Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 119: Bí thư huyện ủy




"Ha ha, có chút sức lo thì được gì, việc này chúng ta không cần lo, họ hỏi đến thì cậu cứ viện lý do từ chối là được, dù gì chúng ta cứ coi như không có việc xảy ra là được." Đội trưởng nói rồi vẫy vẫy tay: "Cậu đi làm việc đi."

"Vâng." Cậu cảnh sát nói rồi đi ra khỏi phòng một cách cung kính, cái việc này, cả đồn công an bọn họ thực ra đều chỉ biết có một chút, cho nên mười vạn đó thì đội trưởng cũng không có độc chiếm mà mọi người đều đã thống nhất cách xử lý là mỗi người đều được chia một phần.

Suy cho cùng thì họ đây là nhận hối lộ và không làm gì cả, việc này nếu như bị vạch trần thì chức quan của họ có khả năng khó giữ. 

Dưới lầu, hắn nở một nụ cười lạnh rồi nói: "Hừ, cậu à, chúng ta lên lầu thôi." Rồi kéo cậu đi.

Trước đó hắn cảm thấy lúc anh cảnh sát đó nói chuyện thì ánh mắt có chút trốn tránh, không ngờ họ lại làm ra những việc như vậy.

Đội trưởng của họ không phải không có ở đây, mà vốn dĩ là không quan tâm đến việc này, ở trên lầu hai một cách vui vẻ, vậy mà họ lại nói là không có đi làm, cái việc nói dối này khiến cho lòng hắn cảm thấy lãnh đạm. 

Cầm lấy tiền thuế của nhân dân mà không minh oan cho người dân, cảnh sát như vậy so với sâu mọt thì có khác biệt gì?

Nếu như không phải hắn lo lắng mà dùng thuật thấu thị xem qua thì nói không chừng họ vẫn sẽ không phát hiện ra những việc dơ bẩn trong này.

Lúc này, Nhiễm Giang Thiên có chút kỳ lạ hỏi: "Chúng ta lên lầu hai làm gì?" 

Hắn nói: "Đội trưởng của họ ở trên lầu, những người lúc nãy là gạt chúng ta." rồi chạy nhanh như bay lên cầu thang lầu hai

Còn chưa đi lên thì bọn họ đã bắt gặp anh cảnh sát đó trước đây.

Anh cảnh sát hỏi: "Tôi không phải kêu hai anh đợi ở dưới lầu sao, hai anh lên đây làm gì?" 

Hắn chẳng muốn nói chuyện vô ích với dạng người này: "Ha ha, cái này e là phải hỏi bản thân anh?" rồi trực tiếp dùng sức kéo người này sang một bên.

Anh cảnh sát hét lớn lên: "Hai người các anh đứng lại cho tôi!" và nhanh chóng xông lên phía trước.

Anh ấy không biết Vương Phong hai người họ đến đây rốt cuộc là vì cái gì, nhưng anh ấy sợ hắn sẽ trông thấy đội trưởng, chẳng lẽ bọn họ đã nhìn ra chuyện gì rồi hay sao? 

Hắn lạnh lùng nói: "Nếu như anh không muốn chết thì anh có thể kêu tôi đứng lại." Rồi kéo cậu đi.

Mà lúc này Nhiễm Giang Thiên lòng đầy nghi hoặc, hắn làm sao biết được đội trưởng của họ đang ở trên lầu, bọn họ trước đó là ở dưới lầu mà, hơn nữa nhìn dáng vẻ bây giờ của anh cảnh sát này thì dường như giống như sợ bọn họ sẽ phát hiện ra thứ gì đó.

Hắn kéo lấy Nhiễm Giang Thiên, đi đến trước cửa một cách nhanh chóng, hắn không có gõ cửa mà đạp cửa một cách hung dữ, liền trực tiếp đá văng cánh cửa đang khép kín này. 

Hắn sẽ rất khách khí đối với những cảnh sát tận tâm, thậm chí là có chút khâm phục, giống như cô ấy vậy, thường xuyên ở ngoài mấy đêm liền giải quyết các vụ án.

