Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 356: Công và lộc




- Là ai đang theo dõi chúng ta?
 
 Chờ khi Trần Phàm khởi động xe lần nữa. Lý Dĩnh ngồi bên vị trí tay lái phụ có chút tò mò hỏi.
 
- Lâm Đông và Lâm Vận.
 
 Tối hôm qua sau khi rời khỏi quán trà. Trần Phàm nghe Lý Dĩnh nói tên của hai người, lúc này nghe nàng hỏi cũng không hề giấu diếm.
 
- Nha.
 
 Lý Dĩnh cũng không suy nghĩ sâu xa vì sao hai người phải theo dõi họ, chỉ nhẹ nhàng nga một tiếng, theo sau nghĩ nghĩ nói:
 
- Chúng ta quay về khách sạn thu thập một chút rồi về thôi.
 
Dù Lý Dĩnh rất muốn lưu lại Trần Phàm, buổi tối cùng nhau đi ra sông Tần Hoài ngắm đèn, nhưng nàng cũng hiểu rất rõ ràng. Lý Vân mới vừa làm xong phẫu thuật, hơn nữa ở Đông Hải cũng không có chỗ nương tựa. Trần Phàm khẳng định cần trở về, vì thế chủ động mở miệng đề nghị.
 
- Ân.
 
Lý Dĩnh khéo hiểu lòng người làm trong lòng Trần Phàm thật ấm áp, mỉm cười đột nhiên tăng nhanh tốc độ xe.
 
Nửa giờ sau. Trần Phàm lái xe đi tới khách sạn đã ngủ lên đêm qua.
 
- Phanh!
 
Cửa phòng vừa đóng lại, Trần Phàm đột nhiên nhận thấy được Lý Dĩnh đang đi phía sau một tay ôm lấy hắn, ngọn núi trước ngực không khách khí đè ép sau lưng hắn, co dãn mười phần.
 
- Trần Phàm, em yêu anh...
 
Lý Dĩnh ôm lấy Trần Phàm từ phía sau lưng, hai tay vươn vào trong quần áo Trần Phàm, vuốt ve cơ ngực cứng rắn, đầu kề sát bên tai Trần Phàm, nhẹ nhàng thổi một hơi nóng, cắn nhẹ tai hắn.
 
Hành động thình lình của Lý Dĩnh làm Trần Phàm trở tay không kịp, thân hình trong nháy mắt cứng ngắc.
 
Ngay sau đó, không đợi Trần Phàm mở miệng. Lý Dĩnh rút tay về, trực tiếp đứng ngay trước người Trần Phàm.
 
Vào lúc này, sắc mặt nàng đỏ lên, con ngươi nhu tình như nước, hơi thở cũng có vẻ dồn dập.
 
Trong hơi thở hào hển, nàng vươn tay, ôm lấy cổ Trần Phàm, nhỏn đầu ngón chân áp đôi môi nóng hổi lên môi Trần Phàm, gương mặt quyến rũ động lòng người tới cực điểm.
 
Cảm thụ được chiếc lưỡi thơm tho nóng hổi của Lý Dĩnh, ngửi được hương thơm thân thể hỗn hợp cùng nước hoa trên người nàng. Trần Phàm lập tức nổi lên phản ứng bản năng của nam nhân, cây thương bên dưới giống như một con mãnh thú ngủ say đã lâu được rừng rậm gọi về, mở ra đôi mắt khát máu, kiên cường mạnh mẽ động thân dựng đứng lên.
 
Hắn dùng một tay kéo Lý Dĩnh vào trong lòng, hai tay nâng lên thân thể nóng bỏng của Lý Dĩnh, kéo mạnh vào người mình, làm cây thương dựng đứng cao ngất đâm thẳng vùng bụng của Lý Dĩnh, đồng thời dùng sức hút lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng.
 
- Ân... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Trần Phàm từ chỗ bị động biến thành chủ động, hoàn toàn kích phát dục vọng của Lý Dĩnh, nàng hô hấp dồn dập chuyển môi, khẽ rên một tiếng, đồng thời hai tay xé quần áo Trần Phàm.
 
