Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 248: Phong tình nhất mạt hồng




Năm nay Hoàng Phủ Hồng Trúc đã ba mươi bốn tuổi.
 
Nữ nhân ba mươi bốn tuổi, phần lớn đều đã lập gia đình, trải qua hôn nhân cùng gia đình tàn phá, không còn thanh xuân tịnh lệ như nữ nhân hai mươi, không còn tràn ngập sức sống, làn da của họ sẽ bởi vì năm tháng ăn mòn mà không còn bóng loáng như ngọc, mắt của họ sẽ bị xuất hiện nếp nhăn, cho dù có làm thẩm mỹ cũng khó thể che giấu, bụng của họ sẽ vì sinh nở mà trở nên lỏng lẻo đi, thậm chí đôi gò ngực cũng sẽ có tình huống rũ xuống... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Hoa tàn ít bướm.
 
Đối diện với năm tháng, không ai có thể thanh xuân vĩnh trú, nhất là nữ nhân.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc được xem là một đóa hoa tuyệt thế.
 
Năm nay nàng đã ba mươi bốn tuổi, làn da lại tinh khiết hoàn mỹ như cô gái mười tám tuổi, vô cùng mịn màng, khóe mắt không hề có nếp nhăn đuôi cá, đôi gò ngực cũng bởi nguyên nhân chưa từng có người khai thác qua mà đàn hồi, cứng rắn, dáng người không hề có chút mỡ thừa, ngược lại còn là hình chữ S mà nữ nhân tha thiết ước mơ, phối hợp với khí tức thục nữ do thời gian lắng đọng lại, cả người nàng liền tràn ngập khí tức hấp dẫn.
 
Dung mạo hai mươi tuổi, hương vị ba mươi tuổi.
 
Nhất mạt hồng, xà mỹ nữ.
 
Nàng là một nữ nhân cho dù đặt ở thời đại nào đều cũng có thể khiến cho nam nhân biến thành dã thú.
 
Nhưng...nhưng một ma nữ có thể khiến cho nam nhân điên cuồng, cả đời này nàng lại chưa từng bị nam nhân chạm qua, cũng chưa từng chạm qua nam nhân.
 
Một lần cũng không có!
 
Trước mười sáu tuổi, nàng rời khỏi cô nhi viện, một mình ở bên bờ Tây Hồ sống bằng nghề bán hoa tươi.
 
Một năm kia, nàng ở dưới Lôi Phong Tháp gặp được Sở Vấn Thiên đang nổi danh như mặt trời ban trưa.
 
Ngày nào đó, Sở Vấn Thiên chưa bao giờ bị nữ sắc làm dao động, vừa nhìn thấy nàng liền giật nảy mình, ngơ ngác nhìn nàng suốt năm phút đồng hồ.
 
Tất cả chuyện này chỉ đơn giản là vì nàng có khuôn mặt giống mẹ Sở Vấn Thiên.
 
Ngày nào đó, Sở Vấn Thiên nhận thức nàng làm em gái, đưa nàng về Đông Hải.
 
Ngày nào đó, chính là bước ngoặt trong cuộc đời của nàng, dùng từ chim sẻ biến thành phượng hoàng cũng không đủ để hình dung.
 
Sau mười tám năm, địa vị của nàng ở Hồng Trúc bang chỉ dưới Sở Vấn Thiên, dưới một người, trên vạn người, thường xuyên ra vào đủ loại hội quán thượng lưu, đã trở thành một viên minh châu lộng lẫy của Đông Hải thâm chí cả nam bán quốc!
 
Kể cả những huynh đệ kết bái chết sống với Sở Vấn Thiên bên trong, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc là nữ nhân của Sở Vấn Thiên. Sở Vấn Thiên nhận thức em gái là già, dưỡng chim hoàng yến mới là thật.
 
Mà trên thực tế, nàng không phải chỉ là một con chim hoàng yến, trong suốt mười tám năm qua, nàng nhờ vào điều kiện mà Sở Vấn Thiên sáng tạo cho nàng, nàng từ một cô gái nhỏ đơn độc lẻ loi làm nghề bán hoa tươi, biến thành một nữ trung hào kiệt có tên gọi Xà Mỹ Nữ hiện tại!
 
