Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 183: Thắng lợi trận đầu




“Được thôi.” Thấy chàng trai này tình nguyện giúp đỡ mình như vậy, Vương Phong cũng không từ chối nữa, việc cấp bách bây giờ là tranh thủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ, ở đây thêm một phút nào thì  đất nước đất nước sẽ gặp nguy hiểm thêm phút ấy.

Tuy hắn chưa từng chỉ huy nhiều người như vậy bao giờ, nhưng bây giờ hắn không còn cách nào khác là phải cứng rắn hơn.

“Hành động!” 

Vương Phong vẫy tay, tất cả mọi người lập tức đi sâu vào trong cánh rừng, chính thức bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên.

Thiết bị do thám đã được phóng ra trước, bọn họ lúc này có thể quan sát tình hình phía trước thông qua thiết bị này, bớt đi được rất nhiều rắc rối.

Hơn nữa Vương Phong còn có năng lực thấu thị, cho dù có bất kỳ thứ gì ở khoảng cách mấy trăm mét đi nữa hắn cũng có thể nhìn thấy, mức độ nguy hiểm cũng được giảm đi đáng kể. 

Một đám người, di chuyển cực kỳ an toàn, chưa đến một giờ đồng hồ là bọn họ đã thâm nhập vào trong nội địa của rặng núi nguyên thuỷ nơi đây, ước chừng đã vượt qua mười mấy kilomet.

“Đội trưởng, ở đây có dấu vết có người từng ở đây.” Đột nhiên, một thành viên lên tiếng nói nhỏ, những người phía sau đều dừng lại, nâng cao tinh thần phòng bị.

“Để tôi xem.” Vương Phong đi lên phía trước, tỉ mỉ xem xét những vết chân đã qua xử lý, đích thực là dấu vết do con người dẫm qua, chỉ là những người đi trước quả thực rất cẩn thận, những dấu chân đều được lấp lại hết. 

Đến cả Vương Phong ban đầu cũng không chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy, bây giờ lại bị một thành viên trong đội phát hiện ra trước.

“Cậu làm tốt lắm.” Vương Phong nhìn anh ta với ảnh mắt tán dương, sau đó mới sử dụng năng lực thấy thị của mình, trong phạm vi mấy trăm mét trở lại đây đều hiện rõ trong đầu của hắn.

Những người ở đây đều là tu sĩ, vì vậy hành quân lúc ban đêm không có vấn đề gì, chỉ là để chú ý tới chi tiết có dấu chân, thì cần một sự kiên nhẫn rất lớn. 

Dấu chân, ước chừng thời gian vùi lấp chưa lâu, mấy cọng cỏ bị dẫm gãy còn chưa héo, dễ nhận thấy trước khi bọn họ vào đây, đã có một đội khác đi qua chỗ này rồi, hơn nữa chênh lệch thời gian cũng chưa tới nửa ngày.

“Đội trưởng, tôi thấy trời cũng tối rồi, có phải chúng ta nên ở đây nghỉ ngơi mấy tiếng, đợi đến lúc trời sáng hãy hành động?” Lúc này, người chỉ huy cũng là trợ lý của Vương Phong chạy lên phía trước nói, người này tên Đoàn Dịch.

“Tại sao lại phải dừng lại?” Vương Phong nhìn Đoàn Dịch, rồi chậm rãi hỏi. 

“Đối với chúng ta mà nói, việc hành quân lúc trời tối không vấn đề gì, nhưng nếu phía trước có mai phục thì sẽ gặp rắc rối lớn, vì vậy tôi đề nghị chúng ta nên dừng lại nghỉ ngơi, đợi đến sáng mai rồi xuất phát.

Ý kiến của Đoàn Dịch không phải không có lý, trời tối như bưng, rất có khả năng sẽ bị mai phục, nhưng bây giờ đã có đội đi trước bọn họ, vì vậy nếu như bọn họ còn lưu lại ở đây, chỉ sợ khoảng cách với đối phương ngày càng xa.