Đối mặt Lý Dĩnh hoàn toàn động tình. Trần Phàm không hề dừng lại, một tay ôm Lý Dĩnh, vừa hôn vừa đi về hướng gian phòng ngủ xa hoa.
 
Trong phòng ngủ, khí tức tối qua tựa hồ còn chưa kịp thối lui, lại thêm lần nữa quay trở lại.
 
Vô luận là Trần Phàm hay là Lý Dĩnh, hôm nay đều là một ngày khó có thể quên, đặc thù trải qua làm cảm tình trong lòng bọn họ lại càng thêm bốc hơi.
 
Lý Dĩnh ở trong lòng Trần Phàm thật giống như một con mèo động tình, vừa đáp lại nụ hôn mãnh liệt của hắn, vừa cởi bỏ quần áo của Trần Phàm, ngón tay trắng mịn giống như linh xà xẹt qua trên da thịt hắn, bám theo từng tia điện, làm lửa dục trong người hắn hoàn toàn như bị rót xăng, xoẹt xoẹt bốc cao.
 
Hai người ngã dài trên chiếc giường lớn, đồng thời cùng cởi mạnh quần áo của đối phương.
 
Giống như chỉ trong nháy mắt, quần áo Trần Phàm hoàn toàn cởi hết, lộ ra những vết sẹo rậm rạp, lại tràn ngập sức bật vô cùng.
 
Lý Dĩnh cũng bị cởi hết, toàn thân chỉ mặt một bộ nội y màu tím giữ ấm người, hoàn toàn bộc lộ đường cong thân thể nàng thật tinh tế.
 
- Hô...
 
Trong tiêng thở hào hển, động tác hai người càng lúc càng nhanh, thân thể càng ngày càng nóng hổi, cảm giác như nhiệt độ không khí trong phòng ngủ cũng đang bốc cao.
 
- Anh yêu chờ một chút.
 
Ước chừng mười mấy giây sau, ngay khi Trần Phàm dự định rút thương xông trận. Lý Dĩnh đầy người ửng đỏ, hô hấp dồn dập bỗng nhiên mở miệng nói.
 
Nhìn Lý Dĩnh mị nhãn như tơ, thần tình xuân tâm nhộn nhạo, Trần Phàm thoáng ngừng lại.
 
Sau đó...ngay khi hắn dự định nâng lên hai chân Lý Dĩnh thì nàng đã nghịch ngợm lăn sang một bên, sau đó ngồi dậy, nhẹ nhàng hất mái tóc hơi rối, nũng nịu nói:
 
- Anh yêu, anh nằm xuống, em bên trên...
 
Oanh!
 
Nghe được những lời này của Lý Dĩnh. Trần Phàm chỉ cảm thấy trong đầu nổ ông một tiếng, máu huyết cả người tựa hồ cũng sôi trào.
 
Hắn cố nén ý niệm tử hình Lý Dĩnh ngay tại chỗ, dựa theo lời nàng nằm xuống giường, cảm giác như đang chờ đợi nữ vương thân lâm.
 
Lý Dĩnh cũng không lập tức ngồi lên, mà ngồi bên giường nhẹ nhàng rút ra một cặp tất chân bằng tơ, sau đó làm ra một hành động khiến Trần Phàm nghi hoặc, nàng cúi người xuống nhặt lên đôi giày bó trên mặt đất, chậm rãi mang vào.
 
Trong biểu tình nghi hoặc của Trần Phàm. Lý Dĩnh mang đôi giày ống vào, sau đó lại bò lên giường.
 
- Em...
 
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm thiếu chút nữa phun máu, trước khi khi hắn diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục, du đãng khắp mọi ngõ ngách trên thế giới, cũng cùng không ít nữ nhân phát sinh quan hệ, trong đó có thượng hạng mỹ nữ, mỹ nữ lẳng lơ, có người mặc chế phục dụ hoặc, sắm vai nữ vương cũng không hề ngạc nhiên.
 
