“Không được, chúng ta không thích hợp mà tôi cũng đã có bạn gái, tôi rất yêu cô ấy cho nên cô vẫn nên nhanh chóng mặc quần áo vào đi." Vương Phong lắc đầu, chưa từng quay đầu nhìn Hạ Tiểu Mỹ.
Tuy cảnh xuân trước mắt cũng kích thích dục vọng của hắn, nhưng trong lòng Vương Phong hiểu rõ, người “anh em” bên dưới của hắn hiện tại chỉ dành cho chị Tuyết, hắn không muốn làm chuyện có lỗi với chị Tuyết.
"Còn nói không thích hợp à, thế vì sao phía dưới anh đã cứng rồi?" Bỗng nhiên tiếng hừ hừ của Hạ Tiểu Mỹ vang lên bên tai Vương Phong, mà cơ thể Vương Phong lúc này cũng trở nên cứng ngắc.
Lúc này Hạ Tiểu Mỹ đã đưa tay nắm lấy vật bên dưới Vương Phong, khiến Vương Phong kinh ngạc đến ngây người.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không tranh đoạt anh với bạn gái anh, mà tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm." Giọng Hạ Tiểu Mỹ không ngừng vang lên, khiến Vương Phong nghe được thì tim cũng đã trở nên giòn xốp.
"Đến đây đi, tối nay tôi thuộc về anh." Giọng Hạ Tiểu Mỹ mê hoặc vô cùng, mà nghe như thế thì Vương Phong chỉ cảm thấy trong não mình nổ đùng một tiếng, sau đó hắn ôm Hạ Tiểu Mỹ đi về phòng ngủ.
Đã đến nước này, nếu như còn không hành động vậy hắn không xứng đáng là đàn ông nữa rồi.
Lúc tối trước khi ra ngoài hắn còn nhận được một màn đầy dụ dỗ của Bối Vân Tuyết, đang lo cậu em không có chỗ phát tiết, hiện tại Hạ Tiểu Mỹ chủ động dâng đến cửa chính là đâm đầu vào họng súng.
Hung hăng ném Hạ Tiểu Mỹ lên giường, Vương Phong cũng hoàn toàn buông bỏ trói buộc của bản thân.
"Tới đây đi, “yêu” tôi thật nhiều nào." Nhìn Vương Phong, Hạ Tiểu Mỹ duỗi cánh tay mình ra, ra sức dụ dỗ…
Lúc Vương Phong gầm nhẹ một tiếng rồi tiến vào cơ thể Hạ Tiểu Mỹ, trong miệng Hạ Tiểu Mỹ phát ra một âm thanh đau khổ khó nén, lông mày cũng hoàn toàn nhăn lại, suýt nữa chảy cả nước mắt.
Động tác tiến vào của Vương Phong thật sự là quá mạnh, cho dù cô có chuẩn bị trước cũng bị sự bất ngờ này hành hạ đau đớn.
"Cô… là xử nữ?" Nhìn phản ứng của Hạ Tiểu Mỹ cùng với cảm giác trở ngại lúc mình vừa tiến vào, Vương Phong lập tức phản ứng lại, trợn mắt há mồm.
"Đừng cử động." Phía dưới truyền đến cơn đau đớn như bị xé rách, Hạ Tiểu Mỹ ôm chặt Vương Phong, lộ ra dáng vẻ hết sức khổ sở.
Mà nghe lời cô nói, Vương Phong cũng dừng động tác, hắn thế nào cũng không nghĩ tới việc Hạ Tiểu Mỹ dụ dỗ mình đây mà lại còn là xử nữ, còn có chuyện điên cuồng hơn hay không đây?
"Được rồi, anh có thể cử động." Khoảng hai phút sau, lông mày Hạ Tiểu Mỹ chậm rãi giãn ra, đồng thời không an phận mà uốn éo ở bên dưới Vương Phong.
Thấy cảnh này, Vương Phong biết được thời cơ đã chín muồi, trực tiếp bắt đầu một vòng tiến công mới, hiện tại hắn là mũi tên đã lên dây, không phóng không được, nếu đã như thế này thì hối hận cũng không có tác dụng gì.
Cảm giác chặt chẽ quét sạch thần kinh Vương Phong, giờ khắc này dục vọng chiếm cứ toàn bộ tinh thần hắn, hắn chỉ có một ý nghĩ trong đầu chính là chiếm hữu cô gái bên dưới mình đây.