Lần này, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ vận chuyển vật báu quốc gia đến khu quân đội, mặc dù địa điểm khai quật không có bộ đội đóng quân, nhưng muốn bọn họ đối kháng với bộ đội đặc chủng nước khác, hiển nhiên không thể chống chọi được bao lâu. 

Vì vậy Vương Phong căn bản không áp dụng ý kiến của Đoàn Dịch, mà nói rằng: “Nghe theo lệnh tôi, tăng tốc lên đường.”

Lời này vừa nói ra, Đoàn Dịch cũng hết cách chỉ biết thở dài, bây giờ đội trưởng thực sự là Vương Phong, tất cả mọi người đều phải nghe lệnh của hắn mới phải.

Tục ngư nói rất hay, quân lệnh như sơn, cho dù bây giờ Vương Phong có nói bạn họ nhảy vào hố lửa, nếu bọn họ không đi thì đó là làm trái quân lệnh, kết cục của việc này có thể khiến bọn bọ không thể mặc bộ đồ trên người mình nữa. 

Bây giờ Đoàn Dịch cũng chỉ có thể hy vọng là phía trước không có mai phục, nếu như bị trúng mai phục, nhất định sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.

Hơn ba mươi người, không ngừng gia tăng tốc độ của mình, vận tốc bây giờ nhanh hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa năng lực thấu thị của Vương Phong luôn liên tục quan sát phía trước, không có bất kỳ mối nguy hiểm nào.

Mấy tiếng liền trôi qua, bọn họ lại băng qua mấy chục kilomet, nhưng cũng chính lúc này, đột nhiên một người kêu lên. 

“Đội trưởng, không hay rồi.”

“Có chuyện gì?” Vương Phong nói thấp giọng.

“Thiết bị thăm dò của chúng ta bị mất tín hiệu ở tầm một nghìn mét phía trước, tôi nghĩ có lẽ bị nhiễu bởi một vật điện từ nào đó.” 

Lời vừa dứt, mọi người ở đó đều tự động nắm chặt súng trong tay mình, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh chiến.

“Chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ đi, ta lên phía trước xem thử.”

“Không được.” Nghe thấy tiếng Vương Phong, Đoàn Dịch lập tức gọi lại, hành quân đánh trận, làm gì có việc chỉ huy lên trước dò la tình hình, Vương Phong thật là hồ đồ. 

“Sao lại không được?” Vương Phong nhìn Đoàn Dịch, thật sự không biết nói sao.

“Dò la tình hình có thể để người khác đi làm, anh thân là đội trưởng của bọn tôi, là người đáng tin cậy trong lòng chúng tôi, anh tuyệt đối không được rời đi.”

“Ha ha.” Nghe thấy những lời này của Đoàn Dịch, Vương Phong ngược lại cười lên, nói: “Nếu như đến tôi còn không thể trở lại, không lẽ anh cho rằng họ đi thì còn có thể sống sót sao?” 

“Yên tâm đi, với năng lực của tôi, cho dù gặp phải địch, việc trốn thoát ra ngoài cũng không thành vấn đề, mọi người chỉ cần ở lại đây chờ lệnh tôi là được, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.” Nói xong, Vương Phong quay mình đi lên phía trước, ai cũng không thể ngăn cản nổi hắn.

“Tên ngốc này.” Nhìn thấy Vương Phong một mình đi lên phía trước thăm dò tình hình, khuôn mặt Đông Phương Ngọc Nhi lộ rõ vẻ lo lắng.

Bây giờ không phải là tập luyện, đây là chiến trường, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị mất mạng, Vương Phong một mình đi thăm dò tình hình, nếu gặp phải mấy chục tên khác thì phải làm sao? 

Tuy bị Vương Phong cự tuyệt, Đông Phương Ngọc Nhi trong lòng rất buồn, nhưng giờ đây bất cứ lúc nào Vương Phong cũng có thể gặp nguy hiểm, trong lòng cô cảm thấy hết sức lo lắng.