Hiện giờ nhìn thấy Lý Dĩnh mang giày cao cổ, lại trần trụi ngay trước mặt mình. Trần Phàm thiếu chút nữa phun máu...
 
Phải biết rằng. Lý Dĩnh trước khi lên giường với hắn chính hiệu là hoàng hoa khuê nữ a, đối với việc làm tình không hề có chút kinh nghiệm nào, hơn nữa với tính cách nhu mềm của nàng, làm ra cử động như vậy đủ dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung.
 
- Ngày đó em ở trong một bộ tiểu thuyết của tác giả tên Điên Phong nhìn thấy có cảnh này, cảm thấy được thích thú cho nên...
 
Lý Dĩnh nói xong dựa vào trên người Trần Phàm, cái lưỡi thơm tho giống như con rắn lướt trên thân thể hắn, sau đó rẽ ra hai chân...
 
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng tối mờ, Lý Dĩnh chỉ mang đôi giày ống giống như một kỵ sĩ, cười trên người Trần Phàm, điên cuồng xoay chuyển thắt lưng, giống như muốn dùng phương thức này bày tỏ nội tâm cảm động cùng tình yêu tha thiết của mình.
 
Phương thức làm tình đặc biệt cùng lửa dục nóng rực kích thích khiến Lý Dĩnh giống như một đoàn lửa đỏ, hoàn toàn thiêu đốt Trần Phàm. Trần Phàm hoàn toàn đắm chìm trong hải dương khoái hoạt.
 
- Đơn giản chỉ ở trong chỗ đông người liếc mắt nhìn em một lần, đã không còn có thể quên đi được gương mặt của em...
 
Ngay khi hai người đang điên cuồng quên mình, tiếng chuông điện thoại vang lên, chính là tiếng hát của thiên hậu Vương Phi đang tràn ngập gian phòng.
 
Nhưng...
 
Hai người cũng chưa từng quan tâm, vẫn như cũ chìm đắm trong sự điên cuồng.
 
Một lần, hai lần, ba lần...
 
Đến lần thứ tư. Lý Dĩnh cũng ngừng điên cuồng đong đưa thân hình, chuyển thân cầm lấy di động, nhìn thấy màn hình biểu hiện dãy số điện thoại của mẹ nàng là Hoàng Hiểu Linh.
 
- Em...là điện thoại của mẹ em, nghe không anh?
 
 Lý Dĩnh vểnh lên bờ mông cao cao, thần tình ửng đỏ quay đầu lại nhìn Trần Phàm hỏi.
 
- Nghe.
 
 Trần Phàm thở hổn hển bò lên, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Lý Dĩnh:
 
- Nhưng còn phải tiếp tục...
 
Vừa nói xong. Trần Phàm lập tức trực đảo hoàng long!
 
- A!
 
Cả người Lý Dĩnh giống như bị chạm điện, đồng thời ngón tay ấn lên phím nghe điên thoại.
 
Phát hiện một màn này, Lý Dĩnh biến sắc, vội vàng cắn chặt môi không để mình thốt ra tiếng, đồng thời kiệt lực khống chế tần suất hơi thở của mình.
 
- Ba! Ba!
 
Có lẽ như muốn trả thù sự điên cuồng trước đó của Lý Dĩnh. Trần Phàm căn bản không chịu dừng lại.
 
- Tiểu Dĩnh, con đang ở đâu?
 
 Cùng lúc đó, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của Hoàng Hiểu Linh.
 
- Mẹ, ân...con...con đang trên đường quay về Đông Hải.
 
 Lý Dĩnh quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Phàm, bộ dáng giống như trách cứ lại giống như thật thoải mái, càng thêm kiều mỵ hơn trước đó.
 
- Như thế nào nhanh như vậy đã đi trở về?
 