Nàng cũng không phải là nữ nhân của Sở Vấn Thiên, trong mười tám năm qua, Sở Vấn Thiên chưa từng chạm tới dù chỉ một ngón tay của nàng, chỉ xem nàng như một người em gái thực thụ.
 
Vô số nam nhân muốn chinh phục chỗ kín của nàng, nhưng có tặc tâm lại không có tặc đảm, từng có một nam nhân mà nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến, nhưng hắn không xuống tay, vì thế tấm thân xử nữ của nàng vẫn còn lưu lại tới bây giờ.
 
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao hiện giờ tuy nàng đã ba mươi bốn tuổi, nhưng lại vẫn còn giữ được dung mạo hai mươi tuổi...
 
Nhưng ở một khắc này, trong hang động tối đen như mực, nàng bị Trần Phàm cầm hai tay trắng noãn, hơn nữa bị Trần Phàm luồn vào trong quần áo hắn, vuốt ve thân hình tràn ngập sức bật của hắn.
 
Thậm chí, nàng còn có thể rõ ràng nhận thấy được vết sẹo lưu lại trên da thịt của hắn.
 
Vuốt ve thân hình rắn chắc của Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc vốn còn là xử nữ chưa từng tiếp xúc thân mặt với nam nhân, ngay khi nàng biết Trần Phàm nói như vậy chỉ là muốn giúp nàng cảm thấy ấm áp hơn một chút, nhưng nàng tựa hồ vẫn không thể thừa nhận, cả người vẫn bị vây trong vẻ ngây ngốc.
 
Đồng thời nàng có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người Trần Phàm.
 
Chậm rãi, chậm rãi, nàng từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, thân mình không còn cứng ngắc, nhưng hai tay nguyên bản đang băng sương lại bởi vì quá mức khẩn trương, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, thân thể mềm mại lạnh lẽo tựa hồ cũng trở nên ấm áp lên, làm nàng không còn cảm thấy lạnh lẽo như trước nữa.
 
Nhưng nàng cũng không dám thay đổi vị trí hai tay của mình, chỉ lẳng lặng ôm lấy vòng eo thô dày của Trần Phàm, đồng thời tựa đầu vào vùng ngực của Trần Phàm.
 
Giờ khắc này nàng cảm giác vùng ngực rắn chắc của Trần Phàm làm cho nàng cảm thấy thật thoải mái hơn cả chiếc gối đầu mà nàng đã tốn hơn vạn nguyên mua về ở trong nhà.
 
Một loại cảm giác có tên an toàn tràn ngập trong lòng nàng.
 
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, thế cho nên làm cho nàng quên đi rét lạnh, quên bản thân đang ở trong nguy cơ, mà nhắm mắt lại, giống như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng Trần Phàm, hưởng thụ lấy sự an bình đến không dễ dàng.
 
Giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm giác được, mặc dù Sở Vấn Thiên cũng từng mang đến cho nàng cảm giác an toàn, nhưng loại cảm giác an toàn đó cùng cảm giác an toàn Trần Phàm mang đến hoàn toàn khác hẳn nhau!
 
Nếu Sở Vấn Thiên giống như gốc đại thụ cao ngút, như vậy nàng là gốc cây nhỏ bên dưới gốc đại thụ, được đại thụ bao che, chậm rãi lớn dần.
 
Loại bao che này, càng có khuynh hướng của một vị trưởng bối chiếu cố cho một vị vãn bối.
 
Trong lòng dần dần hiện ra ý nghĩ này, mười tám năm tín ngưỡng kiên trì trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên dao động, điều này làm sắc mặt nàng đột nhiên biến đối, cả người chấn động kịch liệt, theo bản năng mở mắt.
 
- Làm sao vậy?
 
Trần Phàm lập tức nhận ra vẻ dị thường của Hoàng Phủ Hồng Trúc, lo lắng hỏi.
 
