*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đánh cũng đánh rồi, người đã đoạt, thù cũng đã kết, không hiểu sao, mí mắt Diệp Hoan chợt nhảy. Ta đến Bắc Kinh đến cùng là đúng hay sai? Ngay cả một chút chuyện bất bình cũng muốn quản, trong vũng nước đục này không biết có bao nhiêu chuyện bất bình, chính mình có thể quản hết được hay sao?
Cứ tiếp tục như vậy, đám nội nha ở Bắc Kinh (con cháu quan chức) chỉ sợ sẽ bị mình đắc tội hết một lượt, về sau trở thành kẻ ai cũng chán ghét làm sao ở lại Bắc Kinh đây?
Diệp Hoan vốn là muốn tạo dựng sự nghiệp ở Bắc Kinh đấy.
Chỉ tiếc hiện tại sự nghiệp chỉ vừa mới bắt đầu đã sinh ra kiêu ngạo, người quyền quý cũng đã đắc tội hai kẻ: Triệu Dương và Lý Quốc Đống. Tương lai không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người nữa?
Quay lại nhìn thấy sự cảm kích trong mắt Tinh Tinh, Diệp Hoan cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Mặc kệ có bao nhiêu chuyện bất bình, tương lai có đắc tội bao nhiêu người, không vừa mắt là phải ra tay!
Rất nhiều người sau khi có được phú quý liền mất đi chính kiến, chần chừ sợ trước sợ sau. Diệp Hoan hắn sẽ chứng minh dù cho có địa vị gì đi nữa thì vẫn giữ được bản chất của thằng đàn ông. Là đàn ông thì không thể nhìn phụ nữ bị sỉ nhục.
Trong ngõ nhỏ tăm tối, Lý Quốc Đống vẫn hôn mê bất tỉnh, đám bảo vệ của câu lạc bộ đang giằng co với bọn vệ sĩ nhưng lại chẳng có nửa phần khí thế, giống như đám chó con nơm nớp lo sợ nhìn về phía sư tử, Diệp Hoan cảm thấy mất mặt thay bọn họ.
Diệp Hoan chợt hô lên: "Bỏ đấy, chạy thôi!".
Mọi người nhanh chóng tản đi.
Tinh Tinh đi theo Diệp Hoan cùng Lưu Tử Thành từ trong ngõ chạy ra, đứng cạnh chiếc Mercedes, Tinh Tinh thở gấp rồi mở miệng, thanh âm trong trẻo, lạnh lành lại có chút đề phòng:
"Các người ... đến cùng là ai?"
"Lôi Phong! Chuyên đánh sắc lang chính là Lôi Phong ta!" Diệp Hoan trả lời rất bình tĩnh.
Khóe miệng Tinh Tinh cong lên như muốn cười nhưng cố gắng kìm lại :
"Đánh người còn đoạt tiền, Lôi Phong này đúng là hiếm thấy ..." Tinh Tinh thản nhiên nói.
"Đó là cô chưa từng thấy mà thôi, giờ là lúc nào rồi, Lôi Phong cũng phải tiến bộ, trừng phạt kẻ ác lại không lấy thù lao, đó không phải kẻ ngu sao?" Diệp Hoan không thèm ngẩng đầu, móc trong túi quần ra số tiền vừa mới cướp được, rất nghiêm chỉnh đếm từng tờ một.
Tinh Tinh ngồi bên trong chiếc Mercedes được bài trí rất xa hoa, lại nhìn vẻ mặt như con buôn của Diệp Hoan, ngón tay đầy nước miếng loạt soạt đếm tiền. Tinh Tinh thầm than, đây là kẻ nào? Hắn vốn đang chơi cùng với đám công tử bột kia nhưng lại vì cô mà trở mặt với bọn họ. Khi hắn ra tay cũng không chút khách khí, động tác hung ác, dứt khoát, đánh xong liền bỏ chạy.
