Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 41: Người đến từ bối thị




Nếu ngay cả khả năng làm việc này mà họ cũng không có, vậy không bằng đóng cửa sớm cho rồi.

“Bớt phí lời, mau nói những chuyện anh biết cho tôi, nếu không đừng trách hôm nay tôi bắt anh.” Đường Ngải Nhu nhìn Vương Phong đầy vẻ hung dữ, dùng giọng điệu uy hiếp nói.

Nghe thấy lời cô, Vương Phong cũng có chút bực dọc, những lời này sao lại giống tra khảo tội phạm vậy. 

Đánh chết bọn cướp không được khen thì thôi lại còn bị cô dùng giọng điệu như vầy để chất vấn.

“Muốn bắt thì cứ đến bắt, dù sao tôi cũng không có gì để nói.” Nói xong, Vương Phong trực tiếp nhắm mắt lại khiến Đường Ngải Nhu tức gần chết.

Nhưng bảo cô bắt người thì cô vẫn thật sự không dám, Vương Phong dũng cảm đối đầu với bọn cướp đã nhận được nhiều lời khen ngợi, thậm chí trong cục đã quyết định trao tặng hắn huy chương “Dám làm việc nghĩa”, nếu hôm nay cô bắt Vương Phong về, không chừng người khác còn muốn đến thăm hỏi cô đấy. 

Với lại lúc cô đến thì bên cục dặn dò cô phải trao đổi bình thường nhưng khi thấy vẻ mặt thiếu đòn kia của Vương Phong thì cô liền thay đổi thái độ.

Cái tên lưu manh này ức hiếp cô nhiều lần như thế, sao có thể dễ dãi với hắn?

“Được, anh đã có khí phách như vầy thì không bằng tôi nắm bắt cơ hội vậy.” Bỏ lại một câu đầy giận dữ, Đường Ngải Nhu tức đến giậm chân sau đó sập cửa đi ra khỏi phòng bệnh. 

Sau khi cô rời khỏi, lúc này Vương Phong mới cười khổ mở mắt ra, lần này dưới cơn thịnh nộ hắn đã bộc phát ra năng lực khiến người khác hoảng sợ, cũng không biết sẽ thu hút sự chú ý của bao nhiêu người.

Tuy nhiên chuyện này cũng không còn cách nào khác, nếu cho hắn chọn lại lần nữa, hắn vẫn sẽ ra tay như cũ, ai có thể bảo đảm Bối Vân Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì?

Nếu Bối Vân Tuyết có mệnh hệ gì, Vương Phong thật sự không thể cam đoan hắn sẽ phát điên hay không. 

Chỉ là lần này hắn rõ ràng là lại đắc tội với cô gái điên Đường Ngải Nhu kia, xem ra sau này mình lại tự tìm phiền phức rồi.

Đều nói phụ nữ thì phiền nhưng cái cô Đường Ngải Nhu quả thật là người vô cùng phiền mới đúng.

Có lẽ sau này không thể để cô ta bắt thóp gì mới được. 

Nghĩ đến đây, Vương Phong không nghĩ nhiều nữa mà nhắm hai mắt lại, chuẩn bị vận dụng thuật tụ khí để từ từ hồi phục tình trạng thương tích.

Thường nghe nói “Thương gân động cốt một trăm ngày” (*), nếu thật sự tay trái hắn phải treo như thế này một trăm ngày vậy thì còn khó chịu hơn giết hắn.

Vì vậy có thể sớm hồi phục chừng nào thì hay chừng nấy. 

Nhưng mà chưa đợi Vương Phong thật sự vận dụng thuật tụ khí thì bỗng nhiên cửa phòng bệnh lại được mở ra.

Người tiến vào là y tá xinh đẹp mà Vương Phong mới gặp trước đó không lâu, Hạ Tiểu Mỹ.

Thấy người nằm trong phòng VIP này thật sự là Vương Phong, vành mắt Hạ Tiểu Mỹ cũng có chút khác lạ, thật ra cô đã thấy anh hùng của vụ cướp châu báu Bối thị trên ti vi và báo chí. 