Cảm giác này giống như việc nhìn người mình yêu từng bước từng bước đi vào trong biển lửa, nhưng chỉ biết bất lực khổ sở.

“Tuyệt đối không được xảy ra chuyện.” Đông Phương Ngọc Nhi lẩm bẩm trong lòng, sau đó cầm chặt khẩu súng trong tay. 

“Chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.” Thấy Vương Phong đã rời đi, Đoàn Dịch lúc này cũng ra lệnh.

Hơn ba mươi người, bây giờ đều phòng bị sẵn sàng, chỉ đợi Vương Phong gửi tin tức về.

Hơn một nghìn mét, rất ngắn, vì vậy Vương Phong chưa cần đến nửa phút đã tới núp sau một tảng đá, dùng năng lực thấu thị của mình quan sát phía trước. 

Vừa nhìn, trong lòng Vương Phong tức khắc cảm thấy kinh ngạc, lúc này ở trước mặt hắn khoảng hơn hai trăm mét, lại đóng một đội quân ít nhất bốn mươi người.

Lúc này, bọn họ đang ăn uống, đến cả lửa cũng không nhóm lên.

Hơn nữa màu da của họ lại là màu đen, vừa nhìn cũng biết là từ Châu Phi qua, quả nhiên nước ngoài đã trà trộn vào đây từ trước. 

“Phía trước khoảng một nghìn mét có một đội khoảng hơn bốn mươi người, tôi sẽ ra tay trước, các cậu men theo bốn hướng đáp úp bọn họ.” Nói nhỏ vào điện thoại vệ tinh, sau đó chớp một cái, Vương Phong đã biến mất khỏi tảng đá đó rồi.

Nhiệm vụ của họ là hộ tống vật báu quốc gia, bây giờ mấy người ngoại quốc này lại muốn cướp báu vật, vì vậy đối phó với địch, Vương Phong chỉ có một cách, hủy diệt toàn bộ!

Dưới quyền Hình Ý của mình, căn bản không thể thấy được người Vương Phong, hơn nữa hắn không phát ra một chút động tĩnh gì, giống như một âm hồn vậy, hướng theo một người da đen ở vòng ngoài cùng rồi áp sát vào trong. 

Những người da đen này, thực lực lớn nhất của bọn họ là ngoại công thâm hậu, thật không thể so sánh với Vương Phong.

Nếu như không phải do bọn họ có vũ khí, hơn nữa lại nhiều người, Vương Phong sớm đã xông vào giết hết rồi.

“Hành động.” Nghe thấy âm thanh từ điện thoại vệ tinh truyền ra, Đoàn Dịch không do dự nữa, theo hiệu lệnh, tất cả mọi người đều tiến về hướng quân địch ẩn nấp. 

Răng rắc!

Ở đây, hơn ba mươi người đã bắt đầu hành động, còn phía Vương Phong cũng có động tĩnh rồi, người da đen này chẳng qua cũng chỉ mạnh ngoại công, vì vậy lúc Vương Phong lặng lẽ áp sát vào sau hắn, trực tiếp bẻ gãy cổ tên này.

Ẩn nấp giết địch, Vương Phong đã làm qua với Hà Thiên, vì vậy bây giờ hắn rất thành thục, nhẹ nhàng đặt người này xuống đất, lại bắt đầu áp sát vào một tên khác. 

Một mạch bảy tám người, Vương Phong một chút động tĩnh cũng không để lộ ra, lúc này điện thoại vệ tinh bên tai hắn cũng vang lên âm thanh của Đoàn Dịch.

“Chúng tôi đã sẵn sàng, có thể tham gia tác chiến bất cứ lúc nào.”

“Đợi một lát nữa.” Vương Phong nhỏ giọng nói, sau đó tiếp tục xứ lí hết mấy tên ở vòng ngoài cùng. 

