Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 165: Nói chuyện




 
Lão bà ngoan...
 
Ngây người nghe được ba chữ này, trong lòng Tô San giống như được uống mặt ngọt, sau đó lại cảm thấy cực kỳ áy náy:
 
- Trần Phàm, tôi biết khả năng nấu bếp của tôi không tốt, nhưng tôi sẽ cố aắng sửa chừa, sau này tôi làm đồ ăn nếu khó ăn, không cho phép anh ăn nữa.
 
Nói xong. Tô San không khỏi nhớ lại tình hình tối hôm qua Trần Phàm một mình tiêu diệt cả dĩa sườn trộn dấm đường.
 
Ngày hôm qua, nàng đem món sườn trộn dấm đường bưng đến trước mặt Trần Phàm, giống như một đứa bé, hớn hờ gọi Trần Phàm nếm thứ. Trần Phàm chẳng những không cự tuyệt, còn liên tục nói ăn ngon, giống như quỷ chết đói đầu thai, sió cuốn mây tan tiêu diệt dĩa sườn trộn dấm đường.
 
Bộ dáng ăn như hổ đói của Trần Phàm làm trong lòng Tô San tràn ngập cảm giác tự hào, tự hào quá nhiều nên cũng nếm thử một miếng, kết quả...kết quả...cơ hồ toàn bộ tòa lầu đều nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tô San, lúc sau Tô San ngồi xổm trong phòng tắm nôn mửa mấy phút, thiếu chút nữa nhổ luôn cả mặt ra ngoài.
 
- Ngô, được.
 
Trần Phàm tùy ý ửng phó, nhưng trong lòng thầm nghĩ, bà cô, sau này tốt nhất cô không cần làm nữa...
 
Tô San tự nhiên không biết ý tường trong lòng Trần Phàm lúc này, hiện tại tâm tình của nàng cực kỳ phức tạp, có áy náy, cũng có ngọt ngào.
 
Áy náy là bởi vì ngày hôm qua để Trần Phàm phải ăn hết dĩa sườn giống như thuốc độc kia, ngọt ngào là bởi vì khó ăn như vậy mà Trần Phàm vì không muốn đả kích nàng, lại cố aắng ăn hết, lại ăn thật ngon lành như đang được ăn sơn trân hải vị.
 
Từ sau khi quan hệ giữa Trần Phàm và Tô San bị hấp thụ ánh sáng, cùng việc Trần Phàm đại triển thần uy trong trận chung kết cs, hắn đã hoàn toàn trở thành nhân vật quan trong trong trường đại học Đông Hải, nhân khí lấn át các nhân vật khác trong trường không nói, cũng lấn át cả các hoa hậu giảng đường, thẳng truy nữ thần Dai Fu.
 
Khi Trần Phàm cùng Tô San đi trong sân trường thì chút nữa đã dẫn phát sự chú ý tới cả trăm phần trăm.
 
Lúc Trần Phàm đi vào ký túc xá, ba người Tiêu Phong cũng giống như ngày thường, vẫn chưa lên lớp.
 
- Trần Phàm, mùi vị cùng song phi thích không?
 
Mắt thấy Trần Phàm vào cứa. Tiêu Phong cười trêu ghẹo.
 
Ngây người nghe được Tiêu Phong nói như thế, Trần Phàm chợt hiểu, thì ra hôm đó Tiêu Phong cìma Ngu Huyền chuồn đi là có dự mưu.
 
- Thích cái đầu cậu.
 
Nghĩ đến đây, Trần Phàm tức giận mắng.
 
Nguyên bản. Chu Văn được Trần Phàm trợ giúp sau khi nhìn thấy Trần Phàm vào cửa. ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đã tràn ngập vé cảm kích, nhưng thấy Trần Phàm biểu hiện hoàn toàn khác hãn vẻ cường thế hôm tối thứ sáu, biết rõ Trần Phàm không muốn vì chuyện kia mà phá hư bầu không khí trong phòng 108, vì thế theo thói quen đẩy gọng kính, nói:
 
- Tay trái đen tối mê hoặc, tay phải thiên nhiên tinh khiết, khó chịu mới là lạ.
 
Lời của Chu Văn vừa thốt ra. Ngu Huyền đang đứng trung bình tấn ngoài ban công vừa muốn phát biểu ý kiến, lại nghe tiếng chuông điện thoại reo lên.
 
Mười giây sau. Ngu Huyền đứng thẳng lên, gương mặt cổ quái nhìn Trần Phàm, nói:
 
- Trần Phàm. Cảnh lão sư nói, hiệu trường muốn cậu đến Văn phòng ông ấy.
 
