Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 402: Niềm vui lớn (1)




Sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu tia sáng đầu tiên từ phương đông, Trần Phàm giống như ngày thường, mặc bộ quần áo vận động chạy chậm ngoài đường.
 
Một chiếc Bentley chạy chậm sau lưng hắn không xa, ngoài ra, phía trước còn có một chiếc xe khác.
 
Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy hai chiếc xe luôn bảo trì khoảng cách nhất trí.
 
Ngoài ra, phía sau chiếc Bentley còn có một chiếc xe đi theo, cự ly khoảng chừng hai ba mươi thước, tốc độ rất chậm, luôn luôn ở phía sau chiếc Bentley.
 
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm hiểu rõ như lòng bàn tay.
 
Hắn biết rõ, chiếc Benz phía trước là bảo tiêu do Hoàng Phủ Hồng Trúc phái đến, mà chiếc Bentley là do nàng mua cho hắn, giá trị lên tới tám con số, giá cả một chiếc xe đủ cho một người bình thường phấn đấu cả mười cuộc đời.
 
Mà chiếc xe cuối cùng thuộc về người của cục an ninh.
 
Từ tối hôm qua bắt đầu, Trần Phàm liền phát hiện người của cục an ninh giống như đang theo đuôi, không hề rời khỏi hắn.
 
Trần Phàm hiểu được đây là vì họ muốn phòng ngừa hắn tiếp tục thực hiện hành động trảm thủ!
 
Vì thế, Trần Phàm cũng không hề để ý, đối với hắn mà nói, chỉ cần hắn muốn tùy thời đều có thể bỏ rơi ngươi của cục an ninh!
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc ngoại trừ mua xe cho Trần Phàm, còn chuyên môn phái tới vài thành viên Ám Đường để phụ trách bảo hộ sự an toàn của mấy người Tô San, Lưu Oánh Oánh, có thể nói là muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
 
Sau buổi chạy bộ, khi Trần Phàm trở về nhà, Tô San cũng đã sớm rửa mặt xong đang chờ Trần Phàm cùng về ăn điểm tâm.
 
Ăn hết bữa sáng, Trần Phàm lái chiếc Bentley chờ Tô San đi tới đại học Đông Hải.
 
Dọc theo đường đi, chiếc Benz vẫn đi phía sau, xe của cục an ninh vẫn không hề rời đi.
 
Hiện giờ Tô San đã có chút hiểu biết về Yên Kinh Trần gia, về việc Trần Phàm đột nhiên có một chiếc Bentley nàng cũng không cảm thấy tò mò.
 
Tô San không hiếu kỳ, nhưng khi chiếc Bentley chạy vào đại học Đông Hải, dù là những phú nhị đại hay quan nhị đại trong trường đều có không ít người nhấc lên sóng gió.
 
Đối với hết thảy chuyện này, Trần Phàm không hề để ý.
 
Trước kia Trần Phàm cũng không hề nghĩ cố ý điệu thấp, cũng không nghĩ muốn cố ý phô trương, chỉ căn cứ theo nguyên tắc "người không cản ta, ta không phạm ngườì", lấy thân phận của một người lạ, ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm, thờ ơ lạnh nhạt hết tất cả chuyện này.
 
Hiện giờ hắn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, tuy rằng tâm tính đã xảy ra một ít biến hóa, lại cũng không cố ý tiếp tục lựa chọn điệu thấp, đối với hắn mà nói, hiện giờ cho dù hắn muốn điệu thấp cũng làm không được.
 
Ở trong thể chế, chủ đề có liên quan tới Trần gia, Trần lão thái gia, Trần Phàm đã trở thành đại bộ phận nội dung mà những nhân sĩ trong thể chế tán gẫu trong những buổi dùng cơm hàng ngày.
 
Trong quân đội, cơ hồ toàn bộ những người biết về Trần Phàm, đều kín đáo vì hắn mà tiếc hận.
 