Nhưng mà con sâu mọt trong phòng trước mắt này lại không phải là một cảnh sát tốt như cô ấy nên hắn căn bản không cần khách khí đối với những người cặn bã này.

Cửa phòng đột nhiên trong chốc lát bị đá văng ra đến hai mét mấy, đội trưởng cảnh sát trong phòng ngạc nhiên mà nói: "Mấy anh là ai?" Sau đó liền nhanh chóng ngồi ngay ngắn trên ghế. 

Hắn trông thấy đội trưởng liền cười lạnh: "Ha ha, còn hỏi chúng tôi là ai?" Vì ông đội trưởng này vừa mới gác hai chân lên bàn một cách thoải mái giống như là một quý ông vậy.

Dáng vẻ này thì có chỗ nào là giống một người cảnh sát? Đây hoàn toàn là một nơi để ông ta hưởng thụ.

Lúc này, anh cảnh sát đó cũng xông vào nói: "Đội trưởng, bọn họ chính là những người đã báo án vào đêm qua đó." 

Nghe lời cấp dưới nói, trong lòng vị đội trưởng này chửi ầm lên: "Mẹ nó." Nếu anh không kêu tôi là đội trưởng thì tôi còn có thể lừa dối cho qua được, bây giờ anh nói ra rồi thì tôi còn làm sao mà thoái thác trách nhiệm được? Đúng là heo mà.

Trên mặt của vị đội trưởng này hiện lên một nụ cười chuyên nghiệp: "Ha ha." Sau đó đứng lên nói: "Thì ra mấy anh là người nhà của người bị hại, hãy ngồi xuống trước nào, tôi vốn dĩ còn định gọi điện thông báo cho mấy anh đấy, nào ngờ các anh đã đến trước."

Vị đội trưởng này nói dối mà cũng không chớp mắt, thật khiến hắn tức cười. 

Hắn không khách khí mà lớn tiếng mắng: "Không cần ngồi đâu, tôi trực tiếp nói cho ông biết chủ nhân đằng sau việc này là ai là được rồi, cảnh sát các ông đã không giải quyết được việc như vậy thì tôi phải tự mình giải quyết thôi, một lũ vô dụng!"

Nghe lời nói của hắn, vị đội trưởng này xém chút nữa thì lấy ra cái còng tay bên eo của mình: “Anh…” Nhưng mà việc này quả thực là ông ấy đuối lý nên ông ấy đã đè nén sự tức giận trong lòng và nói: "Vụ án này chúng tôi đã truy hỏi mấy đêm liền, tôi tin là mấy ngày nữa sẽ có kết quả, các anh trước nên kiên nhẫn chờ mấy ngày đã, đến lúc đó nhất định sẽ cho các anh một kết quả hài lòng nhất.

Lúc này đây, vị đội trường này vẫn còn đang nói dối, đây có còn là cảnh sát có thẩm quyền hay không? 

"Ầm!"

Đột nhiên, mặt đất rung lên một cách dữ dội, hắn đập xuống bàn làm việc của vị đội trưởng cảnh sát này một cái.

Bàn làm việc vốn dĩ rắn chắc nhưng lúc này đây vì một quyền của hắn mà hoàn toàn vỡ vụn. 

Hắn lạnh lùng nói: "Ông không nói cũng không sao, tôi bảo đảm quyền tiếp theo của tôi sẽ đánh trên người ông, nếu như ông muốn chết, tôi có thể giúp ông."

Rắc!

Nhìn thấy hắn vậy mà một quyền đánh vỡ cái bàn, vị đội trưởng này cũng bị dọa đến chau mày lại, trước đó ông ấy đã nghe cấp dưới nói người này là một người bạo lực mà ông ấy đã chê cười một phen. 

Sức trâu thì sao? Dưới sự áp chế tuyệt đối, kẻ yếu vốn dĩ không có quyền phát ngôn, muốn đùa bỡn như thế nào thì đùa bỡn như thế nấy.

