Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 113: Bối vân tuyết về nhà




"Ai, con bé ngốc này." Nhìn thấy dáng vẻ này của con gái mình, Hạ Lập Văn tất nhiên cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Bàn tay nhẹ nhàng sờ tay con gái, Hạ Lập Văn nhẹ giọng hỏi: "Vậy cậu ta đã kết hôn chưa?"

"Có lẽ là chưa…" Hạ Tiểu Mỹ thấp giọng nói, không dám xác định. 

Lần trước Vương Phong nói thẳng hắn có bạn gái nhưng việc kết hôn thật sự chưa từng nói nhưng mỗi lần hắn đến bệnh viện, sẽ có một cô gái cực kì xinh đẹp cùng đến, so với cô gái kia Hạ Tiểu Mỹ cảm thấy mình thật sự không có phần thắng.

"Chưa kết hôn?" Nghe Hạ Tiểu Mỹ nói, hai mắt Hạ Lập Văn sáng ngời, Vương Phong tuy bề ngoài nhìn hết sức trẻ tuổi nhưng cách làm việc của hắn cực kì già đời, nếu như nói hắn là làm việc không có suy nghĩ, Hạ Lập Văn dù thế nào cũng sẽ không tin tưởng, cho nên hắn nghĩ rằng Vương Phong đã kết hôn.

Nhưng bây giờ nghe lời con gái mình nói, hình như hắn vẫn còn độc thân. 

Vương Phong lần này đã giúp chuyện lớn cho nhà bọn họ, giải quyết khó khăn lớn nhất, nếu như hắn thật sự kết hôn rồi, có thể Hạ Lập Văn sẽ vì báo đáp hắn mà đưa con gái mình đi làm tình nhân bí mật của hắn.

Dù sao bây giờ ông đã thiếu nợ bên ngoài hơn mười triệu, nếu ông không nhận tiền của Vương Phong thì cũng không có cách nào khác, hơn nữa con gái mình thích hắn, ông cũng thuận theo con gái mình.

Tuy việc này hơi tủi thân cho con gái nhưng Vương Phong xuất sắc như vậy, cho dù làm tình nhân của hắn thì vẫn tốt hơn là theo những người bình thường khác. 

"Mỹ, khi trước ba dùng mọi cách ngăn cản con yêu đương chính là vì sợ con chịu thiệt thòi, dù sao ba cũng chỉ có một đứa con gái là con, người ngoài yêu đương với con khó đảm bảo người ta không có mục đích, ba nói vậy, con hiểu chưa?" Bỗng nhiên, Hạ Lập Văn thành khẩn nói, lại khiến cho Hạ Tiểu Mỹ sững sờ.

Quả thực từ khi cô lên trung học, cô chưa từng yêu nếu như có chàng trai nào theo đuổi, cuối cùng cũng sẽ bị ba cô đuổi đi, không có cách nào tiếp cận cô.

Cô khác những cô gái khác, cô không được phép yêu đương, nếu thật sự có người con trai mình thích, cuối cùng chàng trai kia cũng sẽ bị ba cô làm cho rời đi, tóm lại ba cô từ nhỏ đến lớn đều ngăn cô yêu đương, đối với chuyện này Hạ Tiểu Mỹ luôn không có ấn tượng tốt. 

Cô giống như con chim hoàng yến nhốt trong lồng, cuộc sống hoàn toàn bị ba cô điều khiển, còn cô thì sống như một con rối.

"Con không hiểu." Hạ Tiểu Mỹ lắc đầu, sau đó quay đầu sang chỗ khác nghĩ rằng ông lại ngăn cản mình như trước đây.

Dù sao lần này Hạ Tiểu Mỹ đã chắc chắn thừa nhận Vương Phong, nếu không cô cũng sẽ không giao thân thể của mình cho hắn. 

Vương Phong tựa như là một vị thần bảo vệ cho cuộc đời cô, khi cô nguy hiểm nhất, Vương Phong luôn xuất hiện kịp thời nên bây giờ ở sâu trong lòng cô đã sớm có Vương Phong, không thể chứa được người đàn ông khác.

"Mỹ, năm đó từ sau khi mẹ con rời bỏ hai người chúng ta, ba đã thề cho con một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn nên ba làm việc không kể ngày đêm, muốn tạo nên một gia đình yên bình cho con, cuối cùng ba thành công nhưng lòng người trong xã hội này quá hiểm ác, những người tiếp cận con ba vốn không biết bọn họ là vì điều gì mà đến tiếp cận con."

"Công ty của chúng ta tuy giá trị chỉ có mấy chục triệu nhưng mấy chục triệu này cũng đủ để cho bất kì người bình thường nào cũng đỏ mắt (1) vì nó, cho nên trước kia ba không cho phép con yêu đương là vì sợ con gặp phải người có tâm, công ty này là ba vì con cực khổ dốc sức làm ra, đây là thứ đảm bảo cho nửa đời sau của con, nên ba lo con sẽ bị người ta lừa gạt, sau đó bị vứt bỏ, vì tiền người có thể giết người, càng đừng nói đến việc như thế này." 

