Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 111: Làm lại nghề cũ




Giá trị công ty Hạ Lập Văn tính đâu ra đó cũng không đến bốn mươi triệu mà hiện tại ông ta lại phải trả một trăm triệu để chuộc con trai mình, một trăm triệu đấy, nếu thay thành tiền mặt thì cũng đủ nện chết người.

Nhưng vì con trai, đừng nói một trăm triệu, hai trăm triệu ông ta cũng phải lấy ra.

Nói lý lẽ với Hà Thiên thì hắn ta sẽ cầm dao đến “nói chuyện” nên bây giờ ông ta lập tức lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi, nhanh chóng viết con số một trăm triệu lên trên đó, sau đấy cung kính nói: “Cậu Thiên, đây là một trăm triệu, tôi dùng nó để đổi lấy mạng con trai tôi.” 

“Ha ha, xem ra ông rất quan tâm con trai mình nhỉ.” Hơi mỉm cười nhận lấy một trăm triệu từ tay người trung niên, Hà Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đưa lại cho Vương Phong.

“Bác trai, đây là tiền bồi thường của đối phương, bác không cần lo vấn đề công ty, từ nay bác muốn làm gì thì làm, con có thể bảo đảm với bác người này tuyệt đối không dám gây khó dễ với bác nữa.” Vương Phong nói, nhét chi phiếu vào trong tay Hạ Lập Văn.

Đương nhiên tuy hắn đang nói với Hạ Lập Văn nhưng người trung niên vừa đến sao lại không hiểu thật ra Vương Phong này đang ngầm đe dọa ông ta chứ. 

Vương Phong là ai, ông ta không biết nhưng mà ông hoàng “thế giới ngầm” Hà Thiên thì ngược lại ông ta lại biết rõ, người thân thiết với Hà Thiên như vầy, sao ông ta có thể đụng chạm được?

Lúc này ông ta đang hối hận muốn chết, thoáng cái tổn thất trăm triệu, mấy năm nay ông ta cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Số tiền này thật sự quá nhiều rồi.” Nhìn chi phiếu trong tay, Hạ Lập Văn cũng kinh ngạc đến nỗi hơi không nói ra lời, giá trị cả công ty của ông ước tính còn chưa đến năm mươi triệu mà hiện tại Vương Phong lại đưa ông một trăm triệu, lại còn nhiều gấp đôi, một trăm triệu không phải mười ngàn hai mươi ngàn, số tiền này có thể cho ông và Hạ Tiểu Mỹ sống không lo không nghĩ suốt quãng đời còn lại. 

“Ha ha, bác cứ an tâm nhận số tiền này đi, tiền này do đối thủ của bác đặc biệt mang đến đền bù thiệt hại.” Vương Phong nói, sau đó lạnh lùng liếc người trung niên kia một cái.

“Đúng rồi, đúng rồi, đây là tiền tôi bồi thường cho anh, anh cứ lấy dùng là được.” Nghe thấy lời Vương Phong, người trung niên không ngừng cười xòa, trong lòng đang đau đớn không thôi.

Tên bệnh hoạn, tốt nhất cầm tiền xuống suối vàng dùng luôn đi. 

“Nhưng mà tổng giá trị công ty tôi cộng lại cũng không nhiều như vầy, tôi cần một nửa là được rồi, một nửa kia cậu lấy lại đi.” Hạ Lập Văn nói khiến Vương Phong sững sờ.

Một nửa chắc cũng được năm mươi triệu, Hạ Lập Văn vậy mà nhường một phát hết năm mươi triệu ngược lại khiến hắn hơi nhìn ông ấy với con mắt khác.

Chẳng qua tiền này lại không phải của Vương Phong hắn, đương nhiên hắn không tiếc nuối gì, hắn hơi mỉm cười nói: “Bác trai, chẳng lẽ bác quên lúc mình bị ép đến đường cùng rồi sao? Nghĩ lại cảm giác đó xem, tiền không phải là thứ vạn năng nhưng có lúc nó lại có khả năng ép chết một người nên bác vẫn nên giữ số tiền này lại đi, dù cho bác dùng không hết thì bác có thể để lại cho con gái.” 