Nếu nói hắn là lưu manh thì sao lại ngồi trong chiếc xe cao cấp sang trọng như thế này, phía sau còn một đám vệ sĩ đi theo bảo vệ. Nếu nói hắn là công tử giàu có ... chưa từng gặp qua người vừa hành hung người ta xong lại lột luôn tiền bạc, hiện giờ hai mắt tỏa sáng nhìn chiến lợi phẩm, nước miếng cũng sắp chảy cả ra ngoài. Đây là hình tượng một công tử giàu có sao?
Người này, thực sự rất kỳ lạ.
Bầu không khí trong xe rất yên lặng, chỉ có tiếng đếm tiền vẫn đều đặn vang lên, Diệp Hoan hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ tiền, đếm đi đếm lại rất cẩn thận, miệng lầm bầm tính toán, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện xung quanh
Lưu Tử Thành ngồi cạnh ôm trán thở dài, cũng không hiểu hắn thở dài cái gì.
Chẳng biết qua bao lâu, Diệp Hoan mới ngẩng đầu mờ mịt nhìn vào Tinh Tinh nói: "Đếm tới đâu rồi?"
"Hai vạn lẻ năm trăm ..." Tinh Tinh tốt bụng nhắc nhở hắn.
Diệp Hoan lại cúi đầu xuống tiếp tục đếm.
Rút cục Diệp Hoan cũng đếm xong tiền, ngẩng đầu đầy thỏa mãn mà than thở: " Hơn hai vạn bốn nghìn, mẹ kiếp, ta phát tài rồi!"
Lưu Tử Thành thở dài: “Diệp Hoan, người quân tử không trọng tiền tài. Cậu hành xử cũng thật là…”
“Quản cái hành xử quái gì, tiền thu vào tay mới là của mình”
Diệp Hoan cẩn thận cất tiền vào trong túi quần, lúc này dường như mới nhớ ra mỹ nữ tuyệt sắc Tinh Tinh.
"Người đẹp gọi là Tinh Tinh a?"
Tinh Tinh quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý hắn.
Nữ nhân đều có chút kiêu ngạo, càng xinh đẹp càng kiêu ngạo, một người đàn ông chỉ lo đếm tiền mà phớt lờ sự hiện diện của nàng, thật đúng là chẳng ra sao. Với đẳng cấp của Tinh Tinh, cô hoàn toàn có tư cách quay đầu đi chỗ khác.
"Tinh tinh, là chữ Tinh có ba chữ Nhật sao?
Tinh tinh vẫn khoanh tay, hoàn toàn không thèm để ý lời hắn nói.
“Ba chữ Nhật, chẳng lẽ là Ngũ hành khuyết Nhật?"
(Lời cố vấn: chữ 晶 đọc là tinh, trong "tinh thể", "thủy tinh"
Gồm ba bộ Nhật 日 ghép lại mà thành.
Vì tiếng trung nhiều chữ tinh. nên nếu nghe tên mà chưa chắc về chữ Hán thì phải hỏi theo cách lịch sự.
ts thằng main chứ. Đúng là ngực không vết mực. Ngũ hành: kim mộc thủy hỏa thổ. Làm gì có nhật mà khuyết?)
Còn chưa nói xong, Lưu Tử Thành đã nhanh chóng chặn miệng hặn lại, cười khan nói: "Chúng ta đổi chủ đề đi, Tinh Tinh, chuyện đêm nay đã ồn ào tới mức này, về sau câu lạc bộ kia chỉ sợ cô khó mà bước chân vào được nữa, cẩn thận Lý Quốc Đống trả thù."
Gương mặt Tinh Tinh hiện lên một nụ cười u sầu, nhẹ nhàng gật đầu.
Dường như tự biện bạch cho mình, Tinh Tinh không nhịn được nói: "Tôi không phải kỹ nữ, tôi chỉ ca hát thôi."
Diệp Hoan lười biếng nói: "Nhìn ra được, nếu cô là kỹ nữ tôi cũng chẳng muốn cứu."
"Bởi vì tôi rất cần tiền nên mới không thể không ..."
