Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 116: Bà mợ keo kiệt




Khoảng vài tiếng đồng hồ sau, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay thành phố Tử Dương.

Vừa bước ra khỏi sân bay, Vương Phong liền gọi điện cho chú của mình.

Đầu dây bên kia nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói đầy mệt mỏi của Nhiễm Giang Thiên truyền tới: “Tiểu Phong, cháu đi tới đâu rồi?”

“Bố mẹ cháu bây giờ sao rồi?” Không trả lời câu hỏi của chú, Vương Phong hỏi thẳng

“Họ vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, chú cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bác sĩ và y tá không ngừng chạy ra chạy vào.” Giang Thiên nói, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Được, khoảng một tiếng đồng hồ nữa cháu về tới nhà, mọi người ở bệnh viện, tới giờ cháu đi thẳng qua bên đó.

“Bọn chú ở bệnh viện nhân dân quận, khi nào cháu tới thì gọi điện cho chú.” Nói xong, Vương Phong liền nghe thấy một tiếng ồn truyền tới từ đầu dây bên kia, nhưng Nhiễm Giang Thiên đã cúp máy rồi.

Cúp máy xong, Vương Phong vẫy một chiếc taxi bên đường, nói: “Tới bệnh viện nhân dân hàng đầu thành phố Tử Dương, phiền anh nhanh lên một chút, tôi đang rất gấp.”

“Người anh em à, bây giờ trời tối như vậy, tôi không dám chạy ra khỏi thành phố đâu, anh tìm người khác đi.” Nghe thấy yêu cầu của Vương phong, tài xế lắc đầu nguầy nguậy, muốn mời hắn xuống xe.

“Chết tiệt, tôi sẽ không thiếu anh dù một xu.” Nghe thấy tài xế nói vậy, Vương Phong chửi thề một câu

“Cho thêm tiền tôi cũng không chạy, anh tìm người khác đi, tôi thà kiếm được ít tiền còn hơn.” Tài xế lắc đầu, khiến Vương Phong lập tức bật cười.

Bang!

Đột nhiên, cả chiếc xe rung lắc mạnh, Vương Phong đấm vào chiếc ghế bên cạnh mình một cú, tạo nên một lỗ lớn trên ghế.

“Bây giờ anh có chạy hay không?” Vương Phong nói, khuôn mặt lạnh như tờ.

Cảm nhận được chiếc xe bị rung lắc, người tài xế vừa nhìn qua gương chiếu hậu ngay lập tức phát hiện ra Vương Phong đã tạo nên một lỗ hổng lớn trên ghế xe của mình. Sao thằng khốn này làm được chuyện đó vậy? Có phải người không?

Nếu như hắn ta nhận cú đấm trời giáng đó thì bây giờ chắc cũng thê thảm như chiếc ghế kia, thôi thì nhịn nhục đi vậy.

“Tôi chạy, tôi chạy.” tới lúc này tên tài xế không dám mở miệng từ chối nữa, nhanh như chớp khởi động xe chạy đi.

Giờ hắn ta chỉ hi vọng Vương Phong tha cho mình cái mạng này là tốt lắm rồi.

“Đây là một vạn tệ, tự cầm lấy sửa xe đi, chạy hết tốc độ cho tôi, trong vòng một giờ mà không tới được quận Thanh, tôi sẽ giết anh!” Vương Phong nói, đằng đằng sát khí

“Vậy anh cứ ngồi yên, tôi sẽ lập tức chạy tới đó.” Tài xế ngồi ở ghế lái, còn không dám kiểm tra lại tiền mà chỉ điên cuồng phóng xe đi.

Mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ để tới được quận Thanh, Vương Phong chỉ cho tài xế một giờ đồng hồ quả thực là làm khó hắn rồi.

Nhưng vì cái mạng này hắn ta cũng không màng gì hết, phi như bay lên đường cao tốc.

