Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 168: Giết người cướp của




Quả nhiên đêm khuya vẫn chưa đến một tiếng đồng hồ, Vương Phong đã mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau văng vẳng từ xa, có lẽ đã có người bắt đầu ra tay rồi.

Chẳng qua bởi vì năng lực xuyên thấu của hắn có giới hạn, không có cách nào nhìn được tình hình cuộc chiến. Hắn cũng không có cách nào rời khỏi nơi này.

Hắn không phải không muốn lấy được loại cây thực vật đó nhưng bởi vì hiện tại không phải là cơ hội tốt nhất để ra tay, trước tiên cứ để những người này đánh trước đi. Đợi sau khi tất cả bọn họ đều đã lấy đủ loại cây thực vật đó thì Vương Phong nghĩ cách lấy một ít từ tay bọn họ là được rồi. 

Nhiệm vụ của bọn họ lần này chỉ cần ở lại đây bảy ngày, sau đó có thể ra ngoài, Vương Phong không muốn bị loại nhưng cũng không muốn bị lộ quá sớm.

Cuộc chiến vẫn đang diễn ra, đợi đến lúc nửa đêm thì Vương Phong đã ngửi được mùi máu tanh ở nơi này chầm chậm lan tỏa trong không khí. Rất rõ ràng đêm nay đối với những người đang ở đây trôi qua không dễ dàng gì, có người bị thương thậm chí có thể có người đã chết rồi.

Thời gian cứ như thế từng giây từng phút trôi qua, có lẽ hơn ba giờ sáng Vương Phong đang chợp mắt bỗng nhiên sắc mặt hắn hơi thay đổi, hai mắt căn bản đang nhắm lại cũng từ từ mở ra. 

Lúc này cách trước mặt hắn khoảng vài chục mét có hai người đang chạy trốn thật nhanh về phía trước mà phía sau hai người họ là ba tên đàn ông đang đuổi theo gây ra tiếng động rất lớn.

Chẳng qua sau khi Vương Phong cuối cùng cũng sử dụng năng lực xuyên thấu thì sắc mặt của hắn đột nhiên lộ ra sự khác thường bởi vì hai người bị đuổi giết này không phải đàn ông mà là hai người phụ nữ trong số một trăm người hơn, Đông Phương Ngọc Nhi và Chung Hiểu Thiến.

Quan hệ giữa hai người này từ trước đến nay vô cùng tốt vì vậy ngay cả khi ở đây thì hai người họ vẫn chọn ở cùng nhau. Nhưng cuối cùng hai người vẫn là bị người khác chú ý muốn cướp lấy cây thực vật của bọn họ. 

Ở nơi đây mọi người đều giống như một người lính, tất cả đều đang nỗ lực không ngừng để có thể tham gia quân đội Long Hồn vì thế sẽ không một ai vì bọn họ mà thương hoa tiếc ngọc, thậm chí có thể còn giết chết bọn họ.

Ba người đàn ông điên cuồng đuổi theo hai người con gái, cả hai cô gái Đông Phương Ngọc Nhi đều đã bị thương nặng.

Hơn nữa lúc này sẽ không có ai đi cứu hai người bọn họ, bản thân còn lo chưa xong thì còn ai rảnh rỗi để quan tâm hai người họ chứ? Bản thân có thể sống sót rồi hẳn nói. 

“Ngọc Nhi, chúng ta liều với ba người bọn chúng đi.” Trong rừng rậm, Chung Hiểu Thiến nói, ôm lấy bụng dưới đang không ngừng chảy máu.

Ban đầu hai người bọn họ nấp ở một chỗ kín không biết tại sao cuối cùng lại bị người khác tìm thấy mà đối phương lại là ba người hợp tác với nhau. Vì thế hai người bọn họ đã dùng rất nhiều sức mạnh mới thoát ra khỏi đó được, mặc dù vậy nhưng hai người bọn họ cũng bị thương rất nặng. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn bọn họ cũng bị đối phương bắt.

Hao tổn thể lực chạy trốn cũng phải bỏ mạng không bằng liều mạng với đối phương một phen như thế có thể vẫn còn cơ hội sống sót. 