Diệp Hoan rất nhanh nói: "Tôi hiểu, người trà trộn vào chỗ này đều có nỗi khổ tâm riêng, không phải người nhà mắc bệnh thì cũng vì học phí đại học."
Tinh Tinh mở tròn hai mắt: "Làm sao anh biết? Mẹ tôi bị ung thư phổi, tôi lại chỉ là sinh viên trường nghệ thuật, không có khả năng giúp mẹ chữa bệnh nên mới ..."
Diệp Hoan lắc đầu nói: "Cô không cần giải thích, cô có lý do gì tôi cũng không quan tâm, may là cô còn có chút tôn nghiêm, nếu vừa rồi cô thực sự uống hết chén rượu kia, đêm nay dù Lý Quốc Đống có lột sạch quần áo cô trước mặt tôi, tôi cũng không có bất cứ phản ứng nào."
Dừng lại một chút Diệp Hoan thêm một câu giải thích: "Tôi nói không phản ứng là về khía cạnh tinh thần, nếu như cô thực sự trần truồng trước mặt tôi, phản ứng sinh lý của tôi khẳng định vẫn có, hơn nữa còn mạnh mẽ tới mức khiến người khác sợ hãi nha ..."
Lưu Tử Thành thở dài: "Cái miệng thối của cậu ..."
Mặt Tinh Tinh thoáng đỏ ửng, oán hận liếc Diệp Hoan: "Tôi phát hiện anh cũng chẳng phải loại tốt lành gì."
Diệp Hoan kéo kính xe xuống, phớt lờ cái nhíu mày của Tinh Tinh, châm một điếu thuốc: "Cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, tuy rằng cứu được cô nhưng chúng tôi cũng đạp đi chén cơm của cô, nói xem, mẹ cô chữa bệnh cần bao nhiêu tiền?"
Tinh Tinh ngây ra một lúc, trong ánh mắt lộ ra vẻ đề phòng: "Anh có điều kiện gì?"
Diệp Hoan như cười như không: "Tôi có thể có điều kiện gì? Cô cho rằng tôi cùng một loại với Lý Quốc Đống sao? Nếu thật vậy vừa rồi tôi làm gì phải cứu cô? Cùng hắn ăn luôn cô cho nhàn."
Tinh Tinh nhìn hắn thật kỹ, trầm mặc, trong mắt dần nhen nhóm một tia hy vọng, lan tỏa nhanh chóng
"Anh đồng ý giúp tôi sao? Thật như vậy ư? Anh đồng ý giúp mẹ tôi chữa bệnh?".
Cắn chặt môi, mắt Tinh Tinh lập tức đong đầy nước mắt, ánh mắt lại khẩn khoản cầu xin:
"Coi như tôi mượn anh, về sau tôi nhất định trả lại cho anh, được không?"
Nhìn ánh mắt cầu xin của cô, Diệp Hoan chợt ngẩn ngơ.
Hắn như thấy lại bản thân mình mấy tháng trước đây, trong nhà xưởng bỏ hoang tồi tàn, hắn cũng cầu xin Chu Mị y như thế. Thậm chí ngay cả lời nói cũng giống hệt nhau, đó là thời khắc đau khổ khó quên nhất đời hắn, tình huống bây giờ không khác gì khi đó, cái khác là hắn từ người đi cầu xin nay đã trở thành người ban phát.
"Thật sự." Diệp Hoan gật đầu khẳng định, trong lòng cảm khái, không biết vì sự quật cường của cô bé này hay vì sự quật cường của chính mình lúc ấy.
"Tôi thậm chí còn không biết tên của anh, chúng ta vốn không quen biết..." Tinh Tinh chần chờ nói.
"Không sao, quan trọng là người thân của cô bị bệnh, cái khác cô không cần biết."
Cô gái quật cường này thật ra vẫn là một sinh viên non nớt đơn thuần, chẳng qua cái xã hội phức tạp này đã phủ lên vẻ ngoài của cô một lớp da lạnh lùng.