Mà ở thế giới ngầm, chuyện Trần Phàm giết chết Tiết Cường đã lập tức chấn kinh toàn bộ thành viên hắc đạo, bọn họ đều đang chờ mong sự tình phát triên tiếp theo, bọn hắn thật muốn biết mãnh long quá giang như Trần Phàm ngưu bài hay bọn rắn độc năng lượng ngập trời phía nam bán quốc như Tiết gia càng thêm cường hãn!
 
Ba khu vực quân, chính, đen tựa hồ Trần Phàm không hề tham gia vào, nhưng ba khu vực đều truyền lưu sự tích về Trần Phàm.
 
Ở hoàn cảnh trước mắt. Trần Phàm tuyệt đối là một sự khác biệt hoàn toàn!
 
Nhưng ở trong mắt của những sinh viên bình thường trong trường, Trần Phàm vẫn chỉ là con cóc phóng ra tia sáng kỳ dị trong trận đấu CS, bóng rổ cùng võ thuật.
 
Đối với việc Trần Phàm lái chiếc Bentley đến trường, đại bộ phận sinh viên chỉ cảm thấy được Trần Phàm từ một con cóc nhảy lên làm hoàng tử ếch mà thôi.
 
Theo bọn hắn xem ra, chiếc xe kia nhất định là của Tô San...
 
Đương nhiên, cũng có một ít phú nhị đại, quan nhị đại thân phận không tầm thường đều hiểu rõ người bị rất nhiều sinh viên gọi là con cóc mới đích thật là mãnh nhân hàng thật giá thật!
 
Khác với ngày thường, sau khi đi tới trường học, Trần Phàm cũng không lập tức quay về ký túc xá mà trực tiếp đi thang máy lên tầng lầu cao nhất.
 
Tầng cao nhất, văn phòng của vợ của Hoàng Chí Văn là Lý Hồng vẫn còn nguyên, bất quá chủ nhân bên trong đã thay đổi thành một người khác.
 
Lúc trước Lý Hồng dự định lợi dụng cổ Thanh Hà của bộ giáo dục Đông Hải lấy lý do Trần Phàm đánh chết Tá Đằng Dụ Nhân của đại học Tokyo mà viện cớ, kết quả để Trần Phàm gọi Hoàng Chí Văn tới, tát thẳng vào mặt, sau chuyện đó, Lý Hồng liền rời khỏi đại học Đông Hải, điều tới bộ giáo dục Đông Hải.
 
Đi tới phòng của Tần An, Trần Phàm nhìn thấy cửa phòng khép hờ lộ ra một khe hở.
 
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm gõ nhẹ lên cửa.
 
- Mời vào.
 
Rất nhanh, trong phòng truyền ra thanh âm sang sảng của Tần An.
 
Trần Phàm đẩy cửa bước vào.
 
Trong văn phòng, Tần An vẫn như ngày thường ngồi sau bàn làm việc, nhưng trong tay không cầm văn kiện mà đang cầm một phần báo chí.
 
- Trần Phàm?
 
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào phòng, đồng tử giấu sau kính của Tần An đột nhiên phóng lớn, theo sau, trước tiên hắn tháo xuống kính mất, đứng dậy cười trêu chọc:
 
- Tôi xem cậu tìm đến tôi, là chồn đi chúc tết cho gà, không có lòng tốt đi?
 
Nghe Tần An nói như thế, vẻ mặt Trần Phàm xấu hổ, nói:
 
- Tần hiệu trưởng, tôi tới tìm ông là đặc biệt đến cảm tạ, cảm tạ ông ở lúc tôi gặp khó khăn nhất đã ra tay giúp đỡ.
 
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, nhìn biểu tình chân thành của hắn, Tần An khoát tay nói:
 
- Chỉ là gọi vài cuộc điện thoại, giật giật mồm mép chút thôi, lại không giúp đỡ được cậu điều gì, không đáng cảm ơn.
 
Nói tới đây, Tần An như nhớ ra điều gì đó, diễn cảm trở nên có chút quái dị:
 
- Tôi nói tin tức của cậu cũng thật quá khủng bố chứ? Ngay cả chuyện tôi tìm người giúp cậu mà cậu cũng biết thật rõ ràng?
 