Trên đường đi, tên tài xế không ngừng theo dõi Vương Phong qua gương chiếu hậu, sợ tới nỗi một câu cũng không dám nói, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, căng thẳng.

Bình thường phải mất hơn một tiếng đồng hồ nhưng lần này tài xế thậm chí chỉ mất bốn mươi phút để đưa hắn tới quận Thanh. Trên suốt đoạn đường đi phải đạp chân ga liên tục không ngừng nghỉ, lúc tới nơi xe giống như sắp bốc khói luôn vậy.

“Được rồi, anh đi đi.” Thậm chí không thèm liếc nhìn tài xế, Vương Phong lập tức đẩy cửa lao vào bệnh viện

“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng thoát khỏi tên ôn dịch này.” Đợi tới lúc Vương Phong bước vào bệnh viện, tên tài xế bị dọa cho chết khiếp này mới khởi động xe chạy, tới nơi không người hắn ta mới dừng xe lại. Trên suốt đường đi, hắn sợ tới nỗi hai chân muốn rụng rời rồi.

Cầm lấy số tiền Vương Phong ném lại, hắn đếm sơ qua, quả thật đúng là mười ngàn tệ.

Nếu ban đầu biết được người này là tên bất chấp luật lệ phép tắc như vậy thì hắn ta sẽ không chống đối rồi, hại hắn suốt đường đi bị Vương Phong dọa cho chết khiếp.

“Y tá, xin hỏi ban nãy bệnh viện có tiếp nhận phẫu thuật cho một đôi vợ chồng nào không?” Tới bệnh viện rồi, Vương Phong giữ lấy tay một y tá, lo lắng hỏi.

“Có.” Y tá nhìn thấy Vương Phong vô cùng gấp gáp thì liền gật đầu.

“Vậy họ đang ở đâu?”

“Bọn họ bây giờ còn đang ở phòng phẫu thuật trên lầu ba, anh đi lên cầu thang này là tới.” Y tá chỉ cho Vương Phong một lối đi.

“Cám ơn.”

Đi theo con đường mà y tá chỉ dẫn, Vương Phong chạy lên lầu ba một cách nhanh nhất có thể, hắn nhìn thấy chú mình – Nhiễm Giang Thiên ở phía cuối hành lang.

Nhưng bên cạnh ông còn có một người phụ nữ nữa, khuôn mặt không hề tỏ vẻ lo lắng mà còn có chút giận dữ, đây chính là mợ của Vương Phong - Nghiêm Hiểu Khiết.

“Chú.” Vương Phong đột nhiên gọi lớn khiến cho Nhiễm Giang Thiên đầu đang cúi lập tức ngẩng lên.

“Tiểu Phong, cuối cùng cháu cũng tới.” nhìn thấy Vương Phong, Nhiễm Giang Thiên lập tức đứng dậy

“Hừm!” nhìn thấy Vương Phong, vợ của Nhiễm Giang Thiên – Nghiêm Hiểu Khiết khịt mũi, không thèm quay đầu.

“Bố mẹ cháu bây giờ sao rồi? Không thèm nhìn khuôn mặt khó coi của mợ mình, Vương Phong lập tức hỏi.

“Bọn họ vẫn còn đang làm phẫu thuật, đã mấy tiếng đồng hồ rồi, chú cũng không rõ nữa.” Nhiễm Giang Thiên lắc đầu, sắc mặt vô cùng buồn rầu lo lắng

Từ nhỏ thì chị gái đã đối xử rất tốt với ông, mẹ mất sớm nên chị giống như mẹ của ông vậy, vì thế cho nên khi chị gái xảy ra chuyện ngày hôm nay, đương nhiên ông cũng vô cùng lo lắng.

“Chú nói cho cháu nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngồi lên ghế, Vương Phong hỏi, mặt lạnh như băng.

