Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 127: Tôi đồng ý với ông




“Chú hai, chú không nhớ cháu sao?” Trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó xông vào bắt lấy cánh tay của ông ta nói: “Chú hai, cháu là cháu của chú, lúc trước chú nói với cháu đợi chú giàu rồi sau này có thể để cháu đến nhờ vả mà?”

Dáng vẻ của Vương Phong vô cùng đáng thương, nhìn sắc mặt người đàn ông này đều thay đổi, ông ta từ trước giờ chưa có đứa cháu như thế này, chuyện này thật giống như là đang nhận họ hàng vậy.

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?” Lúc này những cảnh sát khác nói, sắc mặt hơi lạnh lùng. 

“Đây… đây là tôi cũng không hiểu lắm, các anh đợi tôi một chút, tôi sẽ đuổi hắn đi.” Người đàn ông này cắn răng một cái sau đó nói với Vương Phong: “Đi, tôi cho cậu tiền.”

Một người không quen biết đến nhận họ hàng thân thích mục đích chỉ có một chính là muốn đòi tiền. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Vương Phong rất nghèo nàn khiến cho người đàn ông này có cảm giác khinh thường.

Chuyện lần này là ông ta có mật báo, chỉ cần ông có thể bắt được tên hung thủ kia khẳng định sẽ được sự trọng dụng của bí thư. Thế nên nếu chuyện này bị Vương Phong làm hỏng thì đương nhiên ông ta sẽ vô cùng mất mặt. 

“Được được.” Vương Phong gật đầu, dáng vẻ khúm núm khiến những cảnh sát còn lại trong phòng hơi cau mày một chút.

Chẳng qua bọn họ cũng không liên quan gì tới chuyện này nên cũng lười hỏi nhiều, tiếp tục thảo luận về vụ án.

Vương Phong đi theo người đàn ông ra đến một nơi. Nơi này không có người nào, là một nơi thích hợp để giết người. 

“Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền?” Nhìn cũng không nhìn Vương Phong lấy một cái, người đàn ông này trực tiếp lấy bóp tiền mở ra.

“Tiền?” Lúc này Vương Phong bỗng nhiên không quan tâm lắm cười, trong mắt của những người này giống như là chỉ có tiền nhưng có lúc tiền có đủ để đại diện cho mọi thứ được không?

“Cậu không cần tiền thì tới tìm tôi làm gì, tôi mặc dù không phải nhà từ thiện gì nhưng mấy trăm đồng tôi cũng có thể cho được. Ở đây có năm trăm đồng, cầm lấy mà dùng đi.” Người đàn ông này nói, sau đó rút năm trăm đồng từ trong bóp ra đưa trước mặt Vương Phong. 

Năm trăm đồng mặc dù đối với không ít người không nhiều nhưng cũng không ít. Nhưng nhìn thấy số tiền mà ông ta lấy ra Vương Phong căn bản cũng không cầm lấy tiền mà hất nó lên bay trong không trung.

Hắn đã có lòng tốt thả người đàn ông này đi ngược lại ông ta còn đi tố cáo hắn. Hơn nữa cũng chính vì lý do này mà cậu của hắn mới bị cảnh sát bắt đi, nếu không thì người bị bắt bên trong bây giờ chính là hắn.

Vừa lúc nãy người này dường như vẫn đang cung cấp thông tin hữu ích cho cảnh sát khiến Vương Phong muốn giết người. 

“Ừm?”

Nhìn thấy Vương Phong đột ngột không cầm lấy tiền, người đàn ông này hơi giật mình ngạc nhiên.

“Không ngờ rằng tôi lúc đó thế mà lại bị lừa bởi vẻ bề ngoài của ông, loại người như ông dù có chết một ngàn lần cũng không đủ.” Vương Phong đột ngột nói khiến cho sắc mặt của ông ta thay đổi. 

Lúc nãy ông ta quả thật đã cảm thấy giọng nói của Vương Phong hơi quen thuộc nhưng vì bộ dạng của Vương Phong quá khó coi nên ông ta cũng không dám nhận bậy.

Vương Phong bây giờ là tội phạm truy nã ở  quận Thanh, hắn dám đến đây cũng có nghĩa là tự tìm tới cái chết, nói không chừng hắn bây giờ cải trang thành khiến người khác nhận không ra để chạy trốn.

Người đàn ông lúc đầu thật sự là nghĩ như vậy nhưng hiện tại Vương Phong đang xuất hiện trước mặt ông ta, dọa ông ta sợ đến nỗi đứng không vững. 

Tên sát nhân điên cuồng này thế mà lại dám đi thẳng đến nơi này mà ông ta lại là người đụng phải hắn.

“Cậu…” Người đàn ông này muốn nói gì đó nhưng cảm giác được cổ họng mình bị chặn lại, cái gì cũng không nói được.

“Tôi căn bản không có ý định giết ông nhưng ông thật sự quá ngu dốt, kiên nhẫn của tôi có hạn. Nếu ông đã khăng khăng muốn tìm tới cái chết thì tôi cũng giúp ông một chút.” Vương Phong nói sau đó nở ra một nụ cười dữ tợn. 