Nói đến đây, trên mặt Hạ Lập Văn lộ ra sự chán ghét, nói: "Không có tiền trong xã hội này con chẳng là cái gì cả nên từ con lên trung học, ba không cho bất cứ đứa con trai nào đến gần con nhưng bây giờ công ty của chúng ta đã phá sản, Vương Phong lúc này còn bằng lòng giúp đỡ chúng ta, việc này đủ để thấy hắn không phải là vì tiền của chúng ta."

"Tuy lời nói này có chút tầm thường nhưng hắn thật sự không tệ, cho nên lần này ba sẽ không ngăn con yêu đương, nếu như con thật thích hắn thì mạnh mẽ theo đuổi đi, hắn là một chàng trai tốt đáng đáng cho con gửi gắm cả đời." Nói đến đây, hốc mắt Hạ Lập Văn cũng không nhịn được có chút ướt.

Vì con gái, ông đã phấn đấu hơn hai mươi năm nhưng cuối cùng cũng có một ngày con gái phải lập gia đình, so với gả cho những người ông không hiểu rõ đó ông chi bằng gả cho Vương Phong. 

"Ba." Nghe ba nói xong nhiều chuyện như vậy, hốc mắt Hạ Tiểu Mỹ cũng đỏ bừng, sau đó nhào vào trong ngực Hạ Lập Văn khóc không thôi.

Cô biết, lúc trước mẹ chạy theo người khác đối với ba là đả kích quá lớn, nếu không phải như vậy những năm này ông cũng sẽ không liều mạng như vậy, thậm chí ông không để cho người khác tiếp cận mình cũng là vì bảo vệ mình, nên lúc này điều gì cô cũng đều hiểu rõ.

"Được rồi, đừng khóc." Vỗ nhè nhẹ sau lưng Hạ Tiểu Mỹ, nước mắt của Hạ Lập Văn cũng chảy ra. 

Ông không thể cả một đời đều giữ lấy con gái, cuối cùng có ngày nào đó ông sẽ chết già, nên có thể nhìn thấy con gái hạnh phúc ông đã thỏa mãn.

Ở đây, hai cha con khóc dữ dội mà ở trên một con đường rộng lớn cách bọn họ rất xa, trong lòng Vương Phong cực kì im lặng.

Ba của Hạ Tiểu Mỹ vậy mà lại đưa rượu tráng dương cho mình, đây không phải là bảo mình cùng con gái ông ta làm chuyện đó nhiều nhiều à. 

Thân thể của Vương Phong bản thân hắn hiểu rõ hơn ai hết, hắn bây giờ là lúc sung sức nhất vốn cũng không cần đến rượu tráng dương các loại.

Nên ngừng xe ở ven đường, Vương Phong đặt rượu tới trước mặt một tên ăn mày, sau đó mới lái xe đi về hướng Trúc Thành số một.

Hắn không gọi điện thoại cho Bối Vân Tuyết, nửa tháng không gặp hắn muốn khiến Tuyết bất ngờ. 

Mừng rỡ chạy đến tiệm hoa mua một bó hoa tươi, Vương Phong tâm tình phấn khởi kích động đi về Trúc Thành số một.

Thời gian dài như vậy không nhìn thấy Tuyết, hắn cực kì nhớ.

Thành thạo cất xe vào nhà để xe, Vương Phong mở cửa biệt thự ra. 

"Ha ha, Tuyết, anh trở về rồi." Mở cửa lớn ra, Vương Phong đi vào, lớn tiếng nói.

Nhưng đợi đến khi tiếng của hắn lắng xuống, toàn bộ biệt thự im ắng, không hề có tiếng động gì, cực kì quạnh quẽ.

"Không có ai?" Trong mắt Vương Phong lóe lên thất vọng, hắn còn tưởng rằng Tuyết đang ở nhà, dù sao bây giờ công ty đã đi vào quỹ đạo, nhân viên đều đã vào vị trí của mình, cho dù cô không đi cũng không sao. 

Bỗng nhiên, mũi Vương Phong ngửi một cái, ngửi được một mùi chua đặc biệt.

Đi vào phòng khách trống rỗng, Vương Phong liền cau mày một cái, bởi vì hắn thấy trên bàn trà có mấy hộp mì tôm ăn liền đã dùng rồi.

Hắn nhớ kỹ Tuyết cho tới giờ đều không ăn thứ này, dù sao mì tôm cũng không có dinh dưỡng, ăn nhiều thân thể cũng không tốt, nên Bối Vân Tuyết luôn không cho hắn ăn những thứ này. 

Đặt bó hoa hồng đỏ lên trên ghế sa lon, Vương Phong dùng năng lực nhìn xuyên liếc nhìn toàn bộ biệt thự một chút, không phát hiện thấy thứ gì.

Lấy điện thoại ra, Vương Phong gọi cho Bối Vân Tuyết, vẻn vẹn chỉ trong một giây, từ điện thoại truyền ra tiếng nói khiến người ta ghét, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.

Lần lượt gọi lại đều là âm thanh nhắc nhở đối phương đã tắt máy. 

Chẳng lẽ là điện thoại hết pin?

