Làm sao có thể?
Ông nội làm sao có thể lựa chọn giúp tên phế vật Trần Phàm này?
Điều đó không có khả năng!
Trên sô pha, sắc mặt Trần Phi tái nhợt như tờ giấy, nguyên bản thân hình cứng ngắc bởi vì quá mức kích động mà run rẩy lên kịch liệt, con ngươi đỏ bừng một mảnh, thoạt nhìn rất dọa người.
- Lý gia gia, ông nội của cháu thật sự nói như vậy sao?
Trần Phi hai mắt đỏ bừng nhìn Lý Vân Phong, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Đối mặt Trần Phi như sắp nổ bạo, Lý Vân Phong gật gật đầu.
Lại nhìn thấy Lý Vân Phong gật đầu. Trần Phi giống như một trái bóng hơi bị rách nát, nháy mắt chợt nhụt chí, trên mặt không còn chút vẻ đắc ý cùng tự tin trước đó, có chỉ là sự mất mát.
Không riêng gì hắn, ngay cả Trần Vĩnh Thụy ngồi một bên cũng bị quyết định của Trần Kiến Quốc làm trở tay không kịp.
- Vì sao? Vì sao ông nội làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì ông nội cũng sợ hãi lão thái gia?
Trần Phi bỗng nhiên đứng lên, thần tình đầy lửa giận dùng ngón tay chỉ vào Trần Phàm:
- Còn nữa, hắn dựa vào cái gì có thể lặp đi lặp lại nhiều lần được lão thái gia ủng hộ, thậm chí lão thái gia vì ủng hộ hắn, không tiếc thay đổi nguyên tắc làm việc của mình?
Giờ khắc này Trần Phi giống như một con bạc bị thua hết thảy trong sòng bạc, không muốn đối mặt hiện thực tàn khốc.
Vừa nói xong. Trần Phi giống như một đầu dã thú bị đánh mắt lý trí, nhằm về phía Trần Phàm.
- Tiểu Phi.
Nhìn thấy Trần Phi hoàn toàn nổ bạo, Trần Vĩnh Thụy chợt lấy lại tinh thần từ trong suy tư, kéo lại Trần Phi.
- Cha, con không cam lòng a.
Trần Phi cũng không dám càn rỡ trước mặt Trần Vĩnh Thụy, hắn dừng bước, nắm chặt tay, giọng nói tràn ngập vẻ không cam tâm:
- Con không cam lòng thua không minh bạch a.
Nhìn thấy Trần Phi hoàn toàn đánh mắt lý trí, sắc mặt Trần Vĩnh Thụy trầm xuống, không nói một lời vung cánh tay, tát mạnh lên mặt Trần Phi.
- Ba
Một tiếng vang giòn đột nhiên vang lên. Trần Phi đứng không vững lập tức bị một cái tát của Trần Vĩnh Thụy đánh ngã trên ghế sô pha, khóe miệng nháy mắt tràn ra máu tươi.
Trên mặt truyền đến đau đớn rát bỏng như lứa, làm cho Trần Phi dừng hẳn tiếng tru lên, hắn trợn tròn tròng mắt, thần tình ủy khuất, ngơ ngác nhìn Trần Vĩnh Thụy, cảm giác giống như đang muốn hỏi vì sao Trần Vĩnh Thụy phải làm như vậy.
- Câm miệng.
Sắc mặt Trần Vĩnh Thụy âm trầm hộc ra hai chữ, giọng nói không thể nghi ngờ.
- Cha, chẳng lẽ lão thái gia ủng hộ hắn như thế, chỉ bởi vì hắn từng được nhận huấn luyện cùng chấp hành nhiệm vụ cho Long Nha sao?
Sau khi bị đánh một cái tát. Trần Phi thật thần kỳ lại bình tĩnh trở lại, hắn hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng.
Trần Vĩnh Thụy không trả lời, chỉ can mày, thật sâu liếc mắt nhìn Trần Phàm.
