Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 303: Một lần cuối cùng




Đối với cô gái xuất thân từ nhà giàu có như Tô San mà nói, từ nhỏ đến lớn, chuyện có thể làm cho nàng rung động thật không nhiều lắm, thậm chí trước khi Trần Phàm xuất hiện, nàng còn chưa từng bị bất cứ chuyện này làm xúc động qua bao giờ.
 
Trần Phàm xuất hiện làm thay đổi tất cả chuyện này.
 
Lần đầu tiên, trong lúc nàng từ trong miệng Lý Dĩnh biết được người khiêu vũ đeo mặt nạ trên sân khấu giống như một con sói cô độc kia, đã khiêu vũ ra một đoạn nhạc có cảm giác lực lượng cùng sức cuốn hút đến vô cùng chính là Trần Phàm thì nàng đã bị chấn kinh.
 
Lần thứ hai, trong lúc nàng nhìn thấy người mà nàng từng cho là vô cùng nhát gan như Trần Phàm, ở trong sân trường vì muốn ra mặt cho Chu Văn, giống như một chiến thần, đánh cho mấy tên khiêu khích kia phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì nàng tiếp tục bị chấn kinh.
 
Lần thứ ba, trong lúc nàng nhìn thấy Trần Phàm trong trò chơi CS đại sát tứ phương, giết cho chiến đội No 1 không hề có chút sức kháng cự thì nàng lại thêm một lần chấn động.
 
Nhưng ba lần chấn động trước cho dù cộng lại chỉ sợ cũng không đến nỗi khủng bố như trong ngày hôm nay. Nàng từng nghĩ tới, Trần gia không phải là một gia tộc bình thường.
 
Nhưng nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, Trần gia lại có thể khủng bố đến loại tình trạng này.
 
Khi nàng nhìn thấy những nhân vật đại lão chính phủ thường xuyên xuất hiện trên truyền hình lại xếp thành một hàng cung kính chờ đợi Trần lão thái gia thì nàng bị sợ đến choáng váng, chỉ biết theo bản năng dìu Trần lão thái gia đi vào trong khách sạn.
 
Sau đó khi Trần lão thái gia phát hỏa trong đại sảnh khách sạn, tất cả mọi người ngay cả thủ trưởng số 1 bên trong đều không dám thở mạnh, nàng thật chân chính cảm nhận được khí tràng của lão nhân kia, cũng cảm nhận được sự khủng bố của Trần gia.
 
Liên tục bị khiếp sợ làm cho trái tim vốn đã không đủ kiên cường của Tô San hoàn toàn chết lặng, thế cho nên khi trở lại quân khu đại viện Yên Kinh, nàng vẫn còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.
 
Đối với chuyện này, Trần Phàm cũng có chút bất đắc dĩ, trên thực tế hắn thật không phải cố ý giấu diếm gia thế với Tô San, nhưng hắn cảm thấy được lấy tính cách của Tô San, cho dù hắn có nói ra gia thế của mình, Tô San hơn phân nửa sẽ cho rằng hắn đang khoác lác.
 
Từ xế chiều từ khi bắt đầu trở lại quân khu đại viện, Tô San liền ở mãi trong phòng của mình không ra khỏi cửa, vợ chồng Trần Chiến tựa hồ cũng biết Tô San bị đả kích không nhỏ nên cũng không quấy rầy, mà để cho Tô San tự mình tiêu hóa.
 
Lúc chiều Trần Kiến Quốc tự mình đến quân khu đại viện một chuyến, ở trong phòng sách lầu hai trong tiểu viện của Trần lão thái gia nói chuyện gần ba giờ.
 
Về phần nội dung cuộc nói chuyện là gì, điều này chỉ có trời biết, hai người họ biết.
 
Lúc ăn cơm tối, cuối cùng Tô San từ trong phòng đi ra, lúc đi ra trên mặt nàng không còn vẻ khiếp sợ, giống như đã trở lại từ trước, biến thành một Tô San có chút giảo hoạt, lại có chút khờ dại mang theo chút tỳ khí của một cô gái nhỏ.
 