“Nhớ cho kỹ, Vương Phong không giết người bình thường nhưng ông lại dám đi tố cáo bọn tôi thì điều đó đồng nghĩa với việc ông đã sẵn sàng để được chết. Người mà ông kêu là thư ký trong mắt tôi chẳng là gì cả, ngày mai qua đi ông ta cũng thật sự không còn là cái gì, buồn cười một chuyện là ông lại không nhìn thấy rõ ràng điều đó.”

Vương Phong không ngừng lắc đầu, sau đó nói bằng một giọng đáng tiếc: “Tôi nói nhiều cũng vô ích bởi vì ông cũng không thể sống được đến ngày mai, hiện tại tôi sẽ khiến ông phải trả giá cho những gì mà ông đã làm.”

Nói xong, Vương Phong không một chút do dự thậm chí trong lòng cũng không có chút nào thương hại trực tiếp ném người đàn ông này từ tầng bốn của tòa nhà. 

Người đàn ông này thật sự chết không có gì đáng tiếc, điều này đúng với câu nói “Thả hổ về rừng.” Ông ta một chút cũng không biết ơn mà còn lấy oán báo ơn. Thế nên đối với loại ngươi như vậy thì dù đối phương là một người già bảy tám mươi tuổi, Vương Phong cũng sẽ liệt vào danh sách kẻ thù của hắn.

Tiếng chạm đất của ông già vang lên cùng với tiếng hét thất thanh, Vương Phong biết người đàn ông này nhất định không thể sống nổi. Thế nên hắn nhìn xung quanh một chút rồi nháy mắt đi vào phía trong.

Ở phía trong rất nhiều người bối rối bắt đầu chạy xuống bởi vì bọn họ từ cửa sổ nhìn thấy có người nhảy lầu, cảnh tượng thật sự quá mức thảm thiết. 

Còn Vương Phong giờ phút này thì lẫn trong đám đông này, không ai biết rằng hắn chính là người đã ném ông ta xuống lầu.

Nghênh ngang đi ra khỏi văn phòng chính phủ, Vương Phong bắt một chiếc xe bỏ đi, chưa đến nơi mà Từ Hải Giang ở hắn đã xuống xe đi bộ về nhà.

Người nên giết hắn đã giết sạch, hiện tại hắn liền đợi sư phụ đến giúp đỡ. 

Vương Phong ở nơi này bình tĩnh còn bên trong văn phòng chính phủ lại vô cùng náo loạn, con trai của bí thư bị người ta giết chết, chuyện này vốn đã khiến mọi người bàng hoàng lo lắng rồi, hiện tại lại có người rơi từ trên lầu xuống bọn họ không thể không sợ được.

“Bịch!”

Bên cạnh thi thể của ông già kia, một người cảnh sát hình sự trung niên dùng tay đấm trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ hối hận. 

Ông ta đã làm cảnh sát hình sự nhiều năm, hiểu rõ người đàn ông này tuyệt đối không phải tự sát mà chính là kẻ đã tới tìm ông ta giết.

Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi mà một nhân chứng quan trọng đã bị người ta giết chết hơn nữa ông ta cũng không biết kẻ giết người kia đã đi đâu rồi.

“Đội trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lúc này một người cảnh sát bên cạnh hỏi. 

“Điều tra cho tôi, nhất định phải bắt được tên này, tôi nghi ngờ người vừa mới đến tìm ông ta cũng chính là Vương Phong.” Người đội trưởng đội cảnh sát hình sự này vô cùng khẳng định nói.

“Đội trưởng, có phát hiện mới.” Lúc này một người cảnh sát chạy đến kêu to.

“Phát hiện gì?” Trần Quốc Quang hào hứng đứng lên. 

“Chuyện là như thế này, lúc nãy có một người vừa ra ngoài lên một chiếc taxi rời đi, camera an ninh đã quay được biển số của chiếc xe đó.”

“Đi, lập tức dẫn người tài xế taxi này tới cho tôi, tôi cần phải hỏi hắn một chút.” Trần Quốc Quang lập tức hạ lệnh nói, sau đó bắt đầu triệu tập lực lượng.

Vương Phong vậy mà dám ra tay giết người trước mắt bọn họ, cũng là không xem bọn họ ra gì cho nên đối với loại người này chỉ có thể nghiêm túc bắt giữ, loại người này là mối nguy hại lớn cho xã hội. 

Người tài xế taxi chở Vương Phong rất nhanh đã được cảnh sát mời đến trợ giúp điều tra.

“Cậu đã chở tên kia đi đâu rồi?” Trần Quốc Quang hỏi, nhìn người tài xế đang hốt hoảng.

Lúc cậu ta đến đã nghe được rằng người mà được cậu ta chở kia cũng là tên sát nhân Vương Phong hai ngày trước - Vương Phong. 

Vừa nghĩ tới việc bản thân chở một tên sát nhân, người tài xế này cũng bị dọa sợ quá mức nên hiện tại vẫn chưa có một chút phản ứng nào.