Nghe được lời của Ngu Huyền, vô luận Tiêu Phong hay Chu Văn đều hơi đổi sắc mặt, theo bản năng cho rằng những hành vi gần đây của Trần Phàm đã chọc giận vị lão nhân có quyền uy tuyệt đối tại trường đại học Đông Hải kia. Dù sao từ lúc mới bắt đầu tập huấn quân sự, những người từng chọc tới Trần Phàm, không phải gãy tay thì gãy chán, hoặc là đi tìm Diêm Vương gia đàm luận nhân sinh.
 
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của ba người. Trần Phàm lại như không có việc gì, tươi cười nói:
 
- Đã biết.
 
Dứt lời. Trần Phàm trong ánh nhìn chăm chú lo lắng của ba người trực tiếp rời khôi phònangủ.
 
Xuyên qua con đường trên vườn trường. Trần Phàm đi tới một tòa lầu lớn cách cứa lớn trường học gần nhất, căn cử theo bản đồ bố trí. đi thẳng lên tầng cao nhất.
 
Văn phòng nằm trên tầng cao nhất toàn bộ đều là những lãnh đạo chũ yếu của trường đại học Đông Hải, trong đó phòng làm việc của lão hiệu trường nằm ở gian phòng tận cùng ở phía tay trái hành lang.
 
Dát chi...
 
Khi Trần Phàm đang đi tới gian phòng làm việc của lão hiệu trường. đột nhiên có tiếng cửa mờ, một cửa phòng mở ra, dáng người mập mạp của Lý Hồng từ bên trong Văn phòng bước đi ra.
 
Ân?
 
Nhìn thấy Lý Hồng, bước chân Trần Phàm khôngkhõi có chút dừng lại.
 
Cùng lúc đó, Lý Hồng cũng nhìn thấy Trần Phàm, sắc mặt lập tức biến đổi, trở nên cực kỳ âm trầm, vẻ oán hận trong con ngươi không cách nào che giấu, thậm chí có thể dùng từ hận ý ngập trời đế mà hình dung.
 
Trần Phàm làm cho em trai bà ta là Lý Thắng mất hết quyền thế, còn đánh cho đứa con trai của bà ta bán thân bất toại, nửa đời sau phải vượt qua trên xe lãn, loại cừu hận này đúng là khắc cốt minh tâm.
 
Nhưng, khi cha của Hoàng Hiều Đông là Hoàng Chí Văn nói cho bà ta nghe sự khủng bố của phương bắc Trần gia, bà không còn dám có tâm tư trả thù Trần Phàm, đồng thời lại dựa theo lời căn dặn của Đường Quốc Sơn của trung đoàn võ cảnh Đông Hải và Hoàng Chí Văn, chưa bao giờ để lộ thân phận của Trần Phàm cho người bên ngoài.
 
Tất cả những chuyện này chỉ đơn giản là vì Lý Hồng kiêng kỵ Trần gia, nhưng không có nghĩa là bà không hận Trần Phàm.
 
Nhận thấy được hận ý trong con ngươi Lý Hồng. Trần Phàm không để ý đến, tiếp tục tiến về phía trước.
 
- Két băng...
 
Nhìn theo bóng lưng Trần Phàm, hai nắm tay Lý Hồng nắm chặt, răng nghiến ken két, nhưng lại đột nhiên nhớ tới thân phận chân thật của Trần Phàm, cả người giống như quả bóng cao su bị xì hơi, vô lực dựa vào trên tường.
 
Cùng lúc đó, Trần Phàm đi tới trước cửa phòng lão hiệu trường. đứng lại, nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng.
 
- Vào đi.
 
Rất nhanh, trong Văn phòng truyền ra thanh âm ôn hòa của lão hiệu trường.
 
Trần Phàm không hề do dự, dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Hồng trực tiếp đẩy cửa đi vào, mà Lý Hồng không chút cam lòng thu hồi ánh mắt, sắc mặt tái nhợt đi về phía cửa thang lầu.
 
Đi vào phòng. Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy văn phòng được phân thành hai, một là phòng tiếp khách loại nhỏ, bày biện hai bộ sô pha cùng bàn trà đã cũ, ngoài ra là từng hàng giá sách, bày biện cực kỳ chinh tề, bên trên được bày đầy đù bộ sách, chiếm lấy hết phân nửa không gian trong phòng.
 
Lão hiệu trường mái đầu bạc trắng đang ngồi trước bàn làm việc, đeo kính lão, cầm một phần tư liệu trong tay nghiêm túc nhìn xem.
 
Nghe được Trần Phàm vào cứa, lão hiệu trường buông phần tư liệu, đứng dậy mim cười nói:
 
- Ngồi.
 