Nhưng điều khiến cô không ngờ đến chính là người này vậy mà lại là Vương Phong, tuy trong lòng cô vốn không tin đây là sự thật nhưng báo và ti vi đều đưa tin, cô không tin cũng phải tin.

Đặc biệt hiện tại thấy tay trái Vương Phong vẫn còn đang treo, cô đã xác định người anh hùng trên báo kia chính là Vương Phong.

“Không ngờ mạng anh lớn thật.” Nhìn Vương Phong, Hạ Tiểu Mỹ để xe đẩy trong tay qua một bên rồi đến bên giường. 

Lần này cô thực ra là lén chạy đến đây, với thân phận của cô, cô không có tư cách vào loại phòng bệnh cao cấp này nên có hơi “có tật giật mình”.

“Nói gì mà mạng tôi lớn?” Nghe được lời Hạ Tiểu Mỹ, Vương Phong có chút dở khóc dở cười, sao cảm thấy ý tứ trong lời này với lời mà Đường Ngải Nhu nói chả khác mấy, có vẻ hình như ai cũng mong hắn xảy ra chuyện.

“Lẽ nào không phải sao?” Hạ Tiểu Mỹ trừng Vương Phong một cái nói: “Bọn cướp bắn anh ba phát, anh cũng không chết, cái này không phải mạng lớn thì là gì?” 

“Đó là do võ thuật của tôi giỏi.” Vương Phong trả lời.

“Bỏ đi, có thể anh không biết lần này anh khoa trương như vầy đã có một số lượng lớn người hâm mộ, đoán chừng bây giờ trước cửa bệnh viện vẫn bị vô số người chặn lại gây trở ngại cho người khác đến khám bệnh.” Hạ Tiểu Mỹ dường như có chút khinh thường.

“Gì mà khoa trương?” Nghe được lời này Vương Phong suýt thì ngất, nếu không phải tình huống cấp bách thì hắn cũng không thèm mạo hiểm tính mạng mà ra tay. 

Vốn có nhiều câu chuyện tốt về anh hùng, sao đến miệng cô lại thành khoa trương? Chẳng lẽ mình trong mắt cô lại tệ hại như vậy?

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lúc anh ra tay rất đẹp.” Hạ Tiểu Mỹ phấn khích khua cánh tay của mình, trong mắt đã lấp lánh ánh sao, vẻ mặt tha thiết nhìn Vương Phong nói: “Anh có thể dạy tôi hay không?”

“Cái gì?” Nghe xong lời này, Vương Phong nghi ngờ tai mình có vấn đề, bảo mình dạy cô ấy, chuyện này quả thật vớ vẩn. 

Hắn biết rõ bản thân sở dĩ có một khả năng đáng sợ như vậy là do thuật tụ khí, nếu không tu luyện thuật này mà đối phó với bọn cướp ư? Trừ khi hắn nghi ngờ mạng mình quá lớn.

Dạy thuật tụ khí cho Tiểu Mỹ? Đó chắc chắn là chuyện không thể.

Do đó Vương Phong từ chối trực tiếp mà không suy nghĩ: “Cô là một cô gái, học mấy chiêu này để làm gì, vẫn nên học làm sao dạy chồng cho tốt đi.” 

Nói xong vương Phong trực tiếp quay đầu sang nơi khác, không nhìn Hạ Tiểu Mỹ nữa.

Tuy nhiên nghe lời Vương Phong xong, Hạ Tiểu Mỹ không nói gì, ngược lại khiến Vương Phong thấy kỳ lạ một lúc, cứ tưởng mình đã đả kích cô ấy.

Đợi đến khi Vương Phong xoay người lại, hắn bị sững sờ bởi vì cả mặt Hạ Tiểu Mỹ đỏ bừng, đang cúi đầu nắm vạt áo của bản thân, dáng vẻ như đang ngại ngùng. 

Thấy cảnh này, con ngươi hắn gần như muốn rớt ra, cô gái này không phải uống lộn thuốc rồi chứ?