Bầu trời đêm đen nhánh, bên trong gian phòng, âm thanh mờ ám kéo dài không thôi, trọn vẹn hơn nửa giờ, Vương Phong mới bắn hết tất cả “tinh hoa nồng đậm” của mình vào bên trong Hạ Tiểu Mỹ.
…
"Có đáng không?" Nhìn Hạ Tiểu Mỹ yên tĩnh nằm trên ngực mình, mặt Vương Phong hiện lên nụ cười khổ, thoải mái thì thoải mái, nhưng nghĩ đến Hạ Tiểu Mỹ còn là xử nữ thì hắn cũng có cảm giác trong đầu là một đống hỗn độn.
Nếu như sớm biết Hạ Tiểu Mỹ vẫn là một cô gái xử nữ, hắn tuyệt đối không dám làm loạn, lúc này xem như đã gây ra chuyện rồi.
"Anh không cần phải nói gì, đây là tôi tự nguyện." Hạ Tiểu Mỹ không ngẩng đầu, chỉ lẳng lặng nói ra.
"Thế nhưng tôi đã có bạn gái, tôi không thể rời bỏ cô ấy." Vương Phong nói, trong lòng cũng có chút đau khổ, hắn tuyệt đối không buông tay Bối Vân Tuyết, trừ khi là Bối Vân Tuyết chủ động rời bỏ hắn.
Nhưng hiện tại hắn đã chiếm cơ thể Hạ Tiểu Mỹ, đồng thời đối phương còn là xử nữ, chuyện này khó mà xử lý.
"Anh không cần rời bỏ bạn gái của anh, tôi cũng sẽ không yêu chuyện này nữa, tôi chỉ cần trong lòng anh có thể có một góc nhỏ dành cho tôi, như vậy là tôi thỏa mãn rồi." Hạ Tiểu Mỹ đáp, sau đó gối đầu trên lồng ngực Vương Phong.
Nếu đã nói đến như vậy thì Vương Phong còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói cô nàng Hạ Tiểu Mỹ này quá ngu ngốc.
Cô gái xử nữ ngốc nghếch này cam tâm tình nguyện làm “bồ nhí”, tuy nhiên hắn dù cự tuyệt nhưng lại không thể làm vậy. Vương Phong hắn cũng không phải loại ăn xong lau sạch miệng liền không nhận nợ người.
Ôm Hạ Tiểu Mỹ ngủ một đêm, ngày hôm sau theo đồng hồ sinh học, mới sáng Vương Phong đã dậy, trên ngực hắn, Hạ Tiểu Mỹ còn đang ngủ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên rất cao vô cùng đáng yêu.
Chẳng qua là khi Vương Phong vén chăn lên nhìn thấy trên giường có một mảng đỏ loang lỗ thì lại là cảm thấy đầu hỗn loạn, chuyện này về sau làm như sao giải thích cho chị Tuyết?
Không muốn làm cho Hạ Tiểu Mỹ tỉnh giấc, Vương Phong cũng không biết mình làm thế nào trở về Trúc Thành số một, mở cửa nhà ra, Bối Vân Tuyết đã mua bữa sáng về, còn cô thì ở trên ghế sofa phòng khách xem tivi.
Nhìn Bối Vân Tuyết, Vương Phong trong lòng ấm áp nhưng lại cảm thấy có lỗi với cô, vừa xác định quan hệ mình đã có phụ nữ ở bên ngoài, đúng là không phải người.
"Về rồi?" Nhìn thấy Vương Phong, Bối Vân Tuyết mỉm cười ngồi xuống ghế sofa nói: "Nhanh ăn bữa sáng đi, không thì sẽ nguội."
Thấy bộ dạng này của cô, hình như cô cũng không chuẩn bị tra hỏi Vương Phong tối hôm qua làm gì.
"Chị Tuyết, sao chị không hỏi tôi tối hôm qua đi làm cái gì?" Vương Phong cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Hả?" Nghe Vương Phong nói, Bối Vân Tuyết lập tức xoay người, hoài nghi nhìn Vương Phong, nói: "Chẳng lẽ tối hôm qua cậu làm chuyện “cầm thú” gì rồi?"
