Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 297: Danh chấn kinh thành (7)




Ngay mới vừa rồi Trần lão thái gia giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, lúc này vừa mở miệng, khí thế kinh người, vẻ giận dữ lan tràn khắp bốn phía đại sảnh, làm cho không khí trong nháy mắt trở nên cực kỳ áp lực, tất cả mọi người đều cảm thấy được trong lòng chợt run rẩy.
 
Không giận thì thôi, giận dữ kinh người!
 
Đây là sự hình dung chân thực nhất về Trần lão thái gia trong lúc này.
 
Hắn đã thật lâu không nổi giận, lần trước khi hắn nổi giận phải tính là ngược dòng thế kỷ ở rất lâu khi trước khi hắn cùng thủ trưởng của hắn đi thị sát một quân khu.
 
Trên thực tế, khi đó hắn và vị lão nhân kia đã sớm lui xuống, sở dĩ hắn đi là vì vị lão thủ trưởng kia muốn hắn cùng đi khắp đại giang nam bắc nhìn phong cảnh, lại thêm chỉ bộ đội quân khu kia hắn cũng đã từng tham gia qua.
 
Kết quả ngày nào đó, hắn đã nổ một phát súng bắn chết một vị đại lão quyền thế ngập trời trong quân khu kia!
 
Đơn giản là vì đứa con của vị đại lão kia ỷ vào quyền uy của lão tử mà làm xằng làm bậy, lấn nam bá nữ, đã làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý!
 
Chuyện kia lúc ấy làm toàn thể người người khiếp sợ, vô luận quân đội hay chính giới không người nào không biết.
 
Cũng chính là vì lần đó, làm cho tất cả mọi người không dám coi khinh vị lão nhân tuy đã thoái vị, nhưng vẫn có tính tình nóng nảy cùng tác phong thiết huyết trước mắt.
 
- Dạ!
 
Trần Kiến Quốc đành đứng dậy, cúi đầu trả lời, diễn cảm cực kỳ cung kính, nhưng trong vẻ cung kính còn mang theo sự lo lắng không thể hủy diệt.
 
Vẻ lo lắng này làm đôi mày hắn cau chặt vào nhau, đã hình thành như một đường thẳng.
 
Hắn đã cảm giác được một ít chuyện, hiện giờ nhìn thấy Trần lão thái gia phát hỏa, hắn biết rõ Phạm Nhàn cùng Yến Thanh Đế, thậm chí Phạm Đức Quý cùng Yến Khánh đều sẽ xui xẻo.
 
Đồng thời hắn cũng rất rõ ràng, nếu Trần lão thái gia thật sự ở ngay trường hợp này làm ra vài chuyện kinh thiên động địa, nghi thức đính hôn ngày hôm nay chỉ sợ sẽ bị phá rối, dẫn dắt lên phản ứng dây chuyền căn bản không thể tưởng tượng, trực tiếp làm quan hệ giữa Trần gia và Yến gia chuyển biến thật xấu.
 
Tuy rằng đã hiểu được điều này, nhưng Trần Kiến Quốc thân ở quân ủy quyền thế ngập trời cũng không dám đưa ra một chút bất mãn, hắn biết rõ hiện tại Trần lão thái gia đang nổi nóng, nếu hắn dám nói gì, lão thái gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
 
Hành động này cũng giống như động thổ trên đầu thái tuế!
 
Trần lão thái gia vẫn giữ nguyên tác phong của quân nhân, lời đã nói ra giống như bát nước đã đổ ra ngoài, căn bản không có khả năng thu hồi.
 
Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về hướng Trần Kiến Quốc đang đi ra hướng cửa đại sảnh.
 
Mang theo tâm tư phức tạp, Trần Kiến Quốc chỉ cảm thấy dưới chân như nặng ngàn cân, không cách nào di động, nhưng dù sao hắn cũng không phải người bình thường, đã trải qua vô số sóng to gió lớn, hắn cũng không biểu hiện ra vẻ dị thường, chỉ luôn luôn cau mày.
 
Nhưng không đợi Trần Kiến Quốc đi tới cửa đại sảnh, Yến Khánh vẻ mặt ưu sầu dẫn đầu đi vào đại sảnh.
 