Không trả lời, Hoàng Phủ Hồng Trúc nương theo ánh sáng yếu ớt ngoài cửa động, vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Phàm đang ở gần trong gang tấc, trong đầu óc, thân ảnh Sở Vấn Thiên cùng Trần Phàm lẫn lộn vào nhau, không ngừng biến hóa, ý nghĩ vừa trào ra trong lòng càng ngày càng trở nên mãnh liệt, mồ hôi lập tức tuôn ra, thân thể của nàng run rẩy càng thêm dữ dội, thậm chí sắc mặt cũng tái nhợt hơn trước vài phần!
 
- Rất lạnh sao?
 
Trần Phàm cau chặt mày.
 
Không trả lời, Hoàng Phủ Hồng Trúc càng run rẩy kịch liệt, hàm răng không thể khống chế va vào nhau lộp cộp.
 
Trần Phàm thấy thế, không hề do dự, trong lòng chợt quyết, tay trái ôm lấy gáy Hoàng Phủ Hồng Trúc, tay phải ôm lấy hai chân nàng, nhắm ngay cánh hoa nguyên bản luôn kiều diễm ướt át hiện tại hơi có chút trắng bệch, cúi đầu hôn xuống!
 
Bốn phiến môi chạm vào nhau, một cỗ hương thơm tràn ngập trên môi hai người, thân thể hai người đồng thời kịch liệt chấn động!
 
Vừa thưởng thức đôi cánh hoa khiến cho vô số nam nhân phía nam bán quốc phải khom lưng thèm khát. Trần Phàm vẫn chưa dừng lại, mà đầu lưỡi giống như con cá chạch trơn mịn, trong nháy mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc vì kinh ngạc mà hé hàm răng, chuồn tới, trượt vào...
 
Oanh!
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc giống như bị lọt vào sấm đánh, thân mình trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, nguyên bản con ngươi có chút âm lãnh mà nhu nhược trong nháy mắt liền hòa tan, trừng tròn xoe, ngơ ngác nhìn Trần Phàm đang ở trong gang tấc.
 
Theo sau, một cỗ khí tức giống đực nồng hậu khiến nàng ngạt thở đập lên thân thể cùng tâm linh của nàng, hai phiến môi nóng cháy đã tràn ngập hương vị cuồng dã, đầu lưỡi đang làm cho nàng muốn ngạt thở linh hoạt như một con lươn, không chút kiêng nể chiếm hữu xâm lượt đôi môi nàng, chiếc lưỡi nàng...
 
Một loại khoái cảm khác thường trong nháy mắt tràn ngập toàn thân của nàng, đem nàng từ trong nỗi kinh ngạc kéo về sự thật, nàng theo bản năng muốn giãy dụa phản kháng nhưng bị cánh tay mạnh mẽ của Trần Phàm gắt sao ôm chặt lấy, làm cho nàng không cách nào giãy dụa được mảy may.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc không thể giãy ra được vòng ôm mạnh mẽ cùng nụ hôn cuồng dã của Trần Phàm, sự kháng cự dần dần biến thành chống cự vô nghĩa, bắt đầu lạc mình dần dần. Trong lúc nàng buông tha sự chống cự, nụ hôn của Trần Phàm nóng rực như lửa, làm toàn thân nàng dần dần khô nóng, nụ hôn sâu thẳm ẩn chứa tiết tấu cùng lực lượng mạnh mẽ, làm toàn thân nàng hoàn toàn chìm đắm trong khí tức giống đực đầy mê say...
 
Nàng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ.
 
Tiếng rên rỉ giống như cự tuyệt, giống như hưng phấn, giống như xúc động rên rỉ, ở bên trong hang động tối đen có vẻ cực kỳ rõ ràng làm cho cả hang động trong bất tri bất giác tràn ngập một cỗ hấp khí đầy hương diễm.
 
Nụ hôn này, giống như đang khiêu vũ trên lưỡi hái tử thần, nguy hiểm cùng mỹ lệ, cuồng dã cùng kích thích toàn bộ hóa thành dòng máu nóng rực tuôn tràn, khẩn trương, run rẩy, kinh sợ, ngạt thở tựa hồ cũng trở thành nơi phát ra của nỗi khoái cảm, làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc phải cam tâm tình nguyện nhắm hai mắt lại.
 
Con chuột gặp phải mèo, nhất định là bi kịch.
 