“Vậy anh cẩn thận.” Trong điện thoại lại vang lên giọng của Đoàn Dịch, sau đó lại tiếp tục yên lặng.

Đội Vương Phong bọn họ chỉ có ba mươi bốn người, hơn nữa còn có hai người phụ nữ, mấy người da đen này nhiều hơn họ mấy tên, vì vậy đủ để làm bọn họ tiêu hao năng lượng, cũng có mấy người trợ thủ của Đoàn Dịch hạ bệ hết chúng.

Hạ hết mười mấy người, cuối cùng Vương Phong cũng hết cách để tiếp tục ra tay, vì người đằng trong đều ngồi lại từng đám mấy người với nhau, hắn không thể như vậy mà giết hết bọn họ. 

Nhẹ nhàng rút súng của mình ra, Vương Phong không do dự mà trực tiếp ra lệnh hành động.

Vệ tinh của bọn họ đều ở cùng một tần số, vì vậy lúc nghe thấy lời của Vương Phong, những người ẩn nấp xung quanh không do dự bắt đầu nổ súng.

Trong phút chốc, khắp nơi, những người da đen này bắt đầu lóe sáng lên ánh lửa của những làn đạn, kèm theo đó là tiếng súng nổ và tiếng kêu la. 

Trong đội của người da đen, vang lên tiếng nói mà Vương Phong nghe không hiểu, sau đó bọn họ cũng bắt đầu phản kháng, nhưng bọn họ bây giờ đột nhiên bị tấn công bất ngờ, trong lúc hoảng loạn, đã chết mất mười mấy người, bây giờ tự nhiên bị địch tấn công bốn phía, lại chết thêm mười mấy tên nữa.

Vậy nên giờ đây họ còn có thể tiếp tục chiến đấu, cho dù chưa tới hai mười người, căn bản không thể so sánh với đội Vương Phong.

Tốc độ bắn địch nhanh bảo nhiêu? Còn chưa tới hai mươi giây, tất cả tiếng súng đều ngưng bặt, đội của người da đen đã bị bắn hạ hoàn toàn, người chết như rây. 

Khắp nơi đều là quân địch, hơn nữa người của bọn họ cũng thiệt mạng hơn phân nửa, làm sao để chiến đấu tiếp?

“Mang tất cả những đồ có thể dùng đem đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây.” Thấy Đoàn Dịch bọn họ tiến vào, Vương Phong liền ra lệnh.

Ở nơi rừng núi không gian rộng lớn như thế này, tiếng súng cũng quá ro ràng rồi, vì vậy việc ở lại đây, cũng giống như là đợi người khác đến đánh mình, Vương Phong cũng không phải tham lam, cuối cùng cũng chỉ căn dặn đội viên mang đi một số súng ống đạn dược, còn lại gì cũng không lấy. 

Đi một mạch về phía trước khoảng mười mấy kilomet, Vương Phong bọn họ hơn ba mươi người mới dừng lại, trận này, bọn họ giành chiến thắng, hủy diệt cả một đội quân mai phục nước ngoài.

“Phó đội trưởng Đoàn, tình hình thương vong của chúng ta như thế nào?” Sau khi dừng lại, Vương Phong bèn hỏi.

“Báo cáo đội trưởng, lần này đội chúng ta hoàn toàn không bị tổn hại gì, một người bị thương cũng không có.” Đoàn Dịch trả lời, lời nói tỏ rõ vẻ hưng phấn. 

Hơn ba mươi người hủy diệt hoàn toàn một đội hơn bốn mươi người, mà một chút thương tích cũng không có, đây cũng là một trận thắng lớn hiếm có.

“Ừ, tôi biết rồi, cậu cho mọi người nghỉ ngơi trước đi, đợi đến trời sáng chúng ta đi tiếp.” Vương Phong vỗ vai Đoàn Dịch, sau đó đi qua một bên tìm một tảng đá ngồi xuống.