Im lặng hồi lâu, Tinh Tinh cúi đầu rất khó khăn nói ra vài chữ: "Khả năng, khả năng cần ... hai mươi vạn."
"Tôi cho cô bốn mươi vạn." Diệp Hoan rất thẳng thắn móc từ trong túi quần ra bốn tờ chi phiếu đưa cho Tinh Tinh
Tinh Tinh mở to mắt, run rẩy tiếp nhận.
"Nhiều tiền như vậy. Anh nói cho liền cho sao?"
Diệp Hoan cười nhạt nói: "Chỗ tiền này chỉ đủ bọn hắn chơi bốn ván mạt chược."
Tinh Tinh sợ sệt một lát, trong mắt ẩn ẩn bi thương.
"Đời thật không công bằng."
"Thật ra vẫn rất công bằng, bọn hắn chẳng qua là hơn ở chỗ có người cha tốt, ngoài ra chẳng có gì hơn được cô." Vẻ mặt Diệp Hoan lúc này còn nghiêm túc hơn vẻ chuyên chú đếm tiền hồi nãy.
Diệp Hoan lại cười: "Ít nhất khi bọn hắn bị đánh, cô có thể ở bên cạnh xem kịch, đãi ngộ đặc biệt này bọn hắn có thúc ngựa cũng không đuổi kịp được cô."
Tinh Tinh cười khúc khích, sau đó nhìn hắn cẩn thận: "Vì sao lại giúp tôi?"
"Có lẽ bởi vì chính mình." Diệp Hoan thở dài: "Nhìn cô liền nhớ lại tôi trước đây."
Tinh Tinh cắn môi dưới, khó hiểu nhìn hắn, sau một lúc, cô gật gật đầu nói:
"Tôi sẽ trả lại cho anh, nhất định."
Cho dù Diệp Hoan có từ chối ra sao, Tinh Tinh vẫn khăng khăng đưa hắn số điện thoại của cô, còn nói địa chỉ trường nghệ thuật của cô cho hắn biết.
Ô tô đi đến một đường cái ở khu Đông Thành, Tinh Tinh kêu dừng xe, quay đầu giơ điện thoại lên hướng về phía Diệp Hoan lộ ra nụ cười mê người.
"Tên của tôi là Trần Thiến, về sau đừng gọi tôi là Tinh Tinh, cái tên này khó nghe muốn chết."
Diệp Hoan quay đầu sang Lưu Tử Thành, vui mừng nói: “Hóa ra ngũ hành của cô ấy không bị khuyết Nhật”
Lưu Tử Thành: "..."
Trần Thiến đứng cạnh xe suy nghĩ một chút rồi lục túi lấy ra bốn chiếc vé đưa cho hắn, nói:
"Cảm ơn đêm nay đã cứu tôi, tôi không có gì báo đáp anh, tối mai ở sân vận động có tổ chức buổi hòa nhac, tôi đã được mời tới thổi sáo trong dàn nhạc, anh có muốn tới xem không?"
Trần Thiến đầy trông mong nhìn Diệp Hoan.
Cự tuyệt cô gái xinh đẹp như vậy sẽ bị trời phạt đấy.
Diệp Hoan đành tiếp nhận chiếc vé.
Trần Thiến tung tăng rời đi, Diệp Hoan chờ đến khi không thấy bóng dáng cô đâu nữa mới bảo vệ sĩ lái xe đi.
Trong xe, Lưu Tử Thành nhìn về phía hắn nhướng mày, cười chế giễu:
"Anh hùng cứu mỹ nhân? À còn tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên?"
Diệp Hoan trầm giọng nói: "Vì thế giới tốt đẹp ..."
"Cậu ít giả bộ cho tôi! Không quan tâm cậu làm thế vì cái gì, tôi có chuyện nói cho cậu biết, tránh sau này cậu bị người ta chửi bới sau lưng."
"Chuyện gì?"
"Đêm nay loạn như vậy, cậu đã đắc tội với Lý Quốc Đống và hai cậu ấm khác. Chi phiếu cậu thắng được từ bọn hắn chỉ sợ không thể dùng được rồi."
