Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 154: Nhị công tử Tần gia




"Anh hùng cứu mỹ nhân" cụm từ này không rõ đã có từ thời đại nào, nhưng có thể khẳng định mỗi một thời đại đều có người sắm vai đó ít nhất một lần. Có người thực hiện rất phóng khoáng khiến cho tâm hồn các thiếu nữ lay động, cũng có người chỉ làm ra vẻ để câu dẫn mỹ nhân, cũng có người diễn anh hùng tương đối thất bại, yếu mà còn ra gió, cuối cùng bị kẻ bắt cóc đánh cho nằm bẹp dí trên đất khiến các mỹ nhân thất vọng, khinh bỉ...

May mắn thay Diệp Hoan rất am hiểu tập kích bất ngờ, chiêu thức ‘Hầu tử trộm đào’ chính là kỹ năng đáy hòm của hắn. Những năm gần đây hắn không có nhiều cơ hội được làm anh hùng nhưng một khi ra tay thì ít khi sai sót.

Chu Mị sợ Diệp Hoan gặp rắc rối vội vã băng qua vườn mai ở tiền đường Tần gia, một cảnh tượng hiện lên trước mắt cô

Gió lạnh đìu hiu, lá xanh hoa đỏ rơi lả tả, xa xa hai bóng người đơn bạc đứng bất động trên một mảnh đất trống giữa vườn mai. Động tác ngưng trệ giống như hai pho tượng được điêu khắc ra, toát ra vài phần khí thế của cuộc chiến sinh tử giữa hai tuyệt thế cao thủ.

Diệp Hoan quỳ một chân trên đất, mặt mũi nghiêm túc, một tay chỉ xuống đất, ngón trỏ và ngón giữa khép lại như bắn ra kiếm quyết, tay kia... tay kia mạnh mẽ nắm lấy đũng quần của nhị công tử Tần gia.

Sắc mặt Tần Phong tím tái, khóe mắt như nứt ra, con ngươi trợn trừng, hai tay cứng đờ.

"Hí..." Khuôn mặt Chu Mị giống như bị mất màu, cô hít vào một luồng khí lạnh.

Hai con người đang bất động cuối cùng đã mở miệng.

"... Nhóc con, quỳ xuống dập đầu ông mày một cái." Diệp Hoan âm u nói.

Tần Phong khoảng 17, 18 tuổi, cao ráo bảnh bao, da trắng như bóc, khuôn mặt mang theo vẻ bướng bỉnh nghịch ngợm của tuổi mới lớn, lúc này y thống khổ đến nỗi tiếng nói cũng cao vút lên.

"Khốn khiếp, anh rốt cuộc là ai? Có giỏi thì nói tên ra!"

"Ông mày là Lôi Phong, chuyên đánh các loại lưu manh chuyên đi đùa giỡn con gái nhà người ta."

"Ai...Ai đùa giỡn con gái nhà lành hả?" Tần Phong xấu hổ mặt tím lại, không biết vì đau quá hay là vì tức giận.

"Còn cãi cố, ông mày mặc kệ, lão nhị Tần gia rơi vào tay tao, mày hôm nay phải dập đầu trước tao một cái..."

"Tôi không dập đầu!"

"Ông mày bóp vỡ quả trứng mềm của mày!"

"Anh rốt cuộc là ai?"

"Là ông mày."

"..."

"..."

Nhìn hai người tranh cãi một hồi, Chu Mị bất đắc dĩ thở dài: "Diệp Hoan, dừng tay, chớ tổn thương hòa khí hai nhà."

Tần Phong vừa thấy Chu Mị, hai mắt lập tức tỏa sáng, y cúi đầu thấy Diệp Hoan vẫn nắm cái thứ trong đũng quần hắn không buông tha, Tần Phong giận dữ: "Khốn khiếp, buông tay ra!... Mẹ kiếp, mắc cỡ chết người ta rồi!"

Diệp Hoan thấy Chu Mị có vẻ lo lắng, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định buông lỏng tay ra, sau đó đứng lên điềm nhiên xoa xoa hai tay như không có gì xảy ra.

"Nếu không phải hai nhà có giao tình, thì hôm nay anh phải bóp vỡ trứng của chú mày, cho chú mày về sau chỉ có thể đùa bỡn đàn ông."

Tần Phong ngây ra một lúc mới kịp hiểu những lời nói ẩn ý này, sắc mặt vừa mới khôi phục lại bình thường lập tức lại biến thành màu đỏ.

Chu Mị hai khóe miệng xệ ra, muốn cười nhưng khi cô nhìn thấy Tần Phong như sắp nổ tung mới cứng rắn nén lại.

"Chị Mị, hắn... tên khốn khiếp này là ai?" Tần Phong chỉ vào Diệp Hoan cả giận nói.

Chu Mị mặt mày không đổi, thản nhiên nói: "Anh ấy là Diệp Hoan, là con trai độc nhất của bác Thẩm, em phải gọi hắn là anh."

Tần Phong lộ ra bộ dáng của thiếu niên mười bảy mười tám không thông sự đời, giận dữ nói: "Phì! tên hèn hạ này xứng đáng làm anh em sao."

Diệp Hoan bất thiện nói: "Chú em, anh mày mặc kệ mấy đời giao tình của hai nhà, mắng nữa là anh đánh, không tin chú mày thử xem."

