Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 244: Kiếm lời một núi vàng




"Cô ấy có lừa gạt chúng ta hay không, một hồi nữa sẽ biết, cô yên tâm, hôm nay người nào gặp người đó có phần, cô cũng có phần, tuy nhiên tôi có một yêu cầu, đo là không thể nói chuyện này cho người khác biết." Vương Phong mỉm cười nói.

"Cắt, nói như tôi muốn tiền của anh vậy." Đường Ngả Nhu khinh thường nói.

"Vậy tôi còn có thể tiết kiệm một khoản tiền rất lớn." Vẻ mặt Vương Phong mỉm cười nói. 

"Nếu như anh không chia phần cho lão nương, hôm nay tôi không bóp chết anh cũng không được." Nghe được lời Vương Phong nói, Đường Ngả Nhu thoáng cái lại nhào tới, bóp cổ Vương Phong.

"Ha ha." Nhìn thấy được vợ chồng son bọn họ bóp cổ nhau, đám người Uông Dương đều bật cười.

Tuy nhiên bọn họ lại vô cùng hâm mộ, là thành viên của đội Long Hồn nhưng có thể không phải đi hoàn thành nhiệm vụ bất kỳ lúc nào, toàn bộ lực lượng của Long Hồn lại chỉ có một mình Vương Phong có đặc quyền như vậy, ngay cả đội trưởng cũng không được. 

Từ sau khi tiến vào trong quân đội, bọn họ chí ít đã tham dự qua một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, so với Vương Phong lại thê thảm hơn nhiều.

Hơn nữa bọn họ cũng hâm mộ Vương Phong có một bạn gái xinh đẹp như Đường Ngả Nhu, từ một góc độ nào đó mà nói, cuộc sống của Vương Phong bây giờ thật sự rất hạnh phúc, có đặc quyền, lại có người đẹp làm bạn, không có chuyện gì tốt hơn thế nữa.

Rất nhanh người của Cục cảnh sát đã tới, đêm nay, đám người Vương Phong không có nghỉ ngơi, người của Cục cảnh sát làm sao không phải như vậy? 

Sát thủ tới nhiều như vậy, bọn họ có thể nói là thường xuyên đợi lệnh, nếu như đám người Vương Phong xuất hiện chuyện gì, bọn họ cũng tiện đi vào trợ giúp.

Nhìn thấy được trong bụi cỏ xung quanh đều là thi thể, Đường Quốc Quang vừa chạy tới cũng thấy kinh hãi, mấy chục thi thể lẽ nào đều do đám người Vương Phong giết sao?

"Chú Đường, lại làm phiền các chú xử lý những thi thể này trước, tất cả sát thủ trong thành phố Trúc Hải đã bị chúng cháu công kích giết chết, bây giờ có thể rút lệnh cảnh giới, đã không sao rồi." 

"A đúng rồi, còn có những chỗ này cũng có sát thủ bị chúng cháu giết chết, chú sai người qua xử lý đi." Nói xong, Vương Phong liệt kê những nơi có sát thủ bị công kích cho Đường Quốc Quang nghe, một người cảnh sát đứng bên cạnh hắn nhanh chóng ghi lại.

"Thật sự an toàn rồi sao?" Đường Quốc Quang có chút không xác định nói.

"Có phải thật vậy hay không, cháu không dám cam đoan, tuy nhiên cháu muốn nói, nếu như tổ chức sát thủ này còn sót lại đồng đảng nào ở đây, ngài cho rằng bọn họ còn dám tới đối phó với cháu sao?" 

"Nói cũng phải." Đường Quốc Quang gật đầu, sau đó hắn không hoài nghi nữa nói với Vương Phong: "Được rồi, nếu người trong cuộc là cháu đã nói như vậy, chú đương nhiên làm theo là được, tuy nhiên chuyện này ảnh hưởng quá lớn, chú nghĩ vẫn phải bớt một chút áp lực cho các cháu mới được."

"Cái này chú Đường yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào đối với các chú, chúng cháu có thể xử lý tốt tất cả."

"Vậy không thành vấn đề, các cháu cũng bận rộn lâu như vậy rồi, ở đây lại giao cho các chú xử lý, các cháu đi về nghỉ ngơi đi." Đường Quốc Quang nói với Vương Phong. 