"Có ý gì?" Diệp Hoan mí mắt nhướng lên.
Lưu Tử Thành chậm rãi nói:
"Ngay cả việc đó cũng không biết sao? Lý Quốc Đóng bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho ngân hàng đóng băng chi phiếu trong tài khoản của hắn. Chẳng những tám triệu cậu thắng bài sẽ trôi theo dòng nước mà ngay cả bốn tấm chi phiếu cậu đưa cho người đẹp kia cũng sẽ bị khóa. Nếu không có gì bất ngờ thì tất cả chi phiếu trên người cậu đều sẽ mất hiệu lực”
Diệp Hoan miệng chợt run, nước mắt như sắp chảy ra rồi.
"Lý Quốc Đống sao có thể làm như vậy? Thật không biết xấu hổ!"
"Đổi lại nếu tôi bị đánh như vậy, nhất định cũng sẽ khóa tài khoản."
Tiền phi pháp quả nhiên là phi pháp, trong nháy mắt liền bay mất.
Diệp Hoan ngây người nửa ngày bỗng nhiên đập mạnh đầu vào kính xe, vẻ mặt đầy bi phẫn.
"Người tốt đúng là không thể làm được! Tám triệu! Tám triệu! Tám triệu của tôi ..."
Diệp Hoan buồn bã quay lại khách sạn, Nam Kiều Mộc đang ngồi duỗi chân trên giường nhàn nhã đọc tạp chí.
"Làm sao vậy? Cứ như bị mất tiền ấy."
Diệp Hoan vẻ mặt đưa đám nói:
"Làm sao em biết, tin tức ở Bắc Kinh lan truyền quá nhanh đi."
Nam Kiều Mộc cười nói: "Thực sự mất rồi?"
"Kiều Mộc, nếu như anh một phút bồng bột mà ném đi cả số tiền lớn, em có thể đau lòng như anh chứ?"
Nam Kiều Mộc nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
"Nếu như nhiều hơn một vạn em nghĩ rằng em cũng rất đau lòng."
Diệp Hoan thực không thể nói với nàng, tối nay hắn đã quăng liền tám triệu
"Diệp Hoan, có chuyện này em nghĩ anh nên biết."
"Chuyện gì?"
Nam Kiều Mộc cắn môi dưới, giữa lông mày có chút vui mừng:
"Tháng này em không trở về Ninh Hải nữa, em đã sắp xếp cho người trong quỹ Hoan Nhạc giao tới Bắc Kinh cho em."
Diệp Hoan vẫn còn đang quay cuồng trong tám trăm vạn, chán nản nói:
" Ừ, mấy việc trong quỹ Hoan Nhạc bọn em làm sao thì làm, dù sao anh cũng đã giao hết cho em và Chu Mị rồi."
"Còn nữa ..." Nam Kiều Mộc vui vẻ nói:
"Em cũng đã nhờ nhân viên đó đưa cả lão viện trưởng đến Bắc Kinh chơi vài ngày với chúng ta."
Diệp Hoan ngẩn ngơ, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt mất mát cũng giảm bớt.
"Thật tốt quá, chúng ta sẽ đưa ông đi tham quan khắp nơi. Ông ấy đã khổ cực cả đời rồi, giờ phải để ông thật vui vẻ” Nam Kiều Mộc cười còn vui vẻ hơn Diệp Hoan, trong lòng cô, lão viện trưởng chính là cha mẹ cô, càng cần phải hiếu kính.
"Trưa mai bay, chiều lão viện trưởng sẽ lên tới Bắc Kinh."
"Được, chúng ta đi ra sân bay đón, gọi Hầu Tử, Trương Tam đi hết, anh có mấy chiếc vé xem hòa nhạc, vừa vặn đưa lão viện trưởng đi."
"Anh kiếm đâu ra vé?"
"Dùng tám trăm vạn mua." Diệp Hoan tâm tình sa sút.
Nam Mộc Kiều ngẩn người ra, sau đó tức giận đẩy hắn: "Anh đấy, trong miệng chẳng có nổi một lời nói thật."