Cảm giác không ổn tràn ngập trong lòng Vương Phong, hắn không tiếp tục gọi cho Bối Vân Tuyết mà gọi cho Tử Sa.

Cô gái này suốt ngày đều ở cùng một chỗ với Tuyết chắc chắn cô biết tin tức. 

Cũng may cuối cùng điện thoại của Tử Sa có thể gọi được, khiến Vương Phong trong lòng lặng lẽ buông lỏng một chút, hẳn là không có việc gì lớn.

"Này, rốt cuộc chồng cũng chịu gọi điện thoại cho em hả?" Trong điện thoại, truyền đến âm thanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ của Tử Sa, Vương Phong thậm chí có thể tưởng tượng được là cô đã nhảy dựng lên.

"Chờ một lát rồi nói chuyện này, anh hỏi em Tuyết bây giờ ở đâu?" Vương Phong trầm giọng hỏi.  

"Chị ấy à." Lời nói Tử Sa có chút thất vọng, nói: "Hai ngày trước chị bị người nhà đưa về, nói là có một số việc phải xử lý, sao vậy?"

"Vậy sao em không cho anh biết?" Giọng điệu Vương Phong có chút trách móc.

"Thôi đi, cũng không biết là điện thoại của ai tắt máy ròng rã nửa tháng, em làm sao báo cho anh được?" Lời nói của Tử Sa có chút tức giận. 

"Bây giờ em đang ở đâu?"

"Em đang ở cửa hàng, thôi đi, dù sao trong mắt anh chỉ có chị Tuyết, không nói với anh, cúp đây." Nói xong trong điện thoại liền truyền đến âm thanh tút tút, Tử Sa đã cúp máy.

Trên mặt chợt thoáng nụ cười gượng, Vương Phong cũng không biết nên nói như thế nào với Tử Sa, quả thật hắn vừa nãy có chút hoảng, trong mắt hắn Tuyết là quan trọng nhất, không có bất cứ ai có thể so được với cô. 

Bây giờ hay rồi, vì hỏi thăm tin tức lại đắc tội với Tử Sa.

Nhìn hộp mì tôm trên bàn trà một chút, Vương Phong lại cầm lấy mấy trăm đóa hồng mua về đi đến nhà xe.

Từ biệt thự đến công ty, Vương Phong đi khoảng hai mươi phút, chờ đến khi hắn cầm hoa đi vào được cửa châu báu Bối thị, một bóng dáng màu tím nhanh chóng từ bên trong vọt ra, chính là Tử Sa. 

"Hoa này là anh cho em sao?" Nhìn thấy hoa tươi trong tay Vương Phong, Tử Sa mặt mũi tràn đầy vui vẻ, trực tiếp đưa tay lấy.

Việc này dường như không phải Vương Phong đưa mà giống như là cô đưa tay ra cướp.

"Ừm, là cho em." Vương Phong nói một câu trái lương tâm, dù sao hoa hồng này để không bao lâu cũng đã tàn, để ở nhà cũng là lãng phí. 

"Cảm ơn chồng." Tử Sa cầm hoa tươi nhỏ giọng ghé vào bên tai Vương Phong nói một tiếng, đồng thời trong lúc người khác chưa nhìn tới còn vụng trộm hôn mặt Vương phong một chút.

Hôn thì hôn được rồi lại còn lén lút, Vương Phong nhịn không được cười khổ.

"Mấy hộp mì tôm trong nhà là em ăn phải không?" Nhìn vẻ mặt phấn khởi của Tử Sa, Vương Phong hỏi. 

"Đúng vậy, trong nhà bây giờ chỉ có một mình em, em không có gì ăn đành phải ăn mì tôm." Tử Sa nói, sau đó cái miệng nhỏ nhắn cong lên, cực kì không vui.

"Em không phải là không có tiền, sao không tự mình ra ngoài ăn?" Vương Phong bất đắc dĩ nói.

"Một mình ra ngoài ăn không vui, hơn nữa em chưa quen cuộc sống ở đây, nếu là bị người ta lừa thì làm sao bây giờ?" Tử Sa nói, nguýt Vương Phong một cái. 

"Ồ ha." Nghe được cô lời nói, Vương Phong ngây ngẩn cả người, Tử Sa này lại còn có suy nghĩ kiểu này, thật sự là không dễ dàng.

Ở thời đại này, nữ sinh có thể tự bảo vệ mình rất ít, nhiều phụ nữ đều bị người khác lừa gạt, là điển hình của kiểu ngực to mà không có não.

"Thế nào, có phải cảm giác em rất thông minh không?" Lúc này, Tử Sa lại sáp khuôn mặt xinh đẹp của mình tới, Vương Phong thậm chí có thể ngửi được mùi hương từ trên người cô truyền tới. 

Cúi đầu xuống xem xét, Vương Phong liền có thể thấy được rãnh sâu trước ngực cô, trắng lóa như tuyết.

Xem ra cô gái này đối với mình thật sự là không đề phòng, phía dưới không biết xấu hổ bắt đầu cứng lên, Vương Phong cũng trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cảnh tượng cám dỗ này nữa.

(1) Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng