Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 207: Đại hội so tài




"Dạy cho hắn kỹ xảo giết người." - Tìm được người phụ trách huấn luyện cho Tiểu Ngũ, Vương Phong trực tiếp phân phó nói.

“Vâng." - Người nọ là biết được toan tính của Vương Phong, khom người cung kính nói.

"Được rồi, đi làm việc đi, ta đi đây." 

Đi ra câu lạc bộ Vương Phong còn chưa tiến vào xe của mình lúc này điện thoại liền vang lên. Vừa nhìn dãy số, là Hà Thiên gọi tới.

"Này, anh người có chuyện gì sao?” - Vương Phong bắt điện thoại liền dò hỏi.

"Sư phụ đã đã trở về, cậu có muốn hay không sang đây một chuyến?" 

"Được, em lập tức tới đó."

Cúp điện thoại Vương Phong trực tiếp lái xe thẳng đến tòa nhà Tín Dương.

Mười mấy phút sau chiếc Lamborghini của Vương Phong dừng ở dưới tòa nhà Tín Dương, cũng không cùng người nào chào hỏi, Vương Phong bước vào thang máy chuyên dụng trực tiếp đi lên tầng chót. 

“Rốt cuộc cậu đã tới, mau theo tôi cùng đi gặp sư phụ, ngài có chuyện quan trọng muốn phân phó cho chúng ta."

Bên ngoài thang máy Hà Thiên đang đợi hắn, cho nên nhìn thấy Vương Phong trực tiếp kéo hắn từ bên trong đi ra.

"Có thể có chuyện gì phân phó chứ, nhìn anh bây giờ lo lắng không yên như vậy." 

"Chờ thấy sư phụ cậu liền hiểu."

Rất nhanh Hà Thiên và Vương Phong hai người cùng đi gặp Quỷ Kiến Sầu, chỉ là hiện tại không chỉ có Quỷ Kiến Sầu mà còn có một lão nhân, Huyền Nguyệt đại sư.

"Bái Kiến Huyền Nguyệt đại sư." - Vương Phong và Hà Thiên hai người đều cung kính chắp tay nói ra. 

"Được rồi, ta đã là một ông lão già yếu cũng không sống được mấy năm nữa, chớ làm những điều vô nghĩa này hay là để sư phụ các ngươi nói một ít đi." - Huyền Nguyệt đại sư khoát tay áo nói.

Đối với Huyền Nguyệt đại sư, trong lòng Vương Phong vẫn luôn rất cảm kích, dù sao nếu như trước đây không có hắn Vương Phong không thể trở thành đệ tử Quỷ Kiến Sầu, cũng không quen biết được Hà Thiên, cũng học không được “cửu cửu quy nguyên đại pháp”.

Cho nên nói lão đối Vương Phong cũng coi như có ơn tri ngộ, bây giờ nghe ông ấy nói không sống được mấy năm nữa, Vương Phong trong lòng cũng không khỏi có chút bi ai, liền vội vàng cười nói rằng: 

“Huyền Nguyệt đại sư cứ nói đùa, có sư phụ ta ở đây ông ấy chắc chắn sẽ không để ngươi chết.”

"Được rồi, mỗi người đều sẽ chết, đây là mệnh số ai cũng chạy không thoát, lão già ta suốt đời gió to sóng lớn gì chưa thấy qua, cũng sớm đã sống đủ vốn."

"Huyền Nguyệt ngươi hãy chờ một lát nữa hãy nói những điều này sau đi, chúng ta trước tiên là nói về chính sự." - Lúc này Quỷ Kiến Sầu thản nhiên nói. 

"Được, vậy ngươi nói đi."

"Là như này, ngày hôm nay gọi hai người các ngươi đến đây là có một việc quan trọng muốn tuyên bố cho các ngươi nghe, trước tiên hãy chuẩn bị sẵn sàng."