"Vậy chúng cháu lại đi trước một bước. Đúng rồi, chú Đường cho chúng cháu mượn hai chiếc xe của bên chú, ngày mai cháu trả lại cho chú."

"Được, lấy mà đi." Đường Quốc Quang mở miệng, sau đó hắn không quay đầu lại, bắt đầu chỉ huy xử lý hiện trường.

Chín người ngồi trong hai chiếc xe theo sự chỉ dẫn của Đông Phương Vận Hinh chạy về phía ngoại ô thành phố. 

Tôn đại khái nửa giờ, đám người Vương Phong đi theo sự chỉ dẫn của Đông Phương Vận Hinh không ngờ đến một ngọn núi.

"Không phải là ngoại ô thành phố sao? Thế nào lại dẫn chúng tôi đi tới chỗ này vậy?" Ở trong xe, Vương Phong hỏi.

Đương nhiên, khi hắn vừa lên tiếng hỏi, mấy người khác ở trong xe đã chuẩn bị chiến đấu, cho dù bọn họ không sợ Đông Phương Vận Hinh, nhưng khó bảo toàn cô sẽ không giở mánh khóe hại bọn họ. 

Nếu như phía trước có đội ngũ lớn đang chờ Vương Phong, vậy chẳng phải là nguy hiểm sao?

"Yên tâm đi, phía trước tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm nào, tôi có thể lấy tính mạng ra đảm bảo." Đông Phương Vận Hinh vô cùng bình tĩnh mở miệng, nói.

Tuy nhiên lời của cô rõ ràng không đủ để cho đám người Vương Phong bỏ đi nghi ngờ trong lòng, cho nên bây giờ bọn họ sớm đã lặng lẽ nắm chặt nắm đấm của mình, lại chờ lập tức ứng phó với các loại biến cố. 

"Được rồi, đã đến nơi." Trong lúc đám người Vương Phong lo lắng không biết Đông Phương Vận Hinh có hãm hại bọn họ hay không, bỗng nhiên Đông Phương Vận Hinh mở miệng, chỉ đường cho xe đi đến trước một hầm mỏ bỏ hoang không biết bao nhiêu năm.

Trong hầm mỏ này hoàn toàn tối đen, ở dưới ánh đèn xe chiếu tới, nó càng có vẻ u ám đáng sợ, giống như một cái miệng khổng lồ cắn nuốt người vậy.

Từng trận gió rít gào từ bên trong hầm mỏ truyền ra, khiến người ta không nhịn được phải nhíu mày. 

Trước đây cũng không biết hầm mỏ này là hầm mỏ gì, nói chung đã bỏ hoang đại khái mấy chục năm, vô cùng đổ nát, dường như có thể lập tức sập xuống vậy.

"Tiền được chúng tôi chuyển tới trong sơn động này, nếu như anh muốn, hiện tại cũng có thể lấy ra." Đông Phương Vận Hinh mở miệng khiến cho đám người Vương Phong kinh ngạc khác thường.

"Ý của cô là Hoa Phong cho các cô tiền mặt sao?" Vương Phong mở miệng, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng được ba mươi tỷ tự nhiên lại ở trong sơn động này. 

"Đúng vậy, đây là quy định của tổ chức chúng tôi, chỉ lấy tiền mặt, bất kỳ chuyển khoản nào cũng đều không được." Đông Phương Vận Hinh bình tĩnh nói.

"Hắc Hùng, anh đi xuống trước xem thử." Lúc này Hắc Ưng mở miệng nói.

"Được." Hắc Ưng có khứu giác vô cùng linh mẫn, nếu như trong sơn động có người nào đó ẩn nấp, hắn chắc hẳn có thể thông qua mùi phân biệt ra được. 

Hắc Hùng đứng ở ngoài xe khoảng một phút, lúc này mới nói: "Yên tâm đi, trong phạm vi một dặm quanh đây gần như không có người, rất an toàn."

"Xuống xe." Nếu Hắc Hùng đã nói an toàn, vậy chính là thật sự an toàn.

Hơn nữa vừa rồi Vương Phong cũng sử dụng thấu thị quan sát tình hình bên trong phạm vi mấy trăm thước, quả thật không có phát hiện ra bất kỳ người nào, đương nhiên, nếu như người khác ẩn nấp đủ xa, vậy hắn cũng không nhìn thấy được. 