Thuốc lá gặp phải diêm, nhất định bị thiêu đốt.
 
Củi khô gặp lửa nóng, vừa chạm liền bốc lửa!
 
Làm một nữ nhân ba mươi bốn tuổi. Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng giống như những nữ nhân khác, có dục vọng của nữ nhân cần có, chính là vì nàng luôn luôn sống trong bóng ma của Sở Vấn Thiên, nên nàng đã đem dục vọng kia chôn sâu tận đáy lòng.
 
Chôn thật sự rất sâu!
 
Giờ này khắc này, hành động thình lình của Trần Phàm giống như một cây đuốc, trực tiếp đốt lên dục vọng trong thân thể nàng, làm nàng hoàn toàn rơi vào vực thẳm.
 
Trong bóng đêm, hai người quên hết thời gian quên địa điểm, quên hết thảy, giống như đã ngăn cách cùng người đời mà chỉ mải miết hôn nhau, đòi lấy nhau, sa vào nhau...
 
Không biết qua bao lâu, khi Hoàng Phủ Hồng Trúc cảm giác được mình không thể thở được nữa thì Trần Phàm mới rời khởi môi nàng.
 
- Hô! Hô!
 
Trong bóng đêm, Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ cảm thấy khí lực cả người giống như bị rút hết sạch sẽ, mềm mại vô lực ngã xuống trong lòng Trần Phàm, cũng không còn muốn động đậy, chỉ dồn dập hô hấp.
 
Cùng lúc đó, nàng vốn luôn luôn ổn trọng như núi, trái tim lại đập nhanh đến một trị số khủng bố, phảng phất giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
 
Khẩn trương, kích thích, khoái cảm, áy náy, oán hận...
 
Hết thảy vừa rồi giống như cảnh trong mơ, làm cho nàng cảm thấy không phải sự thật, đủ loại cảm xúc lần lượt hiện lên trong nội tâm Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Nhưng so sánh với áy náy cùng oán hận mà nói, loại cảm xúc khẩn trương, khoái cảm, kích thích càng có vẻ thêm rõ ràng.
 
Hai loại cảm xúc có tỷ lệ nghiêng hẳn một bên, làm một tia kiên trì cuối cùng trong nội tâm nàng chợt dao động.
 
Oanh!
 
Theo sau, giống như tòa cao ốc bị sụp đổ, tòa núi lớn đè nặng trong lòng nàng suốt mười tám năm. ầm ầm sụp đổ!
 
Trong nháy mắt này, tín ngưỡng mười tám năm kiên trì của nàng, hoàn toàn bị phá vỡ!
 
Đối với Trần Phàm mà nói, ngay lúc ban đầu khi hôn Hoàng Phủ Hồng Trúc, chỉ là vì muốn dùng loại phương thức nguyên thủy nhất, tác dụng nhất giúp Hoàng Phủ Hồng Trúc mang đến sự ấm áp, bởi vì khi nam nhân cùng nữ nhân hòa vào một chỗ cùng nhau triền miên, máu lưu động gia tốc, nhiệt độ cơ thể sẽ cấp tốc bay lên!
 
Nhưng dần dần nụ hôn kéo dài, chính Trần Phàm cũng chìm đắm bên trong, hoàn toàn quên đi ước nguyện ban đầu.
 
- Thật có lỗi, tôi chỉ muốn...Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc nằm trong lòng mình không nói lời nào, Trần Phàm nghĩ nàng đang tức giận, lập tức cố gắng giải thích.
 
Không tiếng trả lời.
 
Ngay sau đó, Trần Phàm bỗng nhiên nhận ra mỹ nhân trong ngực mình chợt ngồi dậy, hai tay thuận thế ôm cổ của hắn, cả người cưỡi lên người hắn, đôi môi kiều diễm ướt át bất tri bất giác vươn lên, đem câu nói kế tiếp của hắn ngăn lại bên trong miệng.
 
Trong bóng đêm, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhắm hai mắt lại, học bộ dạng trước đó của Trần Phàm, chìa cái lưỡi thơm tho, chui vào trong miệng Trần Phàm, nhẹ nhàng, ôn nhu, xúc động, ngọt ngào hôn lên...