"Sư phụ người có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra đi, dù sao cũng có chúng con ở đây." - Lúc này Vương Phong tiếp lời nói. 

"Ở Hoa Hạ tuy rằng bề ngoài chúng ta toàn bộ đều là người thường, thế nhưng kỳ thực người thường ở giữa tu sĩ cũng có không ít thậm chí có nhiều môn phái chưa bao giờ cùng người bên ngoài tiếp xúc, họ sống và sinh hoạt khác, tổng cộng số tu sĩ ta phỏng chừng ở Hoa Hạ chúng ta không phải ít với mười vạn người."

"Nhiều như vậy?" - Nghe được lời của sư phụ, Vương Phong và Hà Thiên hai người đều lấy làm kinh hãi.

"Đây là những lời nói trước đây có bao nhiêu chân thật cũng không ai nói được rõ ràng, hiện tại ta muốn nói cho các ngươi biết tất cả các môn pháí sắp tới sẽ cử hành một đại hội tỷ thí, đại hội này đã gần mười năm không có tổ chức nữa, cũng không biết là ai đề xuất." 

"Vậy chúng ta không đi không được rồi, dù sao cái đó với chúng ta lại không có bao nhiêu quan hệ, ai có ý tham gia thì tham gia." - Vương Phong đáp lại nói.

"Câm miệng." - Nghe được Vương Phong nói, Quỷ Kiến Sầu trực tiếp hừ lạnh một tiếng, dọa Vương Phong giật mình.

"Cuộc tỷ thí này là cơ hội tốt để tăng kiến thức, tất nhiên hai người các ngươi đều phải tham dự, về phần có thể hay không giành chiến thắng là do bản thân các ngươi." 

"Nếu lão nhân gia người đã lên tiếng, chúng ta còn có thể không đi sao?” - Vương Phong cười khổ nói.

Bất quá nếu quả thật có nhiều tu sĩ tham gia như vậy, thì đúng là phải đi nhìn một cái, hắn luôn ở Trúc Hải này thật là không thấy được mấy người tu sĩ.

Dù sao có sự kiện lớn như vậy bỏ lỡ cũng quá là đáng tiếc. 

"Đại khái là một tháng sau chúng ta sẽ xuất phát, đến lúc đó hai người các ngươi cùng nhau thay thế môn phái xuất chiến." - Quỷ Kiến Sầu thản nhiên nói.

"Còn những người khác đâu?"

"Cái gì những người khác?" - Quỷ Kiến Sầu bị Vương Phong hỏi cho mơ hồ. 

"Chính là những sư huynh đệ khác của chúng ta ấy, toàn bộ môn phái không có khả năng chỉ có mấy người chúng ta."

"Ngươi nói đúng, Thần Linh phái đích xác chỉ có mấy người chúng ta, không còn người khác nữa." - Quỷ Kiến Sầu cười khổ, âm thanh mang theo một ít bi thương.

"Con...” - Tuy là Vương Phong muốn mắng ra, chỉ là sau đó hắn lại đem lời sắp nói nuốt trở về. 

Hắn còn tưởng rằng Thần Linh phái ngoại trừ mấy người bọn hắn khẳng định còn có những người khác, chỉ là bây giờ nghe Quỷ Kiến Sầu nói thì căn bản không phải là sự tình như vậy.

Một cái môn phái vậy mà chỉ có ba người bọn họ, làm sao có thể chứ?

Môn phái khác xuất hành đều là một đám người, bọn họ vậy mà chỉ có ba người, điều này có quá xấu hổ không? 

"Thần Linh phái tuy còn tồn tại nhưng mà thực lực vẫn thua kém không bằng người khác, có lẽ hiện tại đến nay môn phái chỉ còn lại có ba thầy trò chúng ta, những người trước đây đã không thể gầy dựng lại môn phái, cho nên nhiệm vụ này sẽ do các ngươi gánh vác, có thể hay không làm môn phái phát triển lớn mạnh, phải dựa vào bản lãnh của các ngươi."