Đúng vậy, bản thân mình dùng không hết thì có thể cho con gái mà.

Dù sao cuối cùng con gái cũng phải gả cho Vương Phong nên ông coi như ngầm giao tiền cho Vương Phong rồi, do đó nghe thấy lời Vương Phong, ông cũng không nhiều lời nữa mà cất chi phiếu đi.

Tất cả nợ nần đều có thể trả trong một lần đồng thời còn thừa ra một khoảng tiền vô cùng lớn, số tiền này có khả năng giúp ông sống không hề lo âu gì, cũng cho phép ông tiếp tục xây dựng sự nghiệp, tóm lại với món tiền này, ông có năng lực làm được nhiều chuyện. 

Vốn dĩ ông đã tuyệt vọng muốn kết liễu cuộc đời mình nhưng không nghĩ đến Vương Phong vừa ra tay thì lại xảy ra sự đảo ngược lớn như thế này, hạ bệ đối thủ của mình, giờ còn tặng không cho mình một trăm triệu, con số còn cao hơn giá trị công ty gấp hai lần, có lẽ hiện tại hắn ta đang tức muốn chết nhỉ?

Suy nghĩ của Hạ Lập Văn thật ra không sai, thấy ông cất chi phiếu đi, lúc này người trung niên tức giận đến nỗi trước mắt đều tối sầm, suýt nữa ngất xỉu luôn, một trăm triệu đó, thế mà lại thả trôi sông như vầy, số tiền này chắc chắn sẽ không trở lại rồi.

Muốn tiếp tục đối đầu với Hạ Lập Văn, trừ khi ông ta không còn cần công ty của mình nhưng ông ta không có ngạo mạn đến mức độ đi đấu với Hà Thiên. 

“Được rồi, chuyện của bọn họ đã giải quyết xong, giờ đến lượt xử lý vấn đề giữa chúng ta.” Thấy Hạ Lập Văn đã vừa lòng rồi, Vương Phong cũng đứng lên nói.

“Vấn đề giữa chúng ta?” Nghe thấy lời Vương Phong, người trung niên này lộ ra vẻ sững sờ.

Chuyện phá hoại công ty Hạ Lập Văn quả thực do một tay ông ta lo liệu, điều này ông ta cũng thừa nhận. 

Nhưng mà vốn dĩ ông ta chưa từng gặp Vương Phong, sao lại có vấn đề?

"Dĩ nhiên, con trai ông dám nhòm ngó bạn gái của tôi, ông nói xem giữa chúng ta có chuyện hay không?" Vương Phong liếc nhìn người trung niên một cái, ngữ khí vô cùng không thân thiện.

"Vậy cậu muốn thế nào?" 

"Đương nhiên bồi thường vật chất cho tôi rồi, một câu thôi, năm triệu, đưa hay không?" Lúc này Vương Phong giống như biến thành một con bò cạp, Hạ Tiểu Mỹ và Hạ Lập Văn nhìn thấy mà cũng ngây người.

Quanh minh chính đại vơ vét tài sản người khác, vừa mở miệng đã đòi năm triệu, nói đùa quá lố rồi nhỉ?

Chẳng qua vừa nghĩ đến hắn đã bắt chẹt đối phương một trăm triệu thì bọn họ dường như lại cảm thấy chuyện này thật ra rất hợp lý, trăm triệu mà hắn cũng đã dám nói ra thì năm triệu chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. 

"Được, tôi đưa." Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hà Thiên, lúc này người trung niên vẫn cắn răng một cái rồi đồng ý.

Ông vẫn còn một ít tiền tiết kiệm ở ngân hàng, tuy rằng mất hơn một trăm triệu nhưng ông cũng có thể sống rất thoải mái, hiện tại ông chỉ muốn làm sao đưa được con trai yêu quý của mình ra khỏi đây rồi tính tiếp.