- Điều này tựa hồ không khó đi?
 
 Trần Phàm đáp cho có lệ.
 
Tần An nghe ra Trần Phàm không muốn giải thích nguyên nhân bên trong, nên cũng không hỏi thêm, mà đứng dậy pha trà cho Trần Phàm.
 
Vài giây sau, Tần An đặt ly trà Hồng Bào tới trước mặt Trần Phàm, sau đó ngồi vào chỗ của mình cầm lấy phần báo chí mới nhất hôm nay nói:
 
- Ngày 1 tháng 4 tập đoàn Cao Tường ở hội trường quốc tế Đông Hải cử hành một buổi tiệc từ thiện, đến lúc đó, thân phận chủ tịch thần bí của tập đoàn Cao Tường sẽ chính thức ra mặt trước công chúng! Tôi nói, đây là bút tích của tiểu tử cậu phải không?
 
- Ân.
 
 Trần Phàm cũng không Phủ nhận, gật đầu cười nói:
 
- Ông cũng biết hiện tại kẻ thù của tôi rất nhiều, hơn nữa mỗi người đều chỉ hận tôi không lập tức chết sớm cho rồi, tôi không thể không tìm cho mình một quầng sáng bao bọc, chỉ có như vậy, đám kẻ thù mới có thể đố kỵ mà thu liễm.
 
- Hắc! Tiểu tử cậu vốn giết gà dọa khỉ, uy hiếp vũ lực xong bây giờ lại tiếp tục khoác lên một quầng sáng hoa mỹ cho mình, làm cho kẻ thù của cậu có điều kiêng kỵ, thủ đoạn không tệ lắm.
 
 Tần An cười trêu chọc, trong con ngươi lại lóe lên tia tán thưởng.
 
- Bất đắc dĩ mà thôi, làm cho lão nhân gia chê cười.
 
 Trần Phàm cười nhẹ trả lời.
 
Tần An đặt tờ báo xuống bàn, nâng ly trà lên, nhưng không uống lại cười híp mắt hỏi:
 
- Trần Phàm, hôm nay cậu tới tìm tôi, thật sự không nghĩ muốn mời tôi tham dự vào buổi từ thiện hôm đó sao?
 
Nghe được lời nói của Tần An, trong lòng Trần Phàm không khỏi rung động.
 
Tuy rằng Tần An là hiệu trưởng trường đại học Đông Hải, là cán bộ cấp sảnh nhưng ở lĩnh vực kinh tế là thái sơn bắc đẩu, lực ảnh hưởng lớn đến kinh người.
 
Ở dưới tình hình này, nếu buổi từ thiện hai ngày sau có được Tần An trợ oai hiệu quả tuyệt đối càng tăng thêm một bậc!
 
- Xem ra cậu quả thật không nghĩ tới điểm này.
 
 Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Trần Phàm. Tần An làm ra phán đoán.
 
- Nếu ngài chịu tham dự vào tiệc từ thiện hai ngày sau, đối với tôi cùng cả tập đoàn Cao Tường mà nói, chứng thật là một chuyện rất tốt.
 
 Trần Phàm cười khổ nói:
 
- Nhưng trước đó ngài đã giúp tôi một lần, tôi còn chưa kịp hồi báo, hiện giờ tiếp tục để ngài giúp tôi nữa, thật sự không tiện mở miệng.
 
- Xem ra tuy rằng cậu có một chút thay đổi nhưng về bản chất thì vẫn không thay đổi, còn chưa tới mức vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
 
 Tần An vui mừng cười nói:
 
- Trần Phàm, tôi cũng không gạt cậu, đời này Tần An tôi gặp chuyện không ít, gặp người không thiếu, một số người tôi cũng nhận thức thật rõ ràng.
 
Lúc này Trần Phàm không hề hé răng.
 
- Tôi giúp cậu, không nghĩ tới muốn cậu hồi báo điều gì, cũng không phải bởi vì cậu từng là người của Trần gia, chỉ là vì tôi cảm thấy cậu hợp khẩu vị của tôi thôi.
 