Tần Phong mày kiếm dựng lên, vừa muốn cãi lại vài câu, đã thấy Diệp Hoan hai mắt thâm trầm lộ ra vẻ thô bạo, cả người y không khỏi run lên, miệng lúng búng vài câu, không dám nói nhiều nữa.

Tần Phong hậm hực hừ hừ, giả bộ khinh thường Diệp Hoan, quay qua Chu Mị lập tức đổi một bộ mặt nịnh nọt tươi cười.

"Chị Mị, lúc nãy vừa nhìn thấy chị, em đã sai đầu bếp làm món bánh quế hoa mà chị thích ..."

Chu Mị thở dài: "Tần Phong, em mới vào đại học, sao không tập trung vào học tập? Chưa kể, trong trường các bạn nữ xinh đẹp còn thiếu sao? Nhất cự li nhì tốc độ, em hà tất phải lấy xa bỏ gần."

"Chị Mị, mấy con nhóc kia sao có thể so với chị? Lông cánh cũng chưa đủ dài..."

Diệp Hoan không nhịn được châm chọc: "Làm sao chú biết lông cánh các em ấy không đủ dài?"

Tần Phong nhảy dựng lên, cố gắng kìm nén phẫn uất, chiêu ‘Hầu tử trộm đào’ của Diệp Hoan làm hắn sinh rất kiêng kỵ

"Chị Mị, chúng ta đi thử một chút bánh quế hoa đi, ăn rất ngon đó..."

Chu Mị bất đắc dĩ nói: "Tần Phong..."

Diệp Hoan lại thọc gậy bánh xe: "Chu Mị, cô đi thử một chút đi, đừng để trẻ con mất hứng..."

Tần Phong không nhịn nổi nữa, hai tay nắm chặt, trợn mắt quát: "Đừng coi tôi là trẻ con, tôi không còn nhỏ đâu!"

Diệp Hoan chậm rãi nói: "Cái này... Chú mặc quần áo nên không nhìn ra được."

Tần Phong: "..."

Diệp Hoan đen tối cười không ngừng, hắn đã nhìn ra, thằng nhọc này tuy có chút ương ngạnh, táo bạo nhưng không đến nỗi tệ, vẫn còn nét đơn thuần hiếm có, dù cậu nhóc nổi trận lôi đình vẫn toát ra nét khả ái bướng bỉnh đáng yêu. Ở cái nơi quyền quý chướng khí mù mịt này, người như vậy giống như lông phượng sừng lân, giống như một tia khí tươi mát thoát ra từ trong đốc rác bốc mùi hôi thối ngút trời

Chu Mị bất đắc dĩ cười khổ, dường như Diệp Hoan đi đến đâu là gây xích mích đến đấy, hắn giống như trời sinh có oán hận với người giàu có, đối với bọn họ có một loại căm hận bẩm sinh.

Ba người đều vô cùng lúng túng. Chu Mị không muốn dông dài vì vậy đứng lên nói với Tần Phong: "Tôi đi vào đây, hai người cứ tiếp tục nắn bóp hoặc đánh đến vỡ đầu lòi óc cũng không sao."

Nói xong, cô bước đi luôn. Tần Phong trừng mắt nhìn Diệp Hoan trong mắt tràn đầy phần nộ. Cũng phải thôi, vô luận ai trong thời điểm đang tán gái mà bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một cây gậy quấy phân lợn, chả ai cao hứng được cả.

Thừa dịp Diệp Hoan quay lưng về phía hắn, Tần Phong hung dữ vòng tay giữ cổ Diệp Hoan, thấp giọng cười gằn: "Khốn khiếp, cuối cùng cũng có cơ hội lấy lại danh dự..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Tần Phong đột nhiên trợn tròn giống như vừa bị bắn vậy.

Diệp Hoan đã thong dong vòng tay ra sau lưng... bắt được thằng nhỏ của lão nhị Tần gia từ lúc nào

"Thật hèn hạ, lại dùng chiêu này..." Tần Phong vừa giận vừa sợ.

"Thằng khờ, sớm đề phòng chú rồi." Diệp Hoan cười lạnh.

"Anh, em sai rồi..." Tần Phong nhỏ lệ, giơ cờ trắng đầu hàng

…..

Dạ yến Tần gia kết thúc, khắp trên dưới Tần gia âm thầm lưu truyền một sự kiện không muốn người ngoài biết.

Tiểu thiếu gia Tần gia bị một khách mời vô sỉ lừa mất một khối ngọc bội trị giá mấy vạn tệ, lại còn ngu ngốc dập đầu quỳ lạy người ta mấy cái.

Tần lão gia tử bị chọc tức, nghiêm lệnh điều tra nhưng tra tới tra lui vẫn không rõ người kia là ai. Chuyện này đã trở thành một ẩn án lưu truyền mãi trong Tần gia, cũng trở thành sự kiện ấm ức bậc nhất trong lễ mừng thọ chín mươi của Tần lão gia tử.

Khách mời vô sỉ này đã trở thành một truyền thuyết ở Tần gia...

Diệp Hoan thì sao?

Diệp Hoan tất nhiên có thu hoạch rất khá khẩm. Sau hôm dạ yến, hắn mang mảnh ngọc bội lừa được kia đến Phan Gia Viên tìm một tiệm đồ cổ rồi bán nó đi, tổng cộng bán được tám vạn đồng, tình trạng túng quẫn của mấy anh em bỗng nhiên được giảm bớt đáng kể.

Đàn ông có tiền không nhất định sẽ