"Còn có người mạnh hơn sư phụ sao?" - Vương Phong mười phần kinh ngạc hỏi.

Quỷ Kiến Sầu tuy rằng cực ít động thủ thế nhưng Vương Phong cực kì rõ Quỷ Kiến Sầu hết sức lợi hại, sợ rằng một trăm người đồng thời xuất thủ cũng chỉ bị đánh cho thua, hơn nữa lời của hắn tựa như còn có gì đó, hình như Thần Linh môn phái đã bị  một người mạnh hơn hắn tiêu diệt. 

"Thế giới to lớn này có vô số người, mạnh hơn so với sư phụ của ngươi cũng rất nhiều, vĩnh viễn đều phải giữ một phần lòng khiêm tốn bằng không có một ngày ngươi sẽ chết rất thảm.” - Quỷ Kiến Sầu nhàn nhạt mở miệng, khiến Vương Phong  không ngừng gật đầu.

Quả thật không ai dám nói rằng họ đi khắp toàn bộ thế giới, cũng không ai có thể phủ nhận rằng có những cao nhân ở lại những địa phương rất hiếm người ở. Sớm muộn gì sẽ có một ngày có vấn đề xảy ra.

"Hiện tại nhiệm vụ quan trọng của các ngươi là không ngừng nâng cao thực lực của chính mình, tranh thủ ở lần tỷ thí trong đại hội đoạt được một vị trí trong lần này." 

"Đúng vậy, tuy rằng đại hội này đã không tổ chức qua nhiều năm thế nhưng một khi được cử hành, thì sẽ có thật nhiều môn phái tham dự, nếu có thể có mặt trong đại hội này là một điều vinh quang và cũng là vinh dự cho môn phái." - Lúc này Huyền Nguyệt đại sư cũng phụ họa lên tiếng.

"Lấy thực lực của chúng ta, có thể được không?"

Bây giờ Vương Phong cùng Hà Thiên có cùng cấp bậc,cùng điểm xuất phát, khoản cách hai người không biết có xa lắm không. 

"Ừ? Nghĩ không ra thực lực của ngươi vậy mà cũng đã đạt đến nội kình, thực sự là hậu sinh khả uý."

Cho đến lúc này Huyền Nguyệt đại sư lúc này mới chú ý tới Vương Phong khí tức biến hóa, đã đạt tới nội kình rồi.

Còn trẻ như vậy đã là cao thủ nội kình, khẳng định là hết sức hiếm thấy ở các đại môn phái khác. 

"Nếu thực lực của ngươi đã đạt đến nội kình, vậy những quyển sách này ngươi hãy cầm về thật tốt đọc qua một chút, đợi đến lúc đại hội kết thúc vi sư sẽ  truyền y thuật cho ngươi."

Quỷ Kiến Sầu không biết từ nơi nào lấy ra một quyển sách thật dày, phỏng chừng có mấy trăm trang.

"Đây là cái gì?" - Tiếp nhận sách Vương Phong nghi ngờ hỏi. 

"Đây là sách y học mấy năm nay ta học hỏi được các danh y và ghi lại được, trên đời chỉ có một quyển này, bên trong có ghi chép cặn kẽ các loại bệnh, cũng có các cách chữa."

"Tốt, ta trở về thì sẽ đọc."

Biết được sách này là của quý, Vương Phong vội vã cất vào. 

Quỷ Kiến Sầu đúng là Hoa Đà còn sống  trên đời tại Hoa Hạ, thậm chí ở trên đấu trường quốc tế có uy danh cực lớn, nếu quyển sách được truyền ra bên ngoài không biết có bao nhiêu người đều mong muốn có được.

Hơn nữa từ lâu Vương Phong đã muốn trở thành một thần y, vì vậy sách này nhất định là một cái chìa khóa, hắn biết một chút chữa bệnh thế nhưng mỗi một lần chữa bệnh thì hắn phải bỏ ra chi phí thật lớn, cái được không bù đắp đủ cái mất.