Nhưng bây giờ tận mắt thấy hắn đập nát cái bài một cách dễ dàng, ông ấy vẫn là bị khiếp sợ, người bình thường này có thể có sức mạnh lớn như vậy sao?

Quyền này mà đánh vào người mình, hắn phải có sức lớn đến mức nào, lúc này đây, ông ấy cảm thấy ruột của mình bắt đầu sôi lên bất ổn, khiến hắn bị dọa. 

Nhưng mà vừa nghĩ đến mình là Bí thư huyện ủy, ông ấy lại ưỡn cao ngực, nói một cách chính trực: "Tâm trạng của các anh tôi có thể lí giải, nhưng việc này chúng tôi đang giải quyết, vẫn là mong anh kiên nhẫn chờ đợi kết quả."

Nghe lời nói của người cảnh sát này, ý định giết người lạnh lùng của hắn đã không còn che giấu được nữa: "Xem ra ông là muốn chết." Cả người hắn ngay lúc này như biến thành một cái bóng, sau đó, vị đội trưởng cảnh sát này chỉ cảm thấy cả người mình đều bay lên, sau đó va vào bức tường lạnh lẽo sau lưng, mà tay của hắn lúc này đang siết cổ của ông ấy, một tay xách ông ấy lên.

Trong mắt càng hiện rõ ý định giết người và nói: "Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, người đứng sau ông rốt cuộc là ai, nếu như không nói, tôi bảo đảm giây tiếp theo ông sẽ chết, đừng có thách thức sự nhẫn nại của tôi, vì sự nhẫn nại của tôi thực sự là có hạn!" Khiến cho vị cảnh sát này sợ đến mức xém tè ra quần. 

Cổ của ông ấy lúc này đây bị hắn siết chặt, cảm thấy sắp không thở nổi nữa, mà ông ấy có thể nghe ra lời hắn nói là nếu như không làm theo lời hắn nói thì có thể hôm nay ông ấy phải chết ở đây.

Làm cảnh sát nhiều năm nay, có bao nhiêu người như hắn dám nói chuyện như vậy với ông, nhưng mà bây giờ, sự sống của ông ấy đang nằm trong tay hắn, ông ấy muốn ngụy biện nữa e là sợ bản thân sẽ chết ở đây.

Sự đau khổ giống như nghẹt thở không ngừng chấn động tinh thần của ông ấy cho nên chưa tới hai giây, ông ấy lớn tiếng nói: "Người hại người nhà anh là con trai của Bí thư huyện ủy, tôi thực không có liên quan gì với việc này cả." 

Người dù cứng rắn hơn nữa mà dưới sự uy hiếp của cái chết đều sẽ thỏa hiệp, vị đội trưởng cảnh sát trước mắt này cũng là sợ hắn, cho nên không do dự mà khai ra Bí thư huyện ủy.

Mình chết thì đúng là chết oan, nếu như có cơ hội tiếp tục sống, ai cũng không muốn chết.

Hắn cười lạnh nói: "Nói sớm chút thì ông không cần phải chịu khổ như vậy." Ngã xuống một cách vụng về, mắt thì xoay mòng mòng. 

Tham lam hít thở một vài ngụm khí trong lành, đột nhiên vị đội trưởng này móc cây súng từ eo ra, chỉ vào hắn lạnh lùng nói: "Anh vậy mà dám ngang nhiên ở đây tấn công cảnh sát, còn không ngoan ngoãn đầu hàng."

Vừa nói vị đội trưởng này đắc ý cười lên: "Sức anh dù mạnh đến mấy thì bây giờ anh có còn dám ngang ngược trước mặt tôi không?"

Lời vừa dứt, đột nhiên ông ấy cảm thấy có một bóng đen lao về phía mình, ông ấy còn chưa kịp nổ súng thì đã nghe thấy những tiếng ma sát khiến người ta rùng mình. 

Súng của ông ấy lúc này đã bị hắn giữ lấy và đồng thời bị vặn thành một cục sắt vụn.