“Không được nói chuyện, chúng ta tiếp tục chạy về phía trước, ba người này rõ ràng là muốn giết chúng ta, nếu chúng ta dừng lại thì hai chúng ta đều sẽ chết ở đây.” Đông Phương Ngọc Nhi nói, mặc dù biểu hiện vẫn bình tĩnh nhưng cô cũng hiểu rằng hai người bọn họ e rằng đang vô cùng nguy hiểm.

Trên đường chạy trốn hai người họ cũng gặp qua những người khác, chỉ là những người trước kia còn có ý với bọn họ hiện tại đều lựa chọn nhắm mắt cho qua, căn bản không có ý ra tay giúp đỡ.

Bọn họ thích vẻ đẹp của hai người Đông Phương Ngọc Nhi nhưng chuyện này không quan trọng bằng tương lai của chính bọn họ. 

Người đẹp trên đời có rất nhiều, chỉ cần bọn họ được gia nhập quân đội Long Hồn thì còn sợ không có người đẹp sao?

Ngay lúc này bọn họ không thừa nước đục thả câu là đã tốt bụng hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

“Không được, chúng ta không thể trốn nữa. Chúng ta đều là chiến sỹ, mình thà chết vì chiến đấu oanh liệt còn hơn là chết vì hết sức, mình sẽ không chạy trốn nữa.” Chung Hiểu Thiến nói, trên cơ thể tỏa ra hơi thở máu lạnh. 

Mặc dù bọn họ là những cô gái xinh đẹp nhưng kể từ ngày bắt đầu gia nhập quân đội thì cô cũng đã trở thành một chiến sỹ mà một người chiến sỹ tuyệt đối sẽ không bởi vì sợ chết mà trốn chạy.

“Tiểu Thiến, bạn…” Nhìn thấy Chung Hiểu Thiến dừng lại, cho dù Đông Phương Ngọc Nhi muốn đi cũng không thể bỏ đi được. Bởi vì cô tuyệt đối không bỏ lại Chung Hiểu Thiến ở lại đây một mình.

“Ngọc Nhi, bạn đi đi, mình sẽ giúp bạn ngăn cản ba người bọn chúng.” Chung Hiểu Thiến nói, nét mặt vô cùng kiên quyết. 

“Hai chị em chúng ta lúc đầu là cùng nhau nhập ngũ, hiện tại mình chắc chắn cũng sẽ không bỏ đi, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết.” Đông Phương Ngọc Nhi hét to, sau đó cũng đứng cạnh Chung Hiểu Thiến.

Mặc dù hai người là con gái nhưng tuyệt đối không phải là loại người sợ chết. Nếu bọn họ có ý nghĩ sợ chết thì ngay từ đầu đã không nhập ngũ trở thành quân nhân.

“Thật sự không trốn?” Ba tên lính phía sau rất nhanh đã đuổi kịp, nhìn thấy hai người họ thật sự đứng đây chờ bọn chúng khiến trong lòng bọn chúng hơi bất ngờ. 

Thật ra trên đường đuổi đến đây bọn chúng rất nhanh đã muốn từ bỏ rồi, suy cho cùng nhóm bọn chúng không phải là người mạnh nhất ở đây. Nếu như người khác cũng chen chân vào thì nói không chừng bọn chúng còn chưa cướp được cây thực vật mà cây thực vật của bản thân cũng bị người khác cướp đi rất không đáng.

“Không việc gì phải trốn, muốn lấy cây thực vật của chúng tôi, trừ phi chúng tôi chết.” Chung Hiểu Thiến nói vô cùng kiên định.

“Đúng vậy, đừng nghĩ cướp cây thực vật từ tay chúng tôi thì chúng tôi liền cho bọn chó các người ăn, các người nghĩ cũng đừng nghĩ.” Lúc này Đông Phương Ngọc Nhi cũng nói. 