 Tần An thổn thức cảm thán một câu, theo sau cười nói:
 
- Nếu không chê lão già khọm như tôi tham gia buổi từ thiện sẽ làm cậu bị mất mặt, vậy vào ngày 1 tháng 4 tôi sẽ đúng giờ xuất hiện ở hội trường quốc tế Đông Hải. Mặt khác, nếu cậu không để ý, có thể tặng cho tôi một danh hiệu chủ tịch danh dự linh tinh gì đó thì tôi cũng sẽ không chê bai đâu, ha ha.
 
Chủ tịch danh dự?
 
Nghe được bốn chữ này trong lòng Trần Phàm không khỏi căng thẳng!
 
Trần Phàm từng nghe Tô Thanh Hải nói qua, rất nhiều xí nghiệp lớn trong quốc nội đều không tiếc dùng số tiền lớn mời Tần An nhận chức vị chủ tịch danh dự, ngay cả là xí nghiệp quốc doanh, hay những tay trùm của xí nghiệp tư nhân, trong đó phần lớn đều là những xí nghiệp nổi danh lâu đời trên quốc tế.
 
Đối với mức lương thật cao kia, Tần An toàn bộ cự tuyệt! Hiện giờ Tần An lại chủ động muốn nhận chức chủ tịch danh dự hữu danh vô thực của tập đoàn Cao Tường, điều này không khỏi làm cho Trần Phàm cảm thấy kinh ngạc.
 
- Tiểu tử, cậu không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi.
 
 Tần An tựa hồ đoán được tâm tư Trần Phàm, cười cười nói:
 
- Thực không dám giấu diếm, tiểu Phàm, chuyện của cậu tôi cũng biết, lão già khọm như tôi cũng đã nhanh xuống mồ, thế giới này người có thể làm cho tôi cảm thấy hứng thú cũng không nhiều lắm, vừa lúc là cậu, làm cho tôi cảm thấy thật hứng thú. Tôi càng hiếu kỳ cậu sẽ làm sao để Trần Kiến Quốc phải hối hận! Cho nên tôi không để ý kéo cậu một phen, nhìn cậu làm sao gây sức ép.
 
- Nếu lão nhân gia đã nói như vậy, thì tôi cũng không giả vờ từ chối đâu.
 
 Trần Phàm cảm kích nói.
 
Tần An ha ha cười:
 
- Không giả vờ từ chối là được rồi. Nhưng cũng có điều kiện tiên quyết, một, tôi mặc kệ cậu gây sức ép như thế nào, cũng không thể thôi học. Tôi nhìn tốt tương lai của cậu, đến lúc đó cậu công thành danh toại, thì vẫn là học trò của tôi, điều này nhất định sẽ làm rất nhiều người rớt vỡ mắt kính. Ân, lão già khọm này cả đời không từng thích hư vinh, nhưng sắp xuống mồ lại có thể có cảm giác hư vinh một phen, hẳn là rất không tồi.
 
Trần Phàm dở khóc dở cười.
 
- Thứ hai, tiểu tử đã đáp ứng cùng đi Anh quốc, không thể đổi ý.
 
 Tần An nhớ lại chuyện giao lưu giữa đại học Đông Hải cùng bốn trường đại học nổi tiếng tại Anh quốc.
 
Trần Phàm không có chút do dự:
 
- Không thành vấn đề.
 
Thấy Trần Phàm đáp ứng, Tần An thỏa mãn uống trà, sau đó cười híp mắt nói:
 
- Tiểu Phàm a, hiện tại tôi lộ chút bí mật cho cậu biết, vào ngày 1 tháng 4, sẽ có một sự vui mừng cực lớn chờ đợi cậu!
 
Vui mừng thật lớn?
 
Trần Phàm không khỏi ngẩn ra, theo bản năng hỏi:
 
- Là vui mừng gì?
 
- Phật viết, không thể nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
 vẻ mặt Tần An thần bí, trong con ngươi lại lóe lên ánh mắt mong chờ.
 
Tựa hồ, hắn thật chờ mong giờ khắc đó nhanh đến!