Sở dĩ nếu quả như thật học được vài phần bản lĩnh của Quỷ Kiến Sầu, Vương Phong cũng có thể trở thành một Hoa Đà mới. 

Hơn nữa hắn có năng lực nhìn xuyên, Quỷ Kiến Sầu cũng không có được bản lãnh này, nếu như y thuật Quỷ Kiến Sầu đã truyền cho Vương Phong, Vương Phong tuyệt đối sẽ tạo thành tựu cao hơn hắn.

"Được rồi, một tháng nói dài cũng không dài lắm, các ngươi trở về đi." - Quỷ Kiến Sầu phất phất tay nói rằng.

"Được." - Vương Phong và Hà Thiên gật đầu, sau đó thối lui ra khỏi gian phòng. 

"Sư đệ, cậu thật sự có thể học được bản lĩnh từ sư phụ." - Đi tới gian phòng ở ngoài Hà Thiên dùng khẩu khí đầy hâm mộ nói.

“Anh cứ nói đùa, nếu như anh cũng muốn xem, chúng ta có thể cùng nhau xem cuốn y thuật này, ta tin tưởng sư phụ cũng sẽ không nói cái gì." - Vương Phong mỉm cười nói.

“Quên đi, ta cũng đã sớm qua tuổi tốt nhất để học được bất kỳ điều gì, vì vậy nguyện vọng lớn nhất hiện tại của ta là hầu hạ sư phụ bên người thẳng đến khi ngài sống già và chết tại nhà." 

"Anh, lúc này đây chúng ta chính là phải đại biểu sư môn xuất chiến, vì vậy ta về trước bế quan tu luyện thật tốt, trước hết cáo từ."

"Đi, cậu đi đi, ta hy vọng một tháng sau thực lực của ngươi đã đạt đến nội cận trung kỳ."

Sau đó Vương Phong một thân một rời tòa nhà Tân Dương, mà trên mặt Hà Thiên của cũng không nhịn được cười khổ, thực lực của hắn lúc đầu có thể đạt được nội kình đã là trời cao ban ân, vì vậy hắn cả đời này muốn tiến bộ nữa đó là khó khăn chồng chất khó khăn, hắn căn bản cũng không có hy vọng xa vời như vậy. 

Thế nhưng Vương Phong lại khác, Vương Phong so với hắn tuổi còn trẻ rất nhiều, cơ hội tiến bộ còn  rất lớn, vì vậy nếu quả thật phải thay mặt sư môn xuất chiến hy vọng Vương Phong mới là mạnh nhất.

"Sư đệ, sư phụ lão nhân gia ông ta đã đưa thể diện cho ngươi giữ."

Trong miệng Hà Thiên phát ra âm thanh chỉ có mình mới có thể nghe được, sau đó hắn cũng trở về chỗ ở của mình, bắt đầu một tháng bế quan tu luyện. 

Biết được một tháng sau sẽ đại diện sư môn xuất chiến, cho nên Vương Phong cũng không cách nào đi Châu Bảo được, sách y thuật trong tay hắn phải xem, hơn nữa hắn còn muốn bế quan tu luyện, hoàn toàn không có thời gian tới Châu Bảo.

Gọi cho Bối Vân Tuyết một cuộc điện thoại, Vương Phong không có đi dâu khác trực tiếp về nhà.

Bất quá về đến nhà Vương Phong mới nhớ tới một kiện tin tức quan trọng, hắn vốn là muốn nhờ Hà Thiên dùng danh nghĩa của hắn ở Quỳnh Dao đăng kí một công ty, lại quên mất. 

Hà Thiên là thổ địa của nơi này, nếu là hắn đi đăng kí công ty,  hắc đạo nhất định sẽ nhường đường, tuy không đến mức giở mặt, nhưng là chắc chắn sẽ không trêu chọc.