Hai người Hầu Tử, Trương Tam nghe nói lão viện trưởng đến Bắc Kinh thì rất vui vẻ, chiều hôm sau cả bốn người ăn mặc đẹp đẽ đi đón lão viện trưởng.
3h chiều, máy bay đáp xuống, hai nhân viên trong quỹ Hoan Nhạc đứng hai bên, lão viện trưởng già yếu dáng người khom khom hiện lên trên lối ra.
Mắt bốn người Diệp Hoan đều lấp lánh ánh nước
Lão viện trưởng già hơn rồi, lưng cũng còng hơn xưa, tuy cố gắng đứng thẳng nhưng vẫn không che giấu được chiếc lưng còng, như một gốc cây bị côn trùng đục đẽo.
Thấy lão viện trưởng như thế, trong lòng mọi người như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh, đau đớn khó tả.
Bốn người nhanh chóng bước lên đón, cố gắng chịu đựng nỗi đau trong lòng Diệp Hoan cười lớn:
"Viện trưởng ơi, Tiểu Hoan có lời hỏi thăm ông, ông hôm nay ăn mặc thật là đẹp nha,chỉ cần nháy mắt một cái là tất cả bà lão ở Bắc Kinh phải hoài xuân mất thôi."
Hôm nay, lão viện trưởng đúng là ăn mặc rất lịch sự, chắc là lần đầu lên Bắc Kinh cho nên rất trịnh trọng, không biết lấy đâu ra bộ quần áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, nút thắt cẩn thận, tỉ mỉ, thoang thoảng mùi thuốc chống gián.
(Cái mùi này nếu như bạn nào để ý thì quần áo mùa đông để trong tủ, gia đình hay có một cục thả vào, sang mùa đông tiếp theo bỏ ra sẽ có mùi như vầy).
Lúc này lão viện trưởng đang cố ưỡn thẳng lưng, mặt mo cũng phải đỏ lên một chút, nghiêm giọng mắng:
"Nhãi con, không phải đang chê ta bẩn đấy chứ, anh cho rằng ta thích mặc thế này sao? Còn không phải vì sợ làm mất mặt đám nhãi con các anh hay sao, Bắc Kinh dù sao cũng là thủ đô, mặc lịch sự một chút mới phải."
Trương Tâm ở cạnh gật đầu:
"Nếu như quay trở lại chín mươi năm trước, phong cách ăn mặc này cảu viện trưởng tuyệt đối là thời thượng nhất Bắc Kinh đó. Lúc đó chỉ có sinh viên mới có thể mặc như thế này thôi nha."
Lão viện trưởng quay sang trừng mắt Trương Tam, sau đó lại thở dài mà lắc đầu:
"Trương Tam à, sao vẫn còn bộ dạng này. Lớn rồi mà vẫn không đứng đắn, cứ như thế này sao mà lấy được vợ đây"
Trương Tam cúi đầu xuống rồi nhanh chóng cười nói:
"Nếu ông không vui, ngày mai con lập tức đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhất định sẽ khiến ông vui mừng, nếu ông vẫn chưa ưng thì cứ cầm cốc a-xít tạt vào con”
Lão viện trưởng vui vẻ dặn dò: “Ừ, trước khi phẫu thuật thẩm mỹ phải xem qua tiểu phẩm Triệu Bản Sơn đã nhé hoặc là tiết mục Vận May 52. Mặt tròn trịa trông còn được chứ mặt dài như đế giày thì trông rất xui xẻo”
Mấy ngày tiếp theo, Mọi người tạm dẹp hết công việc, chỉ chuyên tâm đi ngắm cảnh khắp nơi cùng lão viện trưởng ở Bắc Kinh.
Nam Kiều Mộc là con gái vốn cẩn thận, cố ý đi mấy cửa hàng mua cho lão viện trưởng mấy bộ quần áo âu khá thời trang thay cho bộ Tôn Trung Sơn, đám Diệp Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm, tránh cảnh mỗi lần cùng lão viện trưởng ra ngoài lại giống như lão quân phiệt dẫn đám tùy tùng đi xuất chinh.