"Đã bồi thường cho tôi năm triệu vậy thì dễ nói chuyện rồi, giờ chúng ta tiếp tục bàn đến khoản đền bù khác." Vương Phong cất lời khiến người trung niên này suýt nữa té ngồi xuống đất. 

Lần trước Vương Phong thế mà lừa Mạnh Vu Phi một vố thảm hại, hiện tại lại có cơ hội như thế, sao hắn lại bỏ qua được.

"Tôi mời nhiều tay chân như vậy, phí tổn chắc cũng không ít, số tiền này ông vẫn nên chi giúp tôi đi." Vương Phong chậm rì rì nói.

"Tay chân?" Nghe thấy lời Vương Phong, lúc này người trung niên suýt chút mắng ra tiếng, Hà Thiên sẽ để cho người khác coi như tay chân mà gọi đến ư, làm sao có thể. 

Hà Thiên với tư cách là kẻ đứng đầu của thế giới ngầm ở thành phố Trúc Hải, ai mà có khả năng xem hắn như đàn em mà kêu tới? Cái tên trẻ tuổi kia rõ ràng đang bắt chẹt ông.

"Đúng, chúng tôi có thể xem là tay chân, khoản thù lao này không thể không cần à? Một lời thôi, cũng là năm triệu, nếu ông không đồng ý thì hôm nay đừng nghĩ đến chuyện dẫn con trai ông rời khỏi chỗ của tôi." Bấy giờ Hà Thiên lên tiếng, cả mặt đầy ý cười.

Khốn kiếp! 

Nghe thấy lời Hà Thiên, người trung niên này liền ngồi bẹp xuống đất, ông ta làm sao cũng không ngờ Hà Thiên lại mở miệng đòi tiền ông ta, đường đường là ông trùm xã hội đen vậy mà lại làm khó dễ mình, ông ta cảm thấy cả bầu trời đều nhuộm một màu xám xịt.

Mà Vương Phong ở bên cạnh nghe thấy lời Hà Thiên nói cũng ngẩn người, người anh em xã hội đen của mình vậy mà cũng có thiên phú này, vốn dĩ hắn chuẩn bị nói hai triệu cũng thôi, không ngờ đến Hà Thiên lại ra giá dã man giống mình như vậy

"Được, tôi đưa hết." Cắn răng một cái, người đàn ông đáp ứng toàn bộ, lần này ông ta còn thảm hại hơn Hạ Lập Văn, một trăm mười triệu cứ thế mà bị người ta dọa lấy mất. 

Vả lại ông ta không dám báo cảnh sát việc này bởi vì người ra tay là Hà Thiên, hắn vốn là nhân vật mình trêu chọc không nổi, nếu ông ta báo cảnh sát, có lẽ ngày mai ông ta sẽ bỗng dưng sẽ bị phơi thây ở đầu đường.

Ông ta tin Hà Thiên tuyệt đối có khả năng làm ra chuyện như vậy, chính vì sự tàn nhẫn của hắn nên hắn mới có thể yên ổn ngồi ở vị trí cao như thế mà không ai có khả năng lung lay.

"Được rồi, nếu ông đã đồng ý chi tiền thì tôi cũng không gây khó dễ cho ông, dẫn thằng con trai chết tiệt này của ông cút đi." Đá tên con nhà giàu dưới đất đến bên cạnh người trung niên, Hà Thiên lạnh nhạt nói. 

"Vâng." Lần thứ hai để lại tấm chi phiếu năm triệu, lúc này người trung niên mới dẫn con trai mình ỉu xìu chạy đi, cũng không dám quay đầu lại.

"Người anh em, chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, vậy tôi cũng không ở lại lâu nữa, giờ trời lạnh như vậy, các anh em của tôi đã đợi ở bên ngoài lâu như thế, năm triệu này đưa bọn họ dùng vậy." Hà Thiên cười một cái, cầm tờ chi phiếu rồi đi ra khỏi biệt thự.

"Lần này cảm ơn đại ca." Vương Phong hơi mỉm cười, dõi mắt theo Hà Thiên rời khỏi đó. 

Năm triệu mà thôi, Vương Phong và Hà Thiên đều không để ý, lần này chỉ là thuận tiện vơ vét tiền của.