“Anh nói xem, tôi có thể là một người vợ tốt chứ?” Hạ Tiểu Mỹ đột nhiên nói xong cả mặt đỏ lên, dường như rất thẹn thùng.

“Ha ha.” Nghe lời cô nói, Vương Phong cười gượng hai tiếng nhưng không biết trả lời làm sao, chỉ đành nói: “Vấn đề này cô không nên hỏi tôi, đi hỏi chồng tương lai của cô đi.” 

“Anh không phải chính là chồng tôi sao?” Hạ Tiểu Mỹ nghiêng đầu sang một bên, dáng vẻ đầy ngờ vực khiến Vương Phong lảo đảo suýt nữa té từ trên giường xuống.

Hắn thích người đẹp, không sai, nhưng hắn càng thích Bối Vân Tuyết hơn, Hạ Tiểu Mỹ này không phải bị điên rồi chứ? Vậy mà dám nói mình là chồng cô ta.

“Tôi thành chồng của cô từ lúc nào vậy?” Vương Phong cười khổ nói. 

“Lần trước anh còn bảo tôi gọi anh là “chồng”, lẽ nào anh muốn ăn xong lại lau sạch không chịu giữ lời?” Hạ Tiểu Mỹ trừng lớn mắt, có vẻ vô cùng tức giận.

“Cái gì? Ăn xong lau sạch?” Nghe xong lời Hạ Tiểu Mỹ, mắt Vương Phong cũng trừng thật lớn, gần như muốn từ trên giường “tiếp xúc thân mật” với mặt đất, cô gái này thật sự cái gì cũng dám nói.

Bản thân không hề làm gì với cô, sao lại biến thành ăn xong lau sạch? 

Nếu thật sự có xảy ra chuyện gì thì hắn vẫn sẽ chịu trách nhiệm nhưng chuyện gì cũng đều không làm mà bị chụp cho cái mũ như vầy thì Vương Phong vẫn hoàn toàn nói không nên lời.

“Hừ, anh đừng hòng chối, sau này anh là người của tôi.” Hạ Tiểu Mỹ cười đắc chí, nói rất có vẻ đàn ông.

Thôi đi, Hạ Tiểu Mỹ này quả nhiên không khác với người phụ nữ điên Đường Ngải Nhu kia, đều ra bài không theo lẽ thường, nói đạo lý với bọn họ vậy thật sự không khác gì đàn gảy tai trâu. 

Vốn Hạ Tiểu Mỹ còn muốn nói gì nhưng bị âm thanh mở cửa làm giật mình, vừa quay đầu nhìn thì cô đột nhiên rụt cổ bởi vì người đến là viện trưởng.

“Cô ra trước đi.” Viện Trưởng liếc nhìn Hạ Tiểu Mỹ một cái nhưng không nhận ra.

“Vâng.” Sắc mặt Hạ Tiểu Mỹ đỏ ửng gật đầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ này. 

Hôm nay cô cũng có gan lớn lắm mới nói những lời này, nếu cho cô nói lại những lời tương tự, cô thật sự không mở miệng được.

Lần trước Vương Phong diễn bạn trai cho cô vậy mà hắn không hề đả động đến tiền bạc, chuyện này khiến cô rất cảm động, với lại lần này cô lại thấy Vương Phong bộc phát sức mạnh thần kỳ trên ti vi, tự nhiên lo lắng không gì sánh được.

Đều nói người đẹp yêu anh hùng, điều này chắc chắn không sai, vốn là chuyện lần trước cô đã có thiện cảm với Vương Phong, lần này nghe Vương Phong nói gì mà “giúp chồng dạy con” thì cô đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng mình. 

Vì vậy sau khi ra khỏi phòng bệnh, cô chỉ cảm thấy trong ngực mình dường như có một con nai nhỏ đang chạy loạn, khó mà bình tĩnh trở lại.

Mình đang bày tỏ đây sao?

Chỉ là nghĩ đến hành động lớn mật mà mình vừa mới làm, trên mặt cô liền lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn. 