"Không, làm sao có thể chứ." Thấy Bối Vân Tuyết hình như muốn truy vấn, Vương Phong liền vội vàng lắc đầu, đường đường chính chính nói: "Hôm qua đại ca tôi thất tình, tâm trạng không tốt cho nên gọi tôi ra ngoài uống rượu, lúc sau uống nhiều tôi sợ anh ta xảy ra chuyện cho nên ngủ lại nhà anh ta luôn."
Nói đùa sao, chuyện tối hôm qua Vương Phong làm sao có thể nói ra cho nên giờ khắc này hắn không chút do dự liền lấy đại ca ra làm bia đỡ đạn.
Đại ca ơi, đây cũng không phải là vì thằng em đây không trượng nghĩa đâu, thực sự là chuyện đang cấp bách nên mới phải vậy.
"Nếu không còn chuyện gì thì nhanh chóng ăn điểm tâm đi, hôm qua tiệm chúng ta tiếp nhận phỏng vấn, tôi đoán chừng hôm nay buôn bán có thể sẽ càng tốt hơn cho nên một chút chúng ta phải đến cửa hàng." Bối Vân Tuyết nói rồi ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm.
Thấy Bối Vân Tuyết tựa như không muốn hỏi tới chuyện này nữa, Vương Phong cũng chầm chậm thả lỏng tâm trạng, cùng Bối Vân Tuyết ăn điểm tâm.
"Đúng rồi chị Tuyết, chị biết một người tên là Mạnh Đông Học không?" Lúc ăn cơm, Vương Phong làm bộ lơ đãng dò hỏi.
"Biết chứ, làm sao thế, chẳng lẽ hắn làm khó cậu?" Bối Vân Tuyết nhìn Vương Phong một chút, giống như cảm thấy vô cùng kì lạ.
"Không, chỉ là tên này này dụ bạn gái đại ca tôi chạy mất, thật sự là đáng giận." Vương Phong lắc đầu, lại một lần dâng lấy Cố Bình ra làm cái cớ.
"Không có gì, chẳng qua chỉ là một Phó Giám đốc phòng bất động sản nho nhỏ mà thôi, cậu không cần lo lắng." Bối Vân Tuyết hình như hoàn toàn không xem Mạnh Đông Học ra gì, cứ như vậy khiến Vương Phong yên tâm không ít.
Ăn cơm xong, hai người liền tức tốc tới cửa hàng châu báu, Bối Vân Tuyết đoán không sai, sau khi hôm qua đưa tin, hôm nay cửa hàng lại đón làn gió mới, từ sáng sớm đến tối, khách không ngớt, cửa ra vào như sắp hỏng.
Chờ đến tối lúc đã ngừng kinh doanh, người trong tiệm dường như đều mệt đến sắp đứng không vững, có điều hôm nay buôn bán cũng lời nhiều, gần như là nhiều gấp ba hôm qua, khiến cho bọn họ muốn reo hò.
Ăn cơm tối xong, Vương Phong cùng Bối Vân Tuyết về nhà, chỉ là Vương Phong chưa kịp ngồi vào xe, điện thoại hắn lại vang lên.
Nhìn sơ thông báo cuộc gọi, Vương Phong lập tức nhận điện thoại, hắn không nói gì, chỉ là một lát sau đã cúp máy, sắc mặt có chút âm trầm.
"Làm sao vậy?" Trông thấy biểu tình khó coi của Vương Phong, Bối Vân Tuyết cũng như biết được chuyện gì xảy ra, vội vàng truy hỏi.
"Không có việc gì, chị Tuyết chị về trước đi, tôi còn có một chuyện muốn làm, chị cũng không cần chờ tôi." Nói xong, Vương Phong xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Bối Vân Tuyết.
Gọi điện thoại cho hắn là Hà Thiên, mà nội dung Hà Thiên nói cũng khiến sát khí trong lòng Vương Phong có chút bạo phát, bởi vì bọn hắn đã tìm được hang ổ của bọn cướp lần trước đến gây sự ở Châu báu Bối thị.
Nếu như Hà Thiên không gọi điện cho hắn, Vương Phong gần như quên mất chuyện này, lần trước Bối Vân Tuyết và hắn xém chút nữa là xảy ra chuyện cho nên đối với kẻ phía sau sai khiến thì hắn cũng không cần khách sáo, có thể diệt thì liền diệt, tính cách Vương Phong vốn dĩ là “người không phạm ta ta không phạm người”, hắn không muốn gây chuyện nhưng cũng tuyệt đối không sợ phiền phức.
Lần này bọn cướp chú ý tới Châu báu Bối thị, hắn đương nhiên là không thể bỏ qua.
Gọi một chiếc taxi, rất nhanh Vương Phong đã đi đến trước cửa cao ốc Tân Dương, Hà Thiên dĩ nhiên đã ở đây rất lâu và chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn mười chiếc xe con màu đen đậu ở chỗ này, đứng đầy trước xe là đàn em mặc áo đen, khí thế dọa người ở dưới bầu trời đêm đen nhánh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tài xế taxi chở Vương Phong đến bị dọa ngay cả tiền cũng không dám thu liền cuống quít lái xe chạy đi.
"Bọn họ có bao nhiêu người?" Nhìn thấy đội hình trước mắt, Vương Phong hơi nhíu mày nhưng không có nhiều lời, trong lòng hắn không muốn có liên quan đến những phần tử xã hội đen này.
Nhưng đã là thủ hạ của Hà Thiên thì hắn cũng không thể nói thêm cái gì, hắn cũng không thể nói không cần trợ thủ?
"Đoán sơ qua có năm người, nhưng có khả năng còn người âm thầm đang ẩn nấp." Hà Thiên nói xong rồi vứt bỏ đầu lọc thuốc trong tay mình, làm ra một bộ dạng của đại ca xạ hội đen.
"Vậy bọn hắn không có gì đáng ngại sao?" Vương Phong quét quanh những người áo đen đứng bốn phía hỏi.
"Cậu cứ yên tâm đi, những người này đều là anh tỉ mỉ chọn lựa ra, tuy kém thân thủ của cậu và anh, nhưng cũng không phải người bình thường có thể so sánh được." Hà Thiên nói, khiến Vương Phong hoàn toàn yên tâm.
Nghiêm chỉnh huấn luyện là được, nếu mang theo một đám ô hợp vậy chẳng khác gì hai người bọn họ đơn độc hành động.
"Đi thôi, lên xe rồi hẵng nói." Hà Thiên vừa nói đã dẫn đầu tiến vào chiếc Bentley chuyên dụng kia.
Ở phía sau anh ta, Vương Phong cũng không do dự theo anh cùng tiến vào chiếc xe Bentley.
"Sư phụ vì sao lại không ra tay? Nếu như ông ấy ra tay thì e là chỉ cần ba người chúng ta đã có thể xử gọn." Trong xe Bentley, Vương Phong hững hờ hỏi.
"Sư đệ, lấy thân phận sư phụ thì ông tuyệt đối sẽ không ra tay, nếu chuyện nhỏ như vậy chúng ta cũng xử lý không tốt thì chỉ sợ làm mất mặt mũi của ông cụ cho nên lần này ông ấy không chỉ không ra tay mà ngược lại sẽ mượn cơ hội này để kiểm tra chúng ta." Hà Thiên cười khổ nói.
"Vậy thì không thành vấn đề." Vương Phong gật đầu, sau đó không nói thêm một lời.
Năng lực của Quỷ Kiến Sầu lớn mạnh bao nhiêu hắn không rõ lắm, nhưng ngay cả chủ tịch cũng phải cầu xin ông, chuyện nhỏ như vậy có lẽ ông thật sự không thèm ra tay.
Cái này giống như dùng dao mổ trâu để giết gà, ông sẽ không tự hạ thấp thân phận.
Hơn mười chiếc xe với chiếc Bentley dẫn đầu chạy trên đường lớn là một cảnh tượng hoành tráng, đang đi trên đường, tài xế xe khác gặp bọn họ phần lớn đều lựa chọn tránh ra thật xa, tự suy đoán những người này là ai mà phô trương như vậy.
Nơi ở của những người kia cũng không phải ở trong thành phố mà là tại một cái xưởng nhựa bị bỏ hoang ở ngoài thành phố, còn chưa tới nhà máy nhựa thì xe Bentley đã dừng lại.
"Để ngăn ngừa việc đánh rắn động cỏ thì chúng ta chỉ có thể đi bộ." Hà Thiên nói xong thì đã đi xuống xe.
Đạo lý này Vương Phong cũng hiểu rõ cho nên hắn cũng gấp gáp xuống xe theo.