Nhưng lão viện trưởng lại không thích Diệp Hoan đưa đi đón về, lão cả đời làm một người bình thường, già rồi lại giống như thủ tướng chính phủ thế này thật sự không quen, sợ quen với sự xa xỉ này rồi ít nữa về Ninh Hải không thể quên được cách sống này.
Đây thực sự là một ông lão chân chất, ông luôn luôn tự mình làm tấm gương để giáo dục bọn nhỏ trong cô nhi viện.
Hôm nay, đi chơi chán các nơi rồi, nhóm Diệp Hoan ngồi xe buýt trở lại khách sạn.
Lão viện trưởng ngồi song song với Diệp Hoan lắc lư trên xe.
Lão viện trưởng liếc nhìn Nam Kiều Mộc rồi nói nhỏ với Diệp Hoan:
"Việc con với Kiều Mộc tới đâu rồi?"
Diệp Hoan ngây ra một lúc rồi cười nham hiểm:
"Lão viện trưởng, ông sao có thể càng già càng không đứng đắn a, vẫn chưa có gì, con đang định ngày nào đó sẽ cho nàng uống quá chén rồi ăn nàng luôn ..."
Lão viện trưởng cũng ngây người, sau đó quay sang tát bốp một cái khiến mặt Diệp Hoan sưng như bánh bao:
"Thằng nhãi này, ta muốn nói tới chuyện cưới xin! Anh lại định nói đi đâu thế?"
Diệp Hoan ôm đầu vẻ mặt đầy đau khổ:
"Con còn chưa đến tuổi mà, khi nào đủ 22 tuổi con sẽ cầu hôn cô ấy."
Lão viện trưởng nghe vậy khuôn mặt mới có chút dịu đi, gât đầu nói:
"Cũng đúng, nhớ kỹ đừng có phụ lòng con bé đấy. Bằng không thì lão sẽ quất chết anh, thằng ranh, trong đầu toàn những thứ xấu xa."
"Mấy chuyện xấu xa sung sướng đó, ông già như vậy rồi vẫn còn là xử nam thì làm sao biết được…”
Bốp! Giống như chạm vào nỗi đau của ông, ông không ngại đánh thêm một cái nữa.
"Trương Tam sao rồi? Có còn trộm gà, bắt chó nữa không?"
Diệp Hoan nhanh chóng giải thích:
"Trương Tam hiện tại đã đổi nghề rồi, đang cố gắng phát minh ra cửa chống trộm, sau này thành công còn phát triển ra thị trường quốc tế, trộm gà bắt chó đã trở thành nghề tay trái rồi, kỹ thuật càng ngày càng tốt, ví dụ như bây giờ, chúng ta đang ngồi trên xe buýt, chỉ cần liếc qua liếc lại là nó có thể lấy được sáu cái ví đó."
Lão viện trưởng khuôn mặt tái mét, còn chưa kịp mắng, lại thấy ngay hàng ghế phía trước Trương Tam nhảy dựng lên.
"Không ổn rồi, anh Hoan, em bị trộm rồi, bị trộm rồi." Trương Tam khóc nức nở mà kêu lên.
Diệp Hoan: "..."
Kẻ trộm lại bị người khác trộm, thằng này thật sự quá mất mặt rồi, vừa rồi còn khoe khoang với lão viện trưởng.
"Bình tĩnh một chút nào, mày bị trộm cái gì?" Diệp Hoan nói.
Trương Tam quay đầu lại, khuôn mặt đầy khổ sơ:
"Vừa rồi có một em gái xinh đẹp ngồi cạnh em, em mới rút điện thoại quả táo anh mua cho ra khoe mẽ một chút."
"Sau đó thì sao?"
Trương Tam bi phẫn khóc:
"Sau đó em sờ túi, con bà nó, sờ không thấy gì nữa, anh Hoan, mất rồi!!! ..."