Yến Khánh vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ mọi người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Nhìn thấy Trần Kiến Quốc thần tình u ám đi tới, trong lòng Yến Khánh trầm xuống, trao đổi ánh mắt với Trần Kiến Quốc, hắn quay đầu lại quát lạnh:
 
- Vào đi!
 
Sau tiếng gầm lên, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Yến Thanh Đế, Phạm Đức Quý, Phạm Nhàn ba người lần lượt đi vào đại sảnh.
 
Dưới ánh đèn, biểu tình ba người đều cực kỳ khó coi, trên mặt của bọn hắn cũng không còn tìm được cảm giác ưu việt vì bản thân ở địa vị cao, chỉ còn nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi không thể áp chế.
 
- Ai, thật không phải, lão Trần, tôi cũng không ngở trong lúc mấu chốt thế này lại phát sinh ra chuyện như vậy.
 
Yến Khánh dẫn Yến Thanh Đế, Phạm Đức Quý, Phạm Nhàn ba người đi đến bên cạnh Trần Kiến Quốc, giận dữ nói.
 
Trong lúc nói chuyện, Yến Khánh nhìn chằm chằm Trần Kiến Quốc, cố gắng muốn tìm hiểu phản ứng của hắn.
 
Trần Kiến Quốc làm sao không biết tâm ý của Yến Khánh?
 
- Lão Yến, tính tình lão gia tử nhà tôi ông cũng biết rõ, chuyện này tôi thật sự bất lực, chỉ có thể bảo bọn họ tự cầu nhiều phúc.
 
Trần Kiến Quốc cũng thở dài, theo ý nào đó mà nói, hắn cũng không muốn làm cho quan hệ giữa Trần gia cùng Yến gia chuyển biến xấu, nếu không hắn cũng sẽ không đến nỗi không quan tâm tới cảm xúc của Trần Ninh mà trực tiếp gả nàng cho Yến Thanh Đế, dùng chuyện này làm sâu sắc quan hệ của hai gia tộc.
 
Nghe Trần Kiến Quốc vừa nói như thế, trong lòng Yến Khánh lạnh hết phân nửa, bất quá hắn tựa hồ như đã có chuẩn bị, thật cũng không hề tuyệt vọng, mà là âm trầm nói với ba người Yến Thanh Đế:
 
- Đi theo ta.
 
Theo sau, trong lúc mọi người còn đang nhìn chăm chú, Trần Kiến Quốc đầu tàu gương mẫu, đi tuốt đằng trước, đi theo bên cạnh hắn là Yến Khánh, phía sau là Yến Thanh Đế, Phạm Đức Quý cùng Phạm Nhàn.
 
Có lẽ biết Yến Khánh sẽ không tiếc mọi sự trả giá để cứu mình, tuy rằng Yến Thanh Đế sợ hãi, nhưng cũng không đến nỗi thất kinh như lúc đầu gặp mặt Trần lão thái gia, nhưng Phạm Đức Quý cùng Phạm Nhàn hai người, khuôn mặt không nhìn thấy một chút huyết sắc, trong lúc hai người đi đường thì hai chân giống như bị bệnh sốt rét, tựa hồ tùy thời muốn ngã sấp xuống.
 
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng cách mấy người cùng chiếc bàn ngay trung ương kia càng ngày càng gần.
 
Khi mấy người đi tới gần chiếc bàn kia, không khí trong đại sảnh ngày càng thêm áp lực, các nhân vật đại lão ngay cả thủ trưởng số 1 đều xoay chuyên đôi mắt suy nghĩ, trong lòng cũng không biết suy nghĩ điều gì.
 
- Trần thúc thúc, tiểu Khánh không biết quản giáo, mới làm cho con cháu bất hiếu làm ra chuyện khiến cho ngài phẫn nộ, tiểu Khánh đến cam nguyện nhận trừng phạt!
 
Sau khi mấy người tới gần. Yến Khánh dẫn đầu đi tới bên cạnh Trần lão thái giá, cúi đầu nhận sai, diễn cảm cung kính, giọng nói thành khẩn, không hề còn chút khí thế của một thượng vị giả nên có.
 
- Phác thông!
 
Lời nói hạ xuống, Yến Thanh Đế, Phạm Đức Quý, Phạm Nhàn ba người đều quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy không dứt.
 
Tựa hồ tất cả chuyện này đều đã được an bài tốt, phối hợp cực kỳ ăn ý.
 
Thấy một màn như vậy, dù trong lòng Tô San đã khiếp sợ đến chết lặng, nhưng vẫn không thể khống chế trợn tròn mắt!
 
Trong đầu nàng không khỏi hiện ra từng màn phát sinh cùng Phạm Nhàn, Yến Thanh Đế, Lâm Ảnh ba người...
 
- Tiểu tử, niên đại này mặt trắng nhỏ làm không dễ dàng, chẳng những phải có gương mặt tuấn tú, thân thể cường tráng, hơn nữa cần có ánh mắt, biết chưa?
 
- Làm mặt trắng nhỏ cũng phải có giác ngộ của mặt trắng nhỏ, ngươi chỉ là một món đồ chơi mà thôi, một món đồ chơi ở trường hợp này còn giả vờ giả vịt làm gì?
 
- Ngươi cũng không đi soi gương, ngươi tính là cái gì vậy, nơi này ngươi có quyền lực nói chuyện sao?
 
- Mặt trắng nhỏ, đừng tưởng rằng có con nhóc này bao nuôi ngươi, ngươi liền không biết mình họ gì.
 
- Thừa dịp ta còn chưa nổi giận, ngươi tốt nhất giống như một con chó biết nghe lời, thành thành thật thật đứng ở nơi đó!
 
Hết thảy ngày đó liền giống như ở ngày hôm qua, bên tai quanh quẩn lên lời nói không ai bì nối của Phạm Nhàn, nhìn lúc này Phạm Nhàn như một con chó quỳ ngay ở phía trước, nội tâm Tô San rung động không thể dùng lời nói để mà hình dung.
 
Phải biết rằng, ngày nào đó, Phạm Nhàn giống như một thần linh ăn trên ngồi trước, ánh mắt nhìn Trần Phàm và nàng giống như tràn ngập hài hước!
 
Cảm giác kia giống như Trần Phàm ở trong mắt Phạm Nhàn, cũng nhỏ bé hèn mọn như một con kiến, hắn có thể tùy ý bóp chết!
 
Mà hiện giờ, trên mặt Yến Thanh Đế cùng Phạm Nhàn cũng không còn tìm được cảm giác về sự ưu việt của con cháu hồng sắc gia tộc, chỉ còn nỗi sợ hãi xâm nhập tận cốt tủy!
 
Loại hình ảnh hoàn toàn ngược lại này, làm cho cả người Tô San nhịn không được run run lên, nàng chỉ cảm thấy trên ngực như bị đổ lên vật gì, muốn kiệt lực phát tiết lại không biết nên làm sao phát tiết, chỉ ngơ ngác nhìn một màn diễn ra trước mắt.
 
So ra mà nói. Trần Phàm ngồi một bên vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hắn biết rõ sự tình phát triển tới bây giờ, mặc kệ hành vi của lão thái gia sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền như thế nào, nhưng ở giờ khắc này, không ai có thể ngăn cản, cũng không ai dám ngăn cản!
 
- Yến Khánh a Yến Khanh, ngươi thật biết kéo trách nhiệm lên người a! Hắc! Sợ là ngươi cho rằng bản thân ngươi hiện tại ở địa vị cao, lão tử không dám đem ngươi làm thế nào, đúng không?
 
Trần lão thái gia chậm rãi đem ánh mắt dời qua Yến Thanh Đế,
 
Phạm Đức Quý, Phạm Nhàn ba người. ôn hòa nói với Yến Khánh.
 
- Tiểu Khánh không dám!
 
Đầu của Yến Khánh lắc mạnh như trống bỏi, thân mình cũng khẽ run lên, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, uy nghiêm chân chính của Trần lão thái gia không phải tới từ thân phận lão cách mạng của ông, cũng không phải nhân sinh huy hoàng từng trải qua, mà là lực ảnh hưởng trong quân đội của hắn!
 