 Bên đầu kia điện thoại. Hoàng Hiểu Linh trước khi gọi điện tâm tình hết sức phức tạp, lúc này tuy rằng cảm thấy được thanh âm của Lý Dĩnh hơi có chút dị thường, hơn nữa bên cạnh còn có thanh âm khác, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ tự trách hỏi:
 
- Tiêu Dĩnh, hôm nay là mẹ không tốt. Con xem nếu như có thể, con cùng tiểu Phàm trở về cùng người nhà ăn chung bữa cơm đi.
 
Đầu bên kia Hoàng Hiểu Linh vừa nói xong, bên này Lý Dĩnh cũng đang quay đầu lại dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Trần Phàm, nhẹ giọng nói:
 
- Không...không cần.
 
Không cần?
 
Đầu kia Hoàng Hiểu Linh mơ hồ nghe được lời nói của Lý Dĩnh, thở dài, nói:
 
- Tiểu Dĩnh, mẹ biết con và tiểu Phàm đang giận mẹ, nhưng...
 
- Mẹ, hôm nào con dẫn anh ấy trở về.
 
 Lý Dĩnh ngừng thở, cắn môi nói một câu, sau đó cắt đứt điện thoại, quay đầu mang theo ba phần trách cứ, bảy phần vũ mị oán giận nói:
 
- Đáng...đáng ghét.
 
Lời tuy nói như vậy, nhưng Lý Dĩnh dùng hai tay chống trên giường, dùng lục lắc lư bờ mông.
 
- Ông!
 
Đúng lúc này lại vang lên tiếng chuông di động.
 
Lần này tiếng chuông di động là của Trần Phàm.
 
Nghe được thanh âm điện thoại, trong lòng Trần Phàm vừa động, có chút bận tâm lo lẳng phẫu thuật của Lý Vân lại xảy ra vấn đề, vì thế ngừng lại xoay người cầm điện thoại.
 
Ngay sau đó hắn nhìn thấy một dãy số xa lạ.
 
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm nhấn nút chuyển máy.
 
- Là Trần Phàm phải không?
 
 Điện thoại vừa chuyển, bên trong truyền ra một thanh âm quen thuộc.
 
- Điền Thảo?
 
 Trong lòng Trần Phàm vừa động, lập tức nhận ra chủ nhân thanh âm.
 
- Ân.
 
 Đầu kia điện thoại, Điền Thảo nghe được Trần Phàm lập tức nhận ra tên mình, trong lòng nhộn nhạo một tia cảm xúc khác thường, sau đó thoáng cân nhắc một chút, hỏi:
 
- Ngày mai tôi thực tập xong, tôi nghĩ muốn mời anh ăn bữa cơm, anh có thời gian rảnh không?
 
- À...
 
Trần Phàm vừa muốn nói chuyện, lại bị Lý Dĩnh lật ngược xuống.
 
Theo sau, phảng phất là vì trả thù hành động tà ác của Trần Phàm trước đó, Lý Dĩnh lại cười lên người Trần Phàm.
 
Mà còn hơn trước đó, càng thêm điên cuồng!
 
- Anh không thời gian sao?
 
 Đầu kia điện thoại, Điền Thảo nghe thanh âm bành bạch ba ba, mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không biết là thanh âm gì, ngược lại ánh mắt của nàng hơi có chút khẩn trương.
 
- Có.
 
Đối mặt sự trả thù điên cuồng của Lý Dĩnh, cả người Trần Phàm run rẩy không dứt, thiếu chút nữa đã tước vũ khí đầu hàng, hắn kiệt lực khống chế giọng nói, trả lời một câu, liền cắt đứt điện thoại.
 
Theo sau. Trần Phàm hất mạnh hông, trong tiếng kinh hô của Lý Dĩnh, chuyển thủ làm công.
 
Trong lúc nhất thời, trong phòng ngủ trên giường lớn, kỵ sĩ cùng nữ vương, công cùng thụ, suy diễn ra bộ phim tình cảm AV càng thêm điên cuồng cùng tà ác hơn nhiều...