lên.
 
Lần này, so với mấy lần trước tựa hồ còn muốn vang dội hơn.
 
Rượu xong, hai người nhìn nhau cười. Guti thoáng quay đầu sang nhìn Kaiser, Monice và Silva mỉm cười ra hiệu, sau đó đứng ở phía sau lưng Trần Phàm.
 
Gã bồi bàn đứng gần liền nhanh chân bước đến rót rượu cho Trần Phàm. Kết quả bởi vì khẩn trương quá mức, cánh tay run rẩy cho nên rượu vang đã trực tiếp sánh vào tay Trần Phàm.
 
- A...xin lỗi...tiên sinh.
 
 Gã bồi bàn diễn cảm nháy mắt trắng bệch như tờ, vội vàng xin lỗi.
 
- Không sao.
 
 Trần Phàm mỉm cười lắc đầu, ý bảo gã bồi bàn không cần khẩn trương. Nhưng sau đó xoay người nhìn thoáng qua lão Edward, rút chiếc khăn trước ngực áo của mình ra, nhẹ nhàng lau tay.
 
Dư quang trông thấy hành động này của Trần Phàm, toàn thân lão Edward khẽ run rẩy, cũng không dám ngẩng đầu lên.
 
- Edward tiên sinh, ông hãy ngẩng đầu lên.
 
 Lau tay xong, Trần Phàm thản nhiên nói.
 
Vừa nghe thấy những lời này, cả người lão Edward chấn động, hít sâu vào một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn, biểu tình của lão tràn đầy thần sắc lo lắng bất an.
 
- Trần tiên sinh...
 
 Lão Edward dùng thanh âm run rẩy nói.
 
- Ông cũng biết, tôi có mấy chuyện vẫn còn chưa làm xong mà.
 
 Trần Phàm khẽ mở miệng chen ngang lời nói của lão Edward. Thanh âm tuy không lớn, nhưng lại vừa đủ làm cho mỗi khách nhân ở trong quảng trường đều nghe thấy rõ ràng.
 
Bị Trần Phàm cắt ngang lời nói, nhưng diễn cảm trên mặt lão Edward không hề tỏ ra bất mãn chút nào. Edward hiểu, người thanh niên phương Đông này đang muốn làm gì!
 
Có lẽ vì xác minh suy nghĩ trong đầu của lão Edward, mà Trần Phàm không nói thêm gì nữa. Khẽ xoay người đi về phía Mendelsohn. Michelle đang khiếp sợ đứng giữa đám đông.
 
Chứng kiến Trần Phàm di chuyển bước chân, thánh nữ Monica, Guti, Kaiser, Silva bốn người không hề chần chừ, mà trực tiếp bám sát ngay phía sau lưng Trần Phàm.
 
Dường như...bọn họ đang dùng muốn dùng hành động này để biểu thị:
 
- Tối hôm nay, bốn người bọn họ là vì Trần Phàm mà đến!
 
Lão Edward cũng không do dự, chủ động bám theo ở phía cuối cùng trong đoàn người.
 
Một giây, hai gây, ba giây...
 
Rốt cuộc ở dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông khách nhân trên quảng trường. Trần Phàm dẫn theo năm người đi tới trước mặt Mendelsohn.
 
Nhìn thấy Trần Phàm đứng trước người mình, Mendelsohn chỉ cảm thấy, giống như có một ngọn núi lớn đang đè xuống ngực mình, làm cho diễn cảm trên khuôn mặt hắn tái nhợt, nhịp hô hấp cũng trở nên trầm trọng hơn rất nhiều!
 
- Tiên sinh Mendelsohn Michelle thân ái.
 
 Nhìn Mendelsohn. Trần Phàm nhẹ nhàng lên tiếng, ngữ khí mười phần thoải mái.
 
Thân ái sao?
 
Nghe thấy hai chữ này, Mendelsohn cảm thấy phi thường chói tai!
 
- Tôi biết, Grimm cháu ông, tối hôm nay đã đặc biệt yêu cầu ngài Edward mời tôi đến đây, chỉ là vì muốn làm tôi bẽ mặt!
 
 Trần Phàm ngữ khí không nóng không lạnh, nhưng rơi vào trong tai Mendelsohn, lại như tiếng sấm nổ giữa trời quang bình thường, làm cho toàn thân hắn không ngừng run rẩy!
 
- Đúng...thực xin lỗi.
 
 Mendelsonhn khom lưng cúi đầu áy náy nói.
 
- Nếu lời xin lỗi mà hữu dụng, thì còn sinh ra pháp luật làm gì?
 
 Ngữ khí của Trần Phàm không hề mang theo chút nhân từ nào:
 
- Đã làm chuyện sai trái, thì nên phải trả giá. Đạo lý này ông so với tôi còn rõ ràng hơn nhiều.
 
Nghe được những lời này, nội tâm của Mendelsohn đã trực tiếp nhảy lên tới cổ họng!
 
- Mendelsohn tiên sinh, tôi hy vọng ông có thể cho tôi cùng mọi người nghe một câu trả lời thỏa đáng dứt khoát!
 
 Trần Phàm bình thản nhàn nhạt nói:
 
- Ông là người thông minh, ông tự nhiên sẽ biết mình phải nên làm như thế nào.
 
Lúc này, Mendelsohn không trả lời, mà là yên lặng trầm ngâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
- Nếu ông không hy vọng ngày sau gia tộc Michelle sẽ trở thành địch nhân của tòa thánh...thì tốt nhất hãy dựa theo những gì Trần nói mà làm!
 
 Lúc này, trên người của Thánh nữ Monica lại bùng phát ra khí thế khủng bố, thân là Thánh nữ giáo đình Vantica, uy nghiêm của nàng mười phần triển lộ là không thể nghi ngờ.
 
- Mendelsohn...!
 
 Guti cảm thấy mình cũng nên nói cái gì đó.
 
- Ta...ta...hiểu rồi!
 
 Lúc này đây, không chờ Guti nói dứt lời, Mendelsohn đã đưa ra câu trả lời thuyết phục.
 
Theo sau, hắn run rẩy ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn, tia kiêu ngạo và uy nghiêm của gia tộc Michelle trên khuôn mặt hắn đã biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng. Cướp lấy chính là biểu tình chán chường cực điểm. Hắn hai mắt vô thần, chậm rãi lê bước đi về phía Grimm đang ngồi xụi lơ dưới mặt đất.
 
Rất nhanh, hắn đã bước tới trước người Grimm, hé miệng nói:
 
- Quỳ xuống!
 
Không chút phản ứng, lúc này Grimm đang thẫn thờ, giống như một kẻ bị đánh mắt linh hồn bình thường.
 
- Quỳ xuống cho ta.
 
 Mendelsohn hai mắt đỏ hồng, quát lớn.
 
Grimm đờ đẫn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Mendelsohn:
 
- Ông...
 
- Bớt sàm ngôn đi, ta nói quỳ xuống, thì mày hãy quỳ xuống!
 
 Thần tình trên mặt Mendelsohn đã hoàn toàn trở nên vặn vẹo.
 
Grimm hai mắt đỏ hồng, cắn chặt răng, không chấp nhận hiện thực phũ phàng này!
 
- Nâng nó dậy. Bắt nó phải quỳ xuống!
 
 Mất thấy Grimm không quỳ, Mendelsohn trừng mắt nhìn mấy gã công tử ca đứng phía sau lưng Grimm quát lớn.
 
Tựa hồ đã nhận ra lửa giận nồng đậm đang tản mát ra trên người Mendelsohn. Cho nên mấy gã công tử ca, tuy rằng đang hoảng sợ tới cực điểm, nhưng vẫn không dám trái nghịch, mà chậm rãi bước đến bên người Grimm, nắm bả vai Grimm nhấc lên. ép hắn quỳ xuống dưới mặt đất.
 
Thấy một màn này, Mendelsohn vô lực nhắm mắt, sau đó hung hăng phun ra một ngụm tức khí. Bước đến trước người Grimm, sau đó quay người nhìn về phía Trần Phàm, lại khom sống lưng kiêu ngạo xuống!
 
- Trần tiên sinh tôn kính, Grimm Michelle cháu của ta thân phận hèn mọn, không thể phối xứng cùng người có thân phận cao quý như Dai Fu tiểu thư.
 
 Dưới ánh đèn, lúc trước kiêu ngạo không ai sánh nổi, giờ đây Mendelsohn đang run rẩy nói:
 
- Thỉnh quý ngài, hãy tha thứ cho sự vô tri của gia tộc Michelle.
 
Nhất thời, trong quảng trường không ngừng vang lên lời nói ủy khuất của Mendelsohn!
 
Theo sau, ở dưới biểu tình chết lặng của đông đảo quan khách, Mendelsohn. Michelle dẫn theo những thành viên trong gia tộc Michelle, hướng Trần Phàm cúi đầu xin lỗi!
 
Làm xong tất cả những chuyện này, bọn hắn không chờ Trần Phàm mở miệng đáp lời. cả đoàn người gia tộc Michelle liền cúp đuôi dắt tay nhau chạy về...
 
Nhìn theo bóng lưng ủy khuất của đoàn người gia tộc Michelle, trong con ngươi Trần Phàm không hề dâng lên chút nhân từ nào. Bởi vì hắn biết, nếu tối nay không có mấy người đang đứng phía sau mình đến trợ uy, vậy thì kẻ quẫy đuôi bỏ chạy khỏi nơi này không phải ai khác sẽ chính là bản thân hắn. Hơn nữa còn phá hủy đi cả một đời hạnh phúc của Dai Fu!
 
Sau khi đoàn người gia tộc Michelle rời đi khuất bóng, ánh mắt của đông đào khách nhân, lại quẳng ném về phía Trần Phàm, ở dưới ánh nhìn chăm chú của quan khách, người thanh niên tối hôm nay đã làm cho cả bán đảo England phải run rẩy, đang chậm rãi bước về phía Dai Fu.
 
Theo sau, hắn bước tới trước mặt Dai Fu, vươn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt của nàng.
 
Dai Fu không hề nhúc nhích, chỉ yên lặng ngắm nhìn người đàn ông đã khiến nàng rơi lệ này.
 
- Anh sẽ không để mất em!
 
 Trần Phàm nhẹ nhàng vuốt mũi Dai Fu một cái, ôn nhu nói.
 
Dai Fu toàn thân giống như có luồng điện chạy qua, cả người chấn động. Theo sau nhào vào trong ngực Trần Phàm.
 
Dưới ánh đèn...
 
Nàng...lệ rơi đầy mặt!