Nói chung ở gần bọn họ, hiện tại thật sự một bóng quỷ cũng không có.

Đoàn người đều đi xuống xe, sau đó đám người Hắc Ưng không dùng tới bất kỳ ngọn đèn nào, lại trực tiếp đi về phía trong sơn động.

Lấy thực lực của bọn họ, muốn nhìn rõ trong bóng tối, căn bản không có chút áp lực nào, cho nên ban ngày hay ban đêm đều không có ảnh hưởng với bọn họ. 

"Đi thôi, cô cũng đi vào chung cùng chúng ta." Nhìn thấy được đám người Hắc Ưng đều đi ở phía trước, Vương Phong cũng xoay người nói với Đông Phương Vận Hinh.

Cho dù cô là chị của Đông Phương Ngọc Nhi, nhưng thân phận của sát thủ cô thật sự rất nhạy cảm, cho nên trong khoảng thời gian ngắn Vương Phong cũng khó có thể thật sự tín nhiệm được cô.

Nếu quả thật muốn để cô đi theo bảo vệ đám người Bối Vân Tuyết, hắn còn phải cố gắng quan sát một khoảng thời gian mới được. 

"Không thành vấn đề." Nghe được lời Vương Phong nói, Đông Phương Vận Hinh không do dự, trực tiếp đẩy cửa xe ra đi xuống.

"Tôi thì sao?" Nhìn thấy được tất cả mọi người và cả Vương Phong cũng muốn đi vào, Đường Ngả Nhu vội vàng xông lên ôm lấy cánh tay Vương Phong.

Đừng thấy cô bình thường hung dữ như vậy, ngay cả nam nhân cũng sợ cô, nhưng vào lúc này, Vương Phong lại có thể từ trên mặt cô nhìn thấy được sự khủng hoảng đối với bóng tối không biết, không ngờ đường đường là nữ cảnh bạo lực, lại vẫn sợ bóng tối, trên đời này lại không có ma quỷ gì. 

"Cô ở trong này chờ chúng tôi trở về là được rồi, nếu như có biến cố gì, lập tức nổ súng cảnh báo, chúng tôi sẽ lập tức chạy tới." Vương Phong mở miệng, sau đó cũng không quay đầu lại, dẫn theo Đông Phương Vận Hinh đi về phía trong hầm mỏ.

"Chờ một chút, tôi cũng muốn đi vào cùng." Nhìn hai người Vương Phong sắp biến mất ở trong hầm mỏ tối tăm, Đường Ngả Nhu thoáng cái lại vọt vào, nắm chặt lấy cánh tay Vương Phong.

"Cô tiến vào làm cái gì? Trong này tối đen, cẩn thận có quỷ đấy." Vương Phong buồn cười nói một tiếng. 

"Nói cho anh biết, tôi không có sợ đâu, anh tốt nhất không nên dọa tôi sợ, bằng không sau khi trở về tôi xé xác anh ra." Đường Ngả Nhu mở miệng, giọng nói cũng có phần run rẩy.

Cô gái này hiện tại đã sợ muốn chết, giọng điệu còn cứng như thế, khiến cho Vương Phong cũng có cảm giác dở khóc dở cười.

"Ái chà, Đường Ngả Nhu bên cạnh cô thế nào lại có một bóng trắng?" Lúc này, Vương Phong bỗng nhiên mở miệng, Đường Ngả Nhu khiếp sợ đến mức lập tức hét lên một tiếng, toàn thân treo ở trên người Vương Phong, rõ ràng cô quá mức khiếp sợ. 

Hai bầu ngực cực lớn ép chặt ở trên cánh tay của Vương Phong khiến cho trong lòng Vương Phong cũng thầm cảm thấy sảng khoái, thứ kia của cô ta thật đúng là lớn, chắc hẳn cũng có thể gấp hai người khác.

"Lừa cô thôi, trên đời này căn bản lại không có quỷ, nếu quả thật có, đó cũng là do người giả vờ, nhanh xuống đi, cô như vậy tôi đi như thế nào?" Vương Phong nói.