"Ông cảnh sát à, tôi cảnh cáo ông, ở trong cái xã hội này, không phải có súng là có tất cả đâu, tôi nể mặt ông vì ông là cảnh sát, không nghĩ sẽ làm hại ông, tội chết có thể tha nhưng mang vạ thì khó tránh!"

Hắn vừa nói vừa lạnh lùng đánh một quyền vào bụng ông ấy khiến cho con ngươi ông ấy suýtchút lòi ra. 

Không muốn nhìn thấy tên cảnh sát khiến người ta khó chịu này nữa nói: "Cậu à, chúng ta đi." Rồi hắn xoay người rời đi.

Nhìn thấy hắn đã đi, Nhiễm Giang Thiên trong sự kinh ngạc lúc này mới phản ứng lại: "Phong à, cậu đợi tôi với." Rồi liền nhanh chóng đuổi theo.

Anh ấy đã từng nghe qua hắn lúc còn học đại học đã đánh nhau rất nhiều lần, nhưng dùng tay không để vặn một cây súng thì đây có lẽ không phải là diễn kịch. 

Đợi sau khi hai người họ đi rồi thì tên cảnh sát đó mới nhanh chóng chạy đến kiểm tra vết thương của đội trưởng: "Đội trưởng, đội trưởng, ông không sao phải không?"

Là cảnh sát, bản lĩnh của họ lợi hại hơn người bình thường một chút, nhưng tốc độ di chuyển lúc nãy của hắn anh ấy căn bản là không nhìn thấy, giống như di chuyển tức thì vậy, mẹ nó, còn là người hay sao?

Trông thấy đội trưởng đang nằm co giật dưới đất đó, tên cảnh sát này cũng đang mừng thầm vì may là người bị đánh không phải là mình, nếu không kết cục của mình có thể sẽ thảm giống như đội trưởng vậy. 

Tên đội trưởng la lớn: "Mẹ nó, mau gọi xe cấp cứu cho tôi." Sau đó lại ôm bụng của mình, hiện ra sự đau khổ không thể sánh bằng.

"Cậu à, việc này e là cảnh sát cũng không giúp được chúng ta, cậu cũng không cần đi theo cháu nữa, cháu sẽ dùng cách của mình để giải quyết việc này, cậu về trước đi."

Nghe lời nói của hắn, Nhiễm Giang Thiên muốn ngăn cản nhưng không biết làm sao mở miệng: "Phong, cháu…" 

Anh ấy vốn dĩ còn muốn hỏi hắn sao lại lợi hại như vậy, hoàn toàn không phải là Phong mà anh ấy quen.

Nhưng mà vừa nghĩ đến tên cảnh sát lại không quan tâm đến việc này mà còn gạt họ nữa cho nên anh ấy biết sẽ không có khả năng nếu như mà nhờ cảnh sát nữa.

Nhiễm Giang Thiên kéo hắn lại nói: "Cháu muốn làm như thế nào? Những năm nay cậu làm ăn quen biết được một vài người, bọn họ có thể sẽ có chút ích, có cần cậu đi tìm họ không?" 

Hắn nói: "Ha ha, chả lẽ cậu cho rằng bọn họ sẽ vì cậu mà đối đầu với Bí thư huyện ủy sao? Nếu như là tìm họ làm ăn kiếm tiền có thể họ sẽ nhanh chóng đồng ý, nhưng còn việc này thì cháu dám đảm bảo họ tuyệt đối sẽ không giúp đâu."

Quả thực Bí thư huyện ủy chính là quan chức lớn nhất huyện Thanh, những người kinh doanh dù có tiền đến mấy cũng sẽ không đối đầu với người như vậy.

Nhưng mà nghĩ đến cảnh sát cũng không giúp đỡ điều tra, anh ấy vẫn cố gắng gọi cho một người bạn tốt của mình. 

Dù cho được hay không được, anh ấy vẫn luôn hỏi, nếu như có một người làm ăn gây áp lực Bí thư huyện ủy thì bọn họ phải đưa ra ý kiến mới được.