“Haha, được.” Nghe thấy lời bọn họ nói, một trong số ba tên này bỗng nhiên cười phá lên nói: “Đúng là một nữ anh hùng, nếu các cô đã bướng bỉnh như thế thì đừng trách bọn tôi không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Trong lúc người kia nói chuyện, hai người còn lại hiểu ý chia nhau ra đứng vây cả hai bên, chỉ vỏn vẹn một giây hô hấp liền bao vậy hai người họ ở giữa.

Nhìn vào tư thế này, bọn chúng chính là không dự định chừa con đường sống. 

“Cứ chết như thế sao?” Nhìn ba người đội đối phương, trong mắt Đông Phương Ngọc Nhi lướt qua một chút tuyệt vọng. Hiện tại ở nơi này chính là sử dụng luật nguyên thủy nhất - luật rừng, tất cả mọi người đều sẽ chiến đấu để sinh tồn, dù sao đi nữa thì bất cứ ai chết vì chiến đấu ở đây cũng không ai muốn đi qua ranh giới của Long Hồn để gây rắc đối cho đối phương.

Thế nên cũng chính vì lý do này mà hiện tại tất cả mọi người ở đây không cần biết làm gì đều vô cùng không kiêng dè gì. Dù sao thì nếu xảy ra chuyện gì cũng sẽ có quân đội Long Hồn chịu trách nhiệm.

“Mau ngoan ngoãn đưa thứ cây thực vật đó ra, tôi có thể suy nghĩ cho các cô một con đường sống.” Quan sát thấy người của mình đã bao vây hai cô gái Đông Phương Ngọc Nhi, tên cầm đầu cũng nở một nụ cười. 

Với sức mạnh của bọn chúng và hiện tại còn đang bao vây hai người họ thì đối phó với hai người họ thật sự quá dễ dàng, giống như bắt cá trong chậu vậy, căn bản không cần hao phí sức lực.

“Đừng nằm mơ nữa, muốn lấy được cây thực vật thì trừ phi chúng tôi chết.” Chung Hiểu Thiến mắng một tiếng, căn bản không muốn thỏa hiệp.

“Tiểu Thiến, hôm nay rất có thể chính là ngày chết của chúng ta nhưng bạn đừng sợ, có chết chúng ta cùng chết.” Đông Phương Ngọc Nhi dựa vào lưng Chung Hiểu Thiến thuyết phục nói. 

“Mình cũng không sợ, chẳng qua nếu như thật sự chết đi, mình cũng muốn bọn chúng phải chết chung.” Lúc này cả người Chung Hiểu Thiến tỏa ra hơi thở nguy hiểm, chuẩn bị liều mạng.

Đến nước này, trong lòng hai người họ đã có đủ sự dũng cảm cần thiết.

“Đáng lẽ bọn tôi đã muốn tha cho các cô một con đường sống, chỉ là các cô quá ngu ngốc, nếu đã như vậy thì chết đi.” Thấy rằng không có khả năng thuyết phục được bọn họ, tên cầm đầu cuối cùng cũng hạ lệnh. 

“Chậc chậc... ba người đàn ông cao lớn lại bắt nạt hai người phụ nữ yếu ớt, nói ra không sợ bị mất mặt?” Ngay khi ba tên kia chuẩn bị ra tay bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ đỉnh đầu của bọn chúng và trong ánh mắt kinh hoàng, bọn chúng thấy một người đàn ông nhảy ra từ một cây đại thụ.

Không sai, chính là nhảy trực tiếp từ phía trên nhảy xuống, độ cao hơn mười mét, hắn cũng không sợ bị ngã chết.

Nhưng điều này lại không làm bọn chúng ngạc nhiên bằng việc bọn chúng không biết người thanh niên trẻ này đã ở đây đến tột cùng là được bao lâu rồi, một tiếng động cũng không có. 

“Là anh?” Nhìn thấy rõ ràng người xuất hiện trước mặt không chỉ có ba tên lính kia hoảng hốt mà ngay cả hai cô nàng xinh đẹp Đông Phương Ngọc Nhi và Chung Hiểu Thiến cũng trợn to mắt, khó mà tin được vậy mà có thể gặp được hắn tại nơi này.