“Haizz, chuyện này cũng không trách được bọn họ, họ bị một đám du côn đánh bị thương, chú đã báo cảnh sát rồi.” Nhiễm Giang Thiên vò đầu bứt tai, đau khổ không nói nên lời.

“Vậy cảnh sát nói sao?”

“Cảnh sát nói họ đã bắt đầu điều tra rồi, có thể mất một khoảng thời gian mới bắt được hung thủ, mấy tên sát hại người này thật sự khiến người ta căm hận!” Nhiễm Giang Thiên lớn tiếng quát

“Bình thường không phải họ vẫn mở quán bình thường sao? Tại sao đột nhiên lại gặp phải côn đồ?” Vương Phong cảm thấy kì lạ liền hỏi.

“Cái này thì phải nói tới vấn đề nhà đất, nhà của cháu không phải nằm trong khu vực thành phố cũ sao? Bây giờ mảnh đất đó nằm trong diện quy hoạch, phải tu bổ để xây nhà mới, vậy nên mới xảy ra chuyện như thế này.”

“Sao cháu chưa hề nghe họ nói tới chuyện này vậy?”

Chú đoán chắc do họ muốn cháu tập trung cho công việc, vốn dĩ mọi thứ đang tiến hành tốt đẹp rồi nhưng rốt cuộc khi bồi thường lại phát sinh vấn đề, giá bên kia đưa ra quá thấp cho nên bố mẹ cháu tới công ty của họ hỏi cho ra nhẽ, kết quả là bây giờ như thế này đây.”

“Công ty đó tên là gì vậy?” Vương Phong đột ngột đứng lên, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng, dọa Nhiễm Giang Thiên và Nghiêm Hiểu Khiết một phen hú vía.

Tuy rằng mọi ngày Nghiêm Hiểu Khiết không nhìn ra được vẻ sát khí của Vương Phong, nhưng khi đứng cạnh hắn thì mới cảm nhận rõ khí thế khiến người khác khiếp sợ của Vương Phong.

“Tiểu Phong, con cũng đừng làm loạn, chuyện này chúng ta có thể nhờ tới sự can thiệp của pháp luật. Đây là xã hội làm theo luật pháp, dù sao chúng ta cũng có đầy đủ chứng cứ, hơn nữa còn có bà con hàng xóm cạnh nhà của con tận mắt chứng kiến tất cả, bọn họ cũng có thể làm chứng.” Nhìn thấy Vương Phong đứng lên, Nhiễm Giang thiên lập tức kéo tay của hắn lại.

Người trẻ tuổi dễ bị kích động, ông sợ Vương Phong hành động theo cảm tính.

“Yên tâm đi, cháu không làm càn đâu.” Áp chế sát khí trong lòng mình xuống, Vương Phong chậm rãi ngồi xuống băng ghế.

Bây giờ quan trọng nhất vẫn là sự an nguy của bố mẹ, chuyện báo thù có thể tạm gác sang một bên.

“Hừm, tiền thì không có, chỉ biết tỏ vẻ hung dữ đáng sợ, thật sự không biết cháu làm cách nào sống được tới tận bây giờ.” Lúc này Nghiêm Hiểu Khiết liền cười nhạo, vô cùng coi thường Vương Phong

“Bà im miệng cho tôi!” Nghe thấy vợ mình nói vậy, Nhiễm Giang Thiên lập tức tối sầm mặt, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy mà vợ mình còn ngang nhiên chế giễu người khác, thật sự quá đáng giận.

Bình thường bà ta đối xử không tốt với chị em bọn họ cũng đành, bây giờ còn mỉa mai châm chọc Vương Phong, nếu không phải vì xung quanh còn có người thì nói không chừng ông ấy đã cho bà một cái bạt tai rồi.

“Hừ, ông nói xem ông có tư cách gì mà trách cứ tôi? Nếu như không có tôi nhờ bố tôi giúp thì ông nghĩ cái công ty phế vật của ông có vực dậy được không? Tôi nói cho ông biết, nếu như không có tôi thì ông chẳng là cái thá gì cả.” Nghiêm Hiểu Khiết quát to, giọng nói vô cùng khó nghe.