“Yên tâm đi, anh trốn không thoát khỏi bàn tay tôi đâu.” Phát ra âm thanh chỉ mình mới có thể nghe được, lúc này cô đẩy xe nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trong phòng bệnh, viện trưởng hỏi thăm một số việc vặt mới nói ra mục đích đến đây, lần này Vương Phong lên đầu đề báo, lại được gọi là “Anh hùng đô thị” nên lúc này viện trưởng đến đây chỉ vì muốn nói chuyện với hắn một chút.

Tất cả tiền thuốc men trị liệu của hắn đều do phía bệnh viện chi trả để hắn an tâm trị bệnh. 

Chi phí trị liệu tính toán ước chừng cũng hết mấy mươi nghìn mà Vương Phong nên nhận, suy cho cùng có thể tiết kiệm chút tiền so với việc lấy ra tặng không người khác cũng tốt hơn.

Rất nhanh trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Vương Phong, hầu như những người hắn biết đều đã đến, vì vậy hắn thở phào nhẹ nhõm liền bắt đầu dùng thuật tụ khí hồi phục tình trạng thương tích của mình.

Tuy nhiên chưa luyện được mười phút thì cửa phòng bệnh lại được mở ra, vốn Vương Phong đã muốn mở miệng mắng người nhưng khi khi hắn thấy rõ người đến thì ngay lập tức cưỡng ép nuốt những lời đó trở về. 

Bởi vì người đến là Bối Vân Tuyết, hắn không thể mắng, nhưng điều làm hắn tức đến đau trứng là lúc này mới vừa yên tĩnh lại có người đến, giờ có để cho hắn nghỉ ngơi hay không?

“Chị Tuyết.” Nhìn Bối Vân Tuyết, Vương Phong gọi một tiếng, ngược lại không hề trách móc.

Nghe Vương Phong nói, Bối Vân Tuyết không trả lời, chỉ là hơi lo lắng liếc hắn một cái. 

Bị ánh mắt khác thường của Bối Vân Tuyết nhìn nhưng rất nhanh Vương Phong đã hiểu ra bởi vì lần này Bối Vân Tuyết không phải đến một mình, phía sau cô còn có người khác.

Đây là một người trung niên, cả người mặc âu phục nhãn hiệu nổi tiếng, mang theo khí thế cao quý, vừa nhìn là biết là người ở vị trí cao thời gian dài.

Trước đó vì Bối Vân Tuyết che đi nên Vương Phong không thấy. 

Khó hiểu nhìn người trung niên này, Vương Phong không nói gì vì hắn vốn không biết ông ta.

“Cậu chính là Vương Phong?” Lúc này người trung niên đến trước giường hỏi, giọng nói ông ta rất bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Là tôi, không biết ngài là…?” Vì là người Bối Vân Tuyết đưa đến nên Vương Phong cũng rất khách sáo trả lời lại. 

“Tôi là chú hai của Bối Vân Tuyết, cũng là đại diện tập đoàn Bối thị đến thăm cậu.” Người trung niên nói khiến Vương Phong hơi sững sờ.

Giọng nói của người trung niên này thật ra không hề giống đi thăm người bệnh chút nào, càng giống đi hoàn thành nhiệm vụ hơn, ngữ khí cứng nhắc.

Lời của ông ta ngược lại khiến Vương Phong có hơi ngạc nhiên, hắn không phải không biết suy nghĩ, hắn cũng từng đi làm, tập đoàn Bối thị cũng quá đáng sợ, nói là tập đoàn chứ thật ra giống một đế quốc thương nghiệp hơn, dường như tất cả ngành nghề đều có nhúng tay vào. 

Hắn chưa từng nghĩ rằng Bối Vân Tuyết là người của tập đoàn Bối thị, chỉ là hắn cảm thấy có chút hư cấu nhưng hiện tại người trung niên này đã chứng thực rõ ràng.

Chẳng trách ban đầu Bối Vân Tuyết nói nhà cô có thể xử lý ổn thỏa nguyên thạch phỉ thúy, tập đoàn Bối thị hoàn toàn có năng lực này.

(*) “Thương gân động cốt một trăm ngày”: Ý nói mất thời gian rất lâu mới hồi phục.