Cũng giống như bữa cơm đoàn viên đêm ba mươi, Trần lão thái gia cũng tham gia, trong lúc ăn cơm Trần lão thái gia cũng không đề cập tới chuyện lúc sáng, vợ chồng Trần Chiến cũng không nói, thậm chí lúc chiều hai người cũng không tìm Trần Phàm nói chuyện, tựa hồ dự định cho chính Trần Phàm tự mình đi đối mặt.
 
Nhưng sau buổi cơm chiều kết thúc, Trần Phàm thấy Trần lão thái gia muốn đi, liền chủ động đứng dậy nói có chuyện muốn nói với lão thái gia.
 
Đi vào phòng sách của lão thái gia, Trần Phàm rót cho ông một chén dã trà Tứ Xuyên, sau đó mới ngồi trước mặt ông.
 
- Nếu ông đoán không sai cháu muốn đi, phải không?
 
Không đợi Trần Phàm mở miệng, lão thái gia đã mở miệng trước, ông quyết đoán cho rằng Trần Phàm không phải vì chuyện hồi sáng mà đến tìm ông, bởi vì tuy rằng ngày tháng ông ở chung với Trần Phàm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng những tư liệu về Trần Phàm trong những năm gần đây toàn bộ đều nằm trong phòng sách của ông.
 
Muốn nói ở trên thế giới này người hiểu về Trần Phàm ngoại trừ Dai Fu, không ai so với lão thái gia càng hiểu rõ Trần Phàm.
 
- Ân.
 
Trần Phàm cũng thật tình không giấu diếm, hắn nhẹ gật đầu, sau đó nhìn lão thái gia, gương mặt có chút dao động, trong con ngươi hiện lên ánh mắt vắng vẻ:
 
- Có một số việc cháu phải đi làm.
 
- Đi thôi, ông không có nói không cho cháu đi.
 
Lão thái gia tựa hồ biết là chuyện gì, mỉm cười hỏi:
 
- Có nói qua với cha mẹ cháu chưa?
 
- Chưa đâu, nói với ông trước đã, sau đó nói với họ.
 
Trần Phàm đáp.
 
Lão thái gia ha ha cười:
 
- Không nhìn ra a, tiểu tử ngươi xem ông còn nặng hơn bọn họ, khó được khó được.
 
- Ông không phải là trưởng bối sao?
 
Nụ cười của lão thái gia làm Trần Phàm cũng cười, từ sau lần này trở về, hắn luôn thật thích mỗi lần ở chung với lão thái gia nói chuyện phiếm.
 
Bởi vì hắn cảm thấy được ông quả thật đã già, cơ hội có thể ở chung với ông thật không còn nhiều lắm.
 
- Ai, trước khi ông nhắm mắt có thể cùng cháu vô câu vô thúc nói chuyện phiếm như vậy, coi như ông chết cũng nhắm mắt.
 
Lão thái gia đột nhiên cảm thán.
 
Trong lòng Trần Phàm chợt lộp bộp, ra vẻ kiên cường cười mắng:
 
- Là năm mới, không được nói chuyện không may mắn. ông nói muốn chủ trì hôn lễ cho cháu và San San, đến lúc đó ông còn phải ôm cháu nữa đó.
 
- Hắc hắc, con mẹ nó, làm sao cháu biết cháu có thể sinh một tiểu tử trắng mập?
 
Trần lão thái gia vừa nghe, vui tươi hớn hở cười mắng.
 
- Vậy thì không cần ông quản rồi.
 
Trần Phàm cũng có vẻ thập phần thả lỏng:
 
- Bất quá phải nói trước, ông còn dám đem con của cháu đưa vào bộ đội, cháu không bỏ qua cho ông đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
- Ha ha, bản thân ông thật muốn nha.