“Thứ đàn bà thối tha, tốt nhất bà hãy câm miệng lại cho tôi, nếu không ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.” Nghe vợ mình nói vậy, Nhiễm Giang Thiên cũng tỏ rõ khí phách của một người đàn ông, khiến cho Nghiêm Hiểu Khiết bất ngờ tới nỗi ngây ngẩn cả người.

Lúc ở nhà, Nhiễm Giang Thiên lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời vô điều kiện, đây là lần đầu tiên bà ta thấy ông tức giận như vậy

“Hừm, đợi lúc về tôi tính sổ với ông.” Tuy rằng không ưa gì người nhà của chồng, nhưng Nghiêm Hiểu Khiết thực sự không nỡ ly hôn, dù sao thì thời buổi này tìm được người toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình thật sự không dễ dàng gì.

Ngoài việc gia cảnh có chút khó khăn ra thì bà không có gì để chê về chồng của mình, ông luôn chăm sóc che chở bà ta, nhưng bây giờ ông ta lại lớn tiếng với mình trước mặt Vương Phong, đợi tới lúc về bà nhất định phải xử đẹp ông ta.

“Vương Phong, cháu đừng để bụng, tính cách mợ cháu là vậy đó, đợi lúc quay về chú nhất định sẽ góp ý với bà ấy.” Lúc này Nhiễm Giang Thiên mới nói với vẻ áy náy.

“Cháu không nghĩ linh tinh đâu.” Vương Phong quay đi chỗ khác, không thèm nhìn mợ.

Vương Phong biết nhà mợ có điều kiện, thế nhưng bộ dạng nhìn người khác bằng nửa con mắt của bà ấy khiến Vương Phong khá khó chịu, cũng không hiểu nổi tại sao có chút tiền là liền tự mãn như vậy được.

Còn tưởng mình quý giá đặc biệt lắm vậy sao?

“Ai là người nhà bệnh nhân?” Lúc này cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang từ trong bước ra hỏi.

“Là chúng tôi.” Lúc này Nhiễm Giang Thiên và Vương Phong đều lao tới.

“Là như thế này, bệnh nhân đang bị trụy tim, cần làm thêm một cuộc giải phẫu lớn nữa, các anh đi nộp phí phẫu thuật trước đi đã.” Bác sĩ nói, trong tình huống nguy cấp như vậy còn muốn thu tiền

Nhưng các bệnh viện bây giờ đều như vậy, không nhận được tiền là đưa bệnh nhân ra ngoài, khắp bệnh viện chỗ nào cũng có, nếu không thì bây giờ đã không có chuyện muốn khám bệnh cũng khám không được.

“Tiền không thành vấn đề, bây giờ bố mẹ tôi sao rồi?” Nắm lấy tay của bác sĩ, Vương Phong lo lắng hỏi.

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho họ, nhưng bây giờ yêu cầu mọi người đóng tiền trước đã, nếu không thì chúng tôi cũng bó tay.” Nói xong, tên bác sĩ quay vào phòng phẫu thuật, chỉ vì chờ nhận tiền.

“Mau đưa thẻ cho tôi, tôi đi nộp tiền.” Đợi bác sĩ vào trong phòng phẫu thuật, Nhiễm Giang Thiên xòe tay nói với Nghiêm Hiểu Khiết.

“Cái gì?” nhìn thấy Nhiễm Giang Thiên đưa tay ra, Nghiêm Hiểu Khiết thiếu điều muốn nhảy dựng lên, ông coi tôi là máy rút tiền chắc?

Lúc đưa hai người bọn họ tới đây đã phải trả năm mươi ngàn tệ phí nhập viện rồi, bây giờ còn phải làm giải phẫu thì không biết cần bao nhiêu tiền nữa đây.