"Tiểu Mỹ, hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết xong, anh cũng không ở lại nữa, em trước tiên chăm sóc ba mình cho tốt đi." Sau khi đợi Hà Thiên rời đi, Vương Phong cũng đứng lên cầm chi phiếu năm triệu kia trong tay.

Đây là thù lao lần này của hắn, vất vả lâu như vậy, dù sao vẫn có ít tiền mới được. 

"Ai, thằng nhóc này đi gì mà đi, hôm nay ở lại đây ăn cơm đi." Thấy Vương Phong muốn rời khỏi, Hạ Lập Văn liền đứng lên giữ lại nói.

Hôm nay nếu không có Vương Phong, ông làm sao có thể nhận được một trăm triệu, mất rồi lại được nên giờ ông không còn chút dáng vẻ sa sút nào, cả mặt đầy ý cười.

Con gái mình có thể quen biết với một vị quý nhân nên làm sao ông cũng phải giữ Vương Phong lại. 

Ông không quen Hà Thiên, thêm nữa cậu ta lại đưa theo nhiều người như thế, vừa nhìn là biết thành phần xã hội đen, do đó ông thậm chí còn không dám lên tiếng giữ lại nhưng ông cảm thấy Vương Phong không tồi, đồng thời cũng là bạn trai của con gái ông, ông đương nhiên phải ra sức giữ lại.

"Thôi ạ, giờ cháu về nhà có chút việc phải xử lý, không thể ở lâu được." Vương Phong cười nói.

"Cậu nói gì thế, hôm nay cậu bận rộn giúp tôi nhiều như vậy, nếu không ở lại đây ăn bữa cơm thì tôi làm sao cũng thấy áy náy, chúng ta không ra ngoài ăn, tự tay tôi xuống bếp cho." Hạ Lập Văn nói, biểu cảm rất nhiệt tình. 

Đã nói đến thế này mà Vương Phong lại đi thì không nể mặt ông nên hắn tiếp tục ở lại đây chuẩn bị ăn cơm.

Ở cao ốc Tân Dương quá lâu, mỗi ngày hắn chỉ toàn ăn một vài món thuốc quý nên cũng sắp quên mùi vị thức ăn chân chính là như thế nào, do đó lúc này hắn ngược lại hơi nổi lên cảm giác đói bụng.

Hạ Lập Văn nhanh chóng vào phòng bếp bận rộn, bởi vì vợ sớm đã chạy theo người khác nên ông đã luyện ra được tài nấu nướng không tệ nên rất nhanh trong phòng bếp đã truyền ra âm thanh cắt đồ ăn. 

Không có Hạ Lập Văn, Hạ Tiểu Mỹ lập tức nhào vào lòng Vương Phong, cả mặt đầy vẻ cảm động, vấn đề lớn nhất của nhà cô vậy mà Vương Phong lại giải quyết xong nhanh như vậy.

Phải biết vì chuyện của ba mình mà cô đã rất lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon, thậm chí còn có suy nghĩ muốn tự tử cùng ba mình bởi vì mắc nợ ngần ấy tiền thì cả đời bọn họ cũng đừng mong trả hết.

Nhưng hiện tại chuyện được xử lý dễ dàng như vầy, làm sao cô lại có thể không cảm kích Vương Phong. 

"Chồng à, cảm ơn anh." Hạ Tiểu Mỹ nhào đến bên tai Vương Phong nói một câu, nhiều giọt nước mắt lóng lánh rơi trên mặt Vương Phong khiến hắn liền giật mình tỉnh lại.

Hắn là kẻ không nhìn nổi phụ nữ khóc nhất, khiến phụ nữ khóc, vậy là một tên thất bại nên hắn nhẹ nhàng lau nước mắt của Hạ Tiểu Mỹ rồi nói: "Không cần nói cảm ơn, em đứng dậy trước đi." Vương Phong ngại ngùng nói bởi vì hắn phát hiện do thân mật tiếp xúc nên hắn đã nổi lên phản ứng của đàn ông rồi.