Trước khi Trần Phàm danh chấn kinh thành, hồ sơ cùng thân phận của Trần Phàm được bảo hộ chặt chẽ, thuộc loại cơ mặt cấp sáu sao, lấy thân phận của hắn căn bản không có khả năng biết được, thậm chí có một số người cấp bậc cao hơn hắn cũng không thể biết, biết đến chỉ có một ít người thuộc chính giới cùng quân đội trên đỉnh kim tự tháp quyền lực.
Sau khi Trần Phàm danh chấn đế đô, không biết bởi vì nguyên nhân gì, thân phận của Trần Phàm cũng không còn được bảo hộ chặt chẽ như trước, ngược lại chỉ cần thân phận đạt tới trình độ nhất định liền có thể biết Trần Phàm từng xuất thân từ Long Nha.
Nhưng đối với tổ chức Long Nha rốt cục là tổ chức như thế nào, rất nhiều người trong lòng đều không biết rõ tình hình, chỉ đương nhiên cho rằng Long Nha cũng giống như tổ chức đặc công bình thường.
Trần Phi. Trần Vĩnh Thụy là một trong những người không biết rõ.
Mà ngay cả Lý Vân Phong bên trong, những đại lão quân đội lại khác hẳn, bọn họ có chút hiểu biết về tổ chức do chính tay Trần lão thái gia tạo ra, bọn họ cũng giống như Trần lão thái gia, đều hi vọng con cháu của mình có một ngày có thể bước vào cửa lớn của Long Nha.
Vì thế nghe được Trần Phi vừa hỏi như vậy, Trần Vĩnh Thụy trầm mặc không nói, mà trong lòng Lý Vân Phong lại đang cười khổ, sở dĩ hắn không muốn một mình quyết định, mà là cố ý gọi điện cho Trần Kiến Quốc, không phải là đã đoán được kết quả rồi sao?
Trong đại sảnh lầu một. Từ Vĩ Trạch đã rời đi, tựa hồ hắn đã biết được kết quả, cho rằng có tiếp tục lưu lại cũng không còn ý nghĩa gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Những người khác kể cả Lý Dĩnh, thần tình đều tò mò nhìn lên cửa thang lầu, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Đúng như lời Từ Vĩ Trạch đã nói, bọn hắn vĩnh viễn không thể hiểu được ý nghĩa hai chữ Long Nha đại biểu, cho nên bọn hắn cũng không cho rừng sau khi bại lộ thân phận thì Trần Phàm hoàn toàn có cơ hội thắng được.
Dù sao lần này cầu hôn là do chính Lý Vân Phong tự mình đưa ra trước mặt các đại lão quân đội, nếu là lật lọng, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Chờ mong nhiều nhất, chính là Hành Mỹ Lan. Lý Duy Quốc còn có Lý Sâm ba người, bọn hắn đang âm thầm cầu nguyện người thắng cuối cùng là Trần Phi.
Đối với bọn hắn mà nói, nếu Trần Phi thắng. ý nghĩa sau này bọn hắn không cần thường xuyên nhìn thấy tên sát thần Trần Phàm này.
Trong chuyện này, Lý Sâm là người chờ mong nhất.
Dù sao hắn vì có thể ôm chân Trần Phi, không ít suy nghĩ lo lắng đầu tư, nếu Trần Phi thua, như vậy hết thảy cố gắng của hắn đều trôi mất.
Trong đại sảnh, người duy nhất không hề lo lắng cùng khẩn trương chính là Lý Dĩnh.
Trước khi Trần Phàm đi vào Trần gia, trong lòng Lý Dĩnh tuy rằng lo lắng khẩn trương, nhưng vẫn có tin tưởng đối với hứa hẹn của Trần Phàm, sau đó khi biết được người cầu hôn là Trần Phi, phần tin tưởng kia đã hoàn toàn bị dập nát, mà sau khi thân phận Trần Phàm chân chính trồi lên mặt nước, lòng tin tưởng trong nội tâm của nàng đã không còn tiếp tục có chút dao động.
Không biết qua bao lâu, cửa thang lầu truyền lại tiếng bước chân, thanh âm không hỗn độn, tiết tấu thật ổn định, có thể đoán được là một người.
Nghe được tiếng bước chân, ngoại trừ Lý Dĩnh, những người khác của Lý gia đều không ngoại lệ đứng lên, mở to hai mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm lên cửa thang lầu.
Dần dần, dần dần, thân ảnh Trần Phàm xuất hiện giữa tầm mắt của mọi người.
Là hắn?
Chứng kiến người dẫn đầu đi xuống thang lầu là Trần Phàm, tất cả mọi người cả kinh.
Nhưng...
Dù kinh ngạc rất nhiều, cũng không ai lên tiếng nghi ngờ, càng không người nào dám nói lời châm chọc, thậm chí ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Trần Phàm đã xảy ra chuyển biến tới ba trăm sáu mươi độ, trong con ngươi không còn chút miệt thị, chỉ còn lại kính sợ.
Đối mặt ánh mắt của mọi người, biểu tình Trần Phàm không hề phát sinh chút dao động, hắn vừa đi, vừa nhìn Lý Dĩnh đang ngồi trên sô pha.
Nơi sóc sô pha. Lý Dĩnh khép lại hai chân ngồi yên một chỗ, hai tay đặt trên đùi, tư thế không có vẻ tao nhã, nhưng thật đoan chính, cả người thoạt nhìn thật im lặng, giống như một con mèo nhỏ.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phàm chậm rãi đi xuống thang lâu, lập tức đi tới bên người Lý Dĩnh.
Nhìn thân ảnh khôi ngô đang đứng trước mặt mình, Lý Dĩnh cũng không đứng dậy, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Trần Phàm chậm rãi ngồi xổm người xuống, giúp Lý Dĩnh sữa sang lại mái tóc hơi tán loạn, mỉm cười vươn tay nói:
- Đi thôi, nữ nhân ngốc.
- Ân.
Không có sự cảm động đến rơi nước mắt, cũng không có vẻ khiếp sợ không gì sánh kịp, trên mặt Lý Dĩnh lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Nàng nắm chặt bàn tay đầy vết chai của Trần Phàm, tùy ý cho Trần Phàm dắt theo nàng, trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của mọi người, chậm rãi đi ra căn nhà lầu hai tầng từng lưu lại bóng ma tâm lý cho nàng, khi nãy thiếu chút nữa còn làm cho nàng tuyệt vọng, chỉ để lại hai bóng lưng cho mọi người đứng trong đại sảnh.
Trong đại sảnh, bóng lưng kéo đến rất dài...rất dài...
Cứ như vậy đi rồi?
Trong đại sảnh, mọi người nhìn nhau, giống như đang dò hỏi đối phương.
Không ai mở miệng trả lời, sự thật chính là câu trả lời tốt nhất.
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Phàm cùng Lý Dĩnh biến mất hoàn toàn. Lý Duy Quốc, Hành Mỹ Lan. Lý Sâm ba người vừa nghĩ tới ngày sau phải thường nhìn thấy tên sát thần Trần Phàm này, hơn nữa rất có thể lọt vào sự trả thù của Trần Phàm, sắc mặt liền trắng bệch một mảnh.
Trong phòng sách lầu hai. Lý Vân Phong có chút áy náy nhìn Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi, nói:
- Vĩnh Thụy, đối với chuyện này tôi thật cảm thấy vô cùng có lỗi.
- Lý lão, sự tình đã trải qua, ngài không cần phải khách khí như thế.
Trần Vĩnh Thụy miễn cường cười, tuy rằng trong giọng nói không có nữa điểm dấu hiệu tức giận, nhưng từ lối xưng hô Lý Vân Phong là Lý thúc chuyển sang Lý lão, đủ thế hiện rõ tâm tình chân thật nhất của hắn giờ phút này.
Lý Vân Phong tự nhiên có thể nhận thấy được điểm này, hắn trầm mặc, đang muốn mở miệng lần nữa, đã thấy Trần Vĩnh Thụy dẫn đầu đứng dậy:
- Lý lão, nếu sự tình đã có kết quả, chúng tôi tiếp tục ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Tôi cùng tiểu Phi còn có chuyện quan trọng, nên không thể đến bồi ngài, chúng tôi đi trước một bước.
Dứt lời, Trần Vĩnh Thụy liếc mắt nhìn Trần Phi, sắc mặt Trần Phi âm trầm đứng dậy.
- Tôi đưa tiễn hai người.
Lý Vân Phong hơi xin lỗi nói, đồng thời đứng lên.
Theo sau, trong biểu tình phức tạp của các thành viên Lý gia. Lý Vân Phong tự mình tiễn Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi đi xuống dưới lầu.
Kết quả đã có, mọi người nhìn thấy sắc mặt Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi cũng không tốt, không ai dám hé răng.
- Tiểu Quân. Hiểu Linh, hai đứa theo cha đi tiễn Vĩnh Thụy cùng tiểu Phi.
Nhìn thấy gương mặt phức tạp của đám con. Lý Vân Phong mở miệng nói.
- Dạ, cha.
Lý Quân trước tiên đứng dậy trả lời, theo sau Hoàng Hiểu Linh tâm tình phức tạp cũng đi theo đứng lên.
Đối mặt lời đề nghị của Lý Vân Phong, tuy rằng trong lòng Trần Vĩnh Thụy cực kỳ bất mãn, lại không lên tiếng phản đối, mà trầm mặc đáp lại.
Theo sau. Lý Vân Phong mang theo Lý Quân. Hoàng Hiểu Linh hai người đưa Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi rời khỏi tòa lầu hai tầng. Lý Quân thậm chí tự mình mở cửa xe cho Trần Vĩnh Thụy.
- Tiểu Phi, nhớ kỹ, từ nay về sau không được tìm Trần Phàm gây phiền phức.
Xe khởi động. Trần Vĩnh Thụy ngồi ở băng sau nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, sau đó mở to mắt, nhắc nhở.
- Lão thái gia còn sống, con tự nhiên sẽ không đi trêu chọc hắn.
Gương mặt Trần Phi vận vẹo, giọng nói trầm thấp đáng sợ:
- Chỉ cần lão thái gia buông tay về trời, con là người thứ nhất không tha cho hắn.
- Con không nghe hiểu lời của cha?
sắc mặt Trần Vĩnh Thụy phát lạnh.
Trong lòng Trần Phi cả kinh, theo sau chất vấn:
- Cha, không có Trần lão thái gia làm chỗ dựa cho hắn, hắn cái gì cũng không phải. Vì sao không thể đi tìm hắn? Chẳng lẽ chúng ta bị hắn tát vào mặt như vậy liền chịu đựng?
- Vô luận lão thái gia còn sống hay đã chết, con cũng không được đi tìm hắn phiền phức.
Trần Vĩnh Thụy nghiêm túc nói.
- Vì sao?
Trần Phi thần tình nghi hoặc.
- Con chỉ cần làm theo lời của cha thì sẽ tốt hơn.
Trần Vĩnh Thụy can mày, cũng không nói ra nguyên nhân.
- Được.
Trần Phi cắn chặt răng, trong lúc trả lời đồng thời tận sâu trong con ngươi lại hiện lên một tia sát khí không dễ dàng phát giác.
Nơi cửa tòa lầu hai tầng, ba người Lý Vân Phong cũng không đi vào nhà, mà đưa mắt nhìn Trần Vĩnh Thụy và Trần Phi lên xe rời đi.
- Cha, vào đi thôi.
Nhìn thấy xe biến mất trong tầm mắt của mọi người. Lý Quân cung kính nói.
Không một tiếng trả lời, thậm chí cũng không hề nhúc nhích.
Lý Vân Phong giống như bị sứ dụng ma pháp, vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm phương hướng chiếc xe biến mất.
- Lão thủ trưởng a lão thủ trưởng, ngài đang lấy Trần gia thậm chí cả quốc gia làm bàn cờ, cuộc cờ tiếp theo ắt là rất lớn a.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong con ngươi Lý Vân Phong lóe ra quang mang thông minh lanh lợi, khóe miệng lại nổi lên dáng tươi cười chua xót:
- Nói vậy chờ khi bàn cờ thu lại tàn cuộc, sẽ là máu chảy thành sông, thây chất thành núi đi?