Hiện giờ những đại lão tay nắm quân đội, phần lớn đều là môn sinh của Trần lão thái gia, đối với Trần lão thái gia có thể nói tôn kính tới cực điểm.
 
Tầng này quan hệ kinh khủng tới bậc nào, người thông minh một chút đều hiểu rất rõ ràng.
 
Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy, cho dù lão nhân đã sớm không còn hỏi tới quốc sự, tuy nhiên vẫn không ai dám coi khinh sự tồn tại của lão nhân.
 
Cũng chính bởi vì còn lão nhân tồn tại, Trần gia cho tới nay đều có quân đội giúp đỡ, uy chấn tứ phương!
 
Không riêng gì Yến Khánh, dù là chư vị đại lão kể cả thủ trưởng số 1 cũng chau mày, trường hợp hiện tại làm cho bọn họ cực kỳ khó giải quyết.
 
- Lão tử chỉ là kẻ sắp tiến quan tài mà thôi, mà các ngươi những người đang ngồi, đều là cột trụ gánh vác, xương cốt già nua của ta cũng không muốn bãi tư cách, cũng bãi không nổi!
 
Trần lão thái gia nói xong, giọng nói đột nhiên vừa chuyển, mạnh mẽ đề cao thanh âm:
 
- Nhưng...quốc hữu quốc pháp, gia hữu gia quy!
 
- Hôm nay ta chỉ hỏi mấy người các ngươi vấn đề. Một, Yến Thanh Đế cùng Phạm Nhàn hai người, năm nay không đến ba mươi tuổi, hơn nữa chưa từng tham gia thương giới, mà là tham chính, lại có thể ra tay đấu giá một chiếc đồng hồ đắt giá tới hơn mười triệu, hơn nữa còn dùng hai triệu năm trăm ngàn cái giá trên trời mua một đôi khuyên tai mã não, tiền của bọn họ là từ chỗ nào tới? Trên trời rơi xuống sao?
 
Oanh!
 
Những lời này của Trần lão thái gia giống như một quả bom nặng cân nổ vang trong đại sảnh, ngay cả thủ trưởng số 1 sắc mặt mọi người đều biến đổi!
 
Phản ứng của Yến Khánh càng thêm kịch liệt, hắn gắt gao cắn môi, sắc mặt một mành tái nhợt, mà Yến Thanh Đế, Phạm Đức Quý, Phạm Nhàn ba người đều hoàn toàn mềm nhũn trên mặt đất.
 
- Hai. Phạm Đức Quý ngươi bản thân ở địa vị cao, mà cháu của ngươi Phạm Nhàn lại cấu kết phần tử xã hội đen, thực hiện ám sát với người của lão Trần gia ta! Các ngươi nói cho ta biết, hắn dựa vào cái gì có thể vô pháp vô thiên đến loại tình trạng này? Là ai cho hắn lá gan cùng quyền lực này? Dám cấu kết phần tử xã hội đen?
 
Ám sát người Trần gia?
 
- Phanh!
 
Nghe được Trần lão thái gia nói ra những lời này, Phạm Nhàn trực tiếp ngất xỉu ngã trên mặt đất, mà Phạm Đức Quý mồ hôi rơi như mưa, cả người run rẩy không dứt!
 
Hắn biết sự tình phát triển đến loại tình trạng này, không riêng gì Phạm Nhàn, Phạm gia cũng xong đời!
 
- Ba!
 
Ngay khi Phạm Nhàn vừa ngất đi, Trần lão thái gia lại hung hăng vỗ bàn, lực lượng thật lớn chấn rung chiếc bàn bát tiên lẩy bẩy không dứt.
 
- Hôm nay lão tử không cần cái khác, chỉ cần một công đạo!
 
Gương mặt hắn lạnh lùng, chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt sắc bén nhất nhất đảo qua trên mặt chư vị đại lão, phàm là người bị hắn quét trúng, đều cúi đầu.
 
Giờ khắc này không ai dám cùng đối diện ánh mắt với vị lão nhân từng trải qua hai vạn năm ngàn dặm trường chinh thiên lý, đánh Nhật Bản xâm lược, giết qua quân đội tám nước liên minh quốc tế!
 
Một người, cũng không có!