“Tôi chở hắn đến một ngã tư của một khu dân cư nghèo rồi hắn ta xuống xe. Tôi cũng không biết hắn ta đi đâu rồi.” Người tài xế vội vàng kêu to phủ nhận quan hệ, vẻ mặt vô tội.

“Cậu không cần lo lắng, chúng tôi chỉ cần cậu phối hợp điều tra thôi sẽ không bắt cậu, hiện tại cậu đưa chúng tôi tới nơi hắn ta xuống xe, nhớ rõ chuyện này tuyệt đối không được nói cho ai biết nếu không đừng trách tôi không nhắc trước cậu.” Trần Quốc Quang nói xong liền đứng dậy. 

“Được được được, tôi chắc chắn sẽ không nói ai biết.” Người tài xế này vội vàng gật đầu nói.

“Được, cậu dẫn đường phía trước chúng tôi sẽ đi ở phía sau.” Trần Quốc Quang nói, sau đó giơ tay lên nói với những người cảnh sát xung quanh: “Người mà lần này chúng ta phải đối mặt có thể là một tên giết người nguy hiểm, tất cả mọi người phải cẩn thận. Lúc cần thiết có thể giết đối phương!”

“Tuân lệnh!” 

Đội trưởng đã ra lệnh, những cảnh sát hình sự xung quanh cũng đứng thẳng người tỏa ra một ý chí sắt đá.

“Hành động!”

Một nhóm cảnh sát hình sự hơn hai mươi người nhanh chóng xuất phát đi tìm Vương Phong nhưng đến lúc bọn họ đi đến chỗ khu dân cư nghèo nơi mà Vương Phong đã xuống xe thì lại gặp chút khó khăn. 

Bởi vì nơi này thật sự quá lớn, bên trong khu dân cư này vô cùng dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi mà còn có rất nhiều những con hẻm lớn nhỏ ngang dọc. Muốn tìm một người ở trong đây thật sự là hơi khó khăn.

“Mấy người các cậu chặn ở mỗi ngã tư, những người còn lại cùng tôi đi vào trong tìm người. Hôm nay nếu không tìm được hắn thì đều không được nghỉ ngơi.” Giọng điệu Trần Quốc Quang nghiêm khắc, sau đó tự mình tiên phong xông vào một con hẻm nhỏ ở phía trong.

Trở thành cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, ông ta chưa bao giờ gặp qua loại người nào hung hăng ngang tàng như Vương Phong. Dám giết người trước mắt bọn họ giống như là nổi điên vậy. 

Vì thế một phần tử nguy hiểm cho xã hội thế này nếu như không tìm được thì đúng là xã hội sẽ vô cùng nguy hiểm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã năm sáu tiếng nhưng những người cảnh sát này cũng không thể tìm được hắn. Bên trong rộng lớn như một bầu trời.

Nhưng cho dù bọn họ tìm kiếm thế nào cũng không có phát hiện gì mới. Vương Phong căn bản không hề ở chỗ này. Chẳng qua lần này bọn họ là hành động đột kích nên ngược lại bọn họ đã phát hiện ra có nhiều thứ được giấu trong tòa nhà kiến trúc đổ nát này, cũng tính là có thu hoạch. 

“Đội trưởng, tụi em tìm kiếm bên kia không có phát hiện gì.” Lúc này một viên cảnh sát làm một cái hành lễ tiêu chuẩn nói.

“Tụi em bên này cũng vậy.”

“Tụi em cũng thế.” 

Những người đi vào trong tìm kiếm theo tứ phía nhưng kết quả cuối cùng khiến cho Trần Quốc Quang hơi chán nản. Nơi này căn bản không có người nào là Vương Phong cả, có thể hắn ta không sống ở nơi này.

“Được rồi, vất vả cho các cậu rồi, thu đội thôi.” Trần Quốc Quang nói, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Tên tội phạm lần này thật sự thông minh. Đã lâu lắm rồi Trần Quốc Quang chưa gặp lại loại người này. 

“Vương Phong, lần này anh rốt cuộc lại ra ngoài làm gì rồi, cảnh sát cũng tìm đến chỗ của chúng ta rồi.” Ở chỗ của Từ Hải Giang, Từ Hải Giang mang bữa tối về hơi ngạc nhiên hỏi.

Lúc cậu ta ra ngoài mua đồ nhìn thấy xung quanh đều có cảnh sát hình sự đang làm nhiệm vụ, bọn họ giống như là đang tìm kiếm điều gì trong khu ổ chuột đó.

Mà nhà của Từ Hải Giang cách chỗ đó chưa đến năm trăm mét, cũng có thể nói rằng khu dân cư đó nằm đối diện với nhà cậu ta. 

“Không có gì, chỉ giết một kẻ đáng chết thôi.” Vương Phong nói, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh.

“Khốn kiếp!”

Nghe thấy lời Vương Phong nói, Từ Hải Giang mắng to một tiếng, giết một người mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy. Anh ta đến tột cùng là làm như thế nào?