"Anh là đồ lưu manh, anh lại dám lừa tôi, xem ra không dạy dỗ anh một chút thì anh không biết tôi người là như thế nào." Trong khi nói chuyện, Vương Phong cũng cảm giác được bên hông của mình xuất hiện thêm một cái tay, nắm chặt lấy thịt mềm của mình, khiến cho hắn đau đến mức khóe miệng cũng phải run rẩy. 

"Má nó, cô nhanh thả tay ra." Vương Phong mở miệng, hắn thực sự rất đau đấy.

"Xem anh còn dám dọa tôi sợ  nữa không. Nếu như anh còn nói lung tung, tôi không thể không cho anh chút đau đớn được." Trong khi nói chuyện, Đường Ngả Nhu không ngờ thật sự lấy khẩu súng từ bên hông của mình ra, bộ dạng của cô giống như sắp đi lên chiến trường vậy.

"Thôi đi, cô gái như cô bình thường nhìn qua hung dữ như vậy, không ngờ lá gan không ngờ nhỏ như vậy, nắm lấy tay của tôi, đi theo tôi là được." Vương Phong mở miệng, sau đó hắn trực tiếp dẫn theo Đông Phương Vận Hinh đi về phía trước. 

Mà ở phía sau của hắn, Đường Ngả Nhu cũng không chút do dự, trong bóng tối cô vội vàng đưa tay của mình ra, nắm chặt lấy cánh tay Vương Phong.

Hầm mỏ này không biết bị vứt bỏ bao nhiêu năm, cho nên trong đó có không ít nước, chân dẫm lên trên phát ra âm thanh thật sự khiến người ta cảm thấy có chút khủng khiếp.

Không có bất kỳ ánh đèn nào, nhưng ở dưới hai mắt Vương Phong, ở đây lại vẫn giống như ban ngày vậy, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng mọi vật, đám người Hắc Ưng trước mặt đã đi xa hơn mười mét, cho nên ba người Vương Phong cũng vội vàng đi theo. 

"Tại sao các người không có lấy một cái đèn pin vậy?" Đường Ngả Nhu oán giận nói, cô căn bản không nhìn thấy được bất cứ thứ gì xung quanh mình.

May là bây giờ cô còn nắm chặt cánh tay Vương Phong, bằng không cô sẽ bị hù chết rồi.

Đường Ngả Nhu bề ngoai không sợ trời không sợ đất, ngay cả lưu manh cũng dám đấu cùng, nhưng thật ra cô có một nhược điểm, đó chính là sợ bóng tối, đặc biệt là khi ở một mình. 

Bởi vì mẹ cô qua đời sớm, cha cô lại thường xuyên bận công tác, căn bản không có thời gian để ý tới cô, cho nên suốt thời kỳ thiếu nữ, phần lớn thời gian cô đều ở nhà một mình.

Cho nên lâu ngày, cô đâm ra sợ bóng tối, đương nhiên, từ trước đến nay cô chưa từng nói chuyện này với bất kỳ kẻ nào, cho dù là cha cô cũng không biết cô có nỗi sợ như vậy

"Không cần thứ đó." Nghe được Đường Ngả Nhu nói, Vương Phong bình thản mở miệng, bước chân căn bản không có dừng lại. 

Ở chỗ này, sợ rằng ngoại trừ Đường Ngả Nhu không nhìn thấy được ra, tầm mắt của đám người Vương Phong đều không bị bất kỳ thứ gì ảnh hưởng.

"Đến rồi." Lúc này đám người Hắc Ưng ở phía trước mặt dừng lại, Vương Phong đi tới bên cạnh bọn họ, vừa liếc mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn cũng phải hít vào một hơi.

Ở bên ngoài hầm mỏ tuyệt đối không tưởng tượng nổi ở bên trong hầm mỏ này lại có một không gian lớn như vậy, không gian này chắc hẳn mới được mở ra không lâu, vết tích còn rất mới. 

Hơn nữa, khiến cho Vương Phong cảm giác giật mình, không phải vì không gian ở đây lớn tới mức nào, mà thứ màu vàng chất đống ở đó.

"Vàng, vàng chất đống giống như núi."

Ở nơi đây, trên mặt đất đều là vàng, cũng sắp hình thành một núi nhỏ, vàng ít nhất ở đây chắc hẳn phải có giá trị tới mấy tỉ. 

Đông Phương Vận Hinh quả nhiên không có lừa bọn họ.