Đối mặt lão hiệu trường hòa nhã dễ gần. Trần Phàm cũng không khách khí, mà nghe lời ngồi xuống, mà lão hiệu trường lại tự mình rót cho Trần Phàm một chén trà. đưa tới trước người Trần Phàm:
 
- Đây là Dã Hoa trà của tiểu Cảnh, hàng năm hắn đều tặng cho tôi một ít, rất không tệ, cậu nếm thừ đi.
 
Ân?
 
Lão hiệu trường khách khí như thế, lại làm cho Trần Phàm có chút nghi ngờ.
 
Dù sao những hành vi gần đây của hắn thật làm cho đại học Đông Hải phải mất thật nhiều học sinh, mặc dù mỗi lần hắn chiếm lýs bị buộc ra tay, nhưng đứng ở 2ÓC độ lão hiệu trường, không nên khách khí đối với hắn mới đúng.
 
- Người trè tuổi, cậu thật nghi hoặc đối với thái độ của tôi. đúng không?
 
Làm như đã nhận ra biểu tình dị thường của Trần Phàm, lão hiệu trường khẽ mim cười nói:
 
- Đàm luận thì đàm luận, nhưng cậu đã tới chỗ này của tôi, như vậy cậu chính là khách nhân của tôi.
 
Trần Phàm kinh dị nhìnthoáng qua lão hiệu trường, lại không nói chuyện.
 
- Thân phận của cậu tôi đã điều tra qua, tiểu Tô cũng đã nói với tôi, nhưng chỉ biết phiến diện một chút.
 
Lão hiệu trường nói xong, lại chuyển giọng:
 
- Bất quá những chuyện cậu làm gần đây trong trường tôi đều biết rất rõ ràng.
 
Trong lòng Trần Phàm vừa động, suy tư một chút, mơ hồ cảm thấy được lão hiệu trường hẳn không biết chuyện hắn đại khai sát giới tại Hàng Châu.
 
- Nói thật, những hành vi của cậu thật là đã quá mức.
 
Lão hiệu trường trầm giọng nói:
 
- Huấn luyện quân sự, cậu làm bị thương sáu sinh viên không nói, còn đánh tồn thương năm tên giáo quan, mà ngày hôm qua, hai sinh viên hệ công nghệ cũng bị đánh vào bệnh viện, hơn nữa còn đưa ra đơn xin thôi học, đây đều là kiệt tác của cậu.
 
- Điều này chẳng thể trách tôi, là do bọn hắn khiêu khích trước, cử mãi bức bách, tôi chỉ có thể ra tay.
 
Trần Phàm nhìn chằm chằm lão hiệu trường không chớp mắt, gằn từng chữ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Lão hiệu trường gật gật đầu:
 
- Đại khái sự tình trải qua, tôi quả thật cũng biết, không phải do cậu sai, nếu không cậu cũng sẽ không còn ngồi ở chỗ này nói chuyện với tôi. Bất quá...thủ đoạn của cậu thật quá mức tàn nhẫn, bọn hắn đều là sinh viên, tôi cảm thấy không cần phải hạ nậng tay như vậy, cậu cảm thấy thế nào?
 
- Người không đáng ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, trả lại 2ấp mười.
 
Trần Phàm trầm giọng nói:
 
- Đây là nguyên tắc làm người của tôi.
 
Nghe được Trần Phàm nói như thế. đôi mày lão hiệu trường khôngkhõi nhíu lại.
 
Sau đó hắn trầm ngâm một phen nói:
 
- Chuyện quá khử cậu đều chiếm lý, nên tôi không truy cứu. Bất quá qua thêm vài ngày, đại học Tokyo Nhật Bản sẽ tới giao lưu với trường chúng ta. Đại học Tokyo là trường đại học tốt nhất Châu Á, lần này giao lưu ý nghĩa thật không bình thường, tôi hi vọng cậu có thể an phận một chút, đừng phát sinh xung đột với bọn họ.
 
Ân?
 
Nói vậy, ngày đó lão hiệu trường cho Cảnh Huy đi bảo vệ khoa lĩnh mình đi ra, vì là không muốn mình gây chuyện trong thời gian hai trường đại học giao lưu với nhau đi?
 
- Được, tôi sẽ không tham dự bất cử hoạt động giao lưu gì giữa hai trường, cũng sẽ không chữ động phát sinh xung đột với bọn họ.
 
Trần Phàm nghĩ nghĩ nói:
 
- Đương nhiên, nếu bọn họ vô duyên vô cớ muốn tìm tôi quấy rối...
 
Trần Phàm không nói hết câu, nhưng ý tử rất rõ ràng.
 
Đối mặt lời cam đoan của Trần Phàm, lão hiệu trường lựa chọn trầm mặc, trực giác nói cho hắn biết, giao lưu giữa đại học Đông Hải và đại học Tokyo sẽ có chuyện phát sinh...