Không sai, người này hiển nhiên chính là Vương Phong, lúc đầu Vương Phong cũng không muốn ra tay nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn hai người đẹp này chết ở trước mắt hắn, có vẻ như không nhắc đến chuyện quá khứ. Mà hôm qua cô gái Đông Phương Ngọc Nhi này còn dạy hắn bắn súng, dù nói thế nào đi nữa thì Vương Phong cũng không thể đứng nhìn các cô gái này bị người khác giết chết.

Người đẹp ở vùng Hoa Hạ vốn không nhiều mà vô cùng xinh đẹp giống như Đông Phương Ngọc Nhi lại thậm chí còn vô cùng ít. Vì thế nếu cô ấy chết vậy đối với những người cùng là gái đẹp thì cũng là một tổn thất to lớn. 

“Anh tới đây làm gì?” Nhìn thấy Vương Phong, Đông Phương Ngọc Nhi quát to bởi vì cô cũng không biết Vương Phong đến đây với mục đích gì.

“Tôi đương nhiên là đến cứu người, bằng không cô cho rằng tôi rảnh rỗi lắm sao?” Vương Phong tức giận liếc nhìn Đông Phương Ngọc Nhi một chút sau đó mới nhìn tới ba tên lính kia, mỉm cười nói: “Người anh em, nhìn các cậu chắc chắn đã đói rồi, nếu như vậy tôi đem cây thực vật đến cho các cậu đây, cậu để cho chúng tôi đi nhé.”

Lời nói của Vương Phong giống như là mang theo ý tốt khiến cho vẻ mặt của Đông Phương Ngọc Nhi nháy mắt hiện lên vẻ khinh thường. Hắn ta như thế mà lại sợ chết, hại cô trước đó còn tưởng rằng Vương Phong có gì hay. 

“Tôi biết anh tên là Vương Phong, cũng biết rằng hai lần trước anh là người đạt giải nhất, chẳng qua mục tiêu của chúng tôi hôm nay không phải anh, anh tốt nhất nên tránh ra đi.” Tên lính này liếc Vương Phong một cái, mặc dù đã bị sốc trước màn biểu diễn trước đó của hắn nhưng hiện tại tên lính này cũng không có sợ hãi.

Bọn họ đến đây không có mang theo súng thì ngay cả khi bạn là một tay xạ thủ thì thế nào chứ? Hơn nữa sự khác biệt giữa hai bài kiểm tra trước đó cùng chiến đấu thực tế có sự khác biệt rất lớn. Vì vậy bọn chúng tự nhiên không đánh giá quá cao tên Vương Phong này.

Vừa đến đã muốn đưa một chút thực vật để cứu người đưa đi, sao có thể được chứ? 

“Nếu tôi không muốn tránh ra thì sao?” Nghe thấy lời của tên lính này, Vương Phong mỉm cười nói.

“Nếu như không tránh ra vậy hôm nay mày cũng cùng chết tại nơi này đi.” Nói đến đây, trên mặt tên lính này lộ ra vẻ dữ tợn, vung nắm đấm đánh về phía Vương Phong.

Tốc độ của hắn ta đột ngột tăng lên rất nhanh. Nếu như chỉ là người bình thường có thể thật sự xong đời rồi, xem như không chết thì cũng sợ rằng cũng mất đi khả năng chiến đấu. Chỉ là hắn ta đánh giá Vương Phong quá thấp, Vương Phong có thể tặng cây thực vật của hắn cho người khác sao? Đúng là chuyện cười mà. 

Vương Phong đúng thật là đứng trước mặt người này, chỉ là đợi đến khi nắm đấm của hắn ta tiến gần tới thì sắc mặt của hắn thay đổi bởi vì hắn ta đấm không trúng gì cả, trực tiếp xuyên qua người của Vương Phong.

Đây cũng chỉ là một cái bóng, hắn ta ngay cả góc áo của Vương Phong cũng chưa từng chạm được.

Mặc dù biết bản thân bị dính bẫy nhưng đợi đến khi hắn ta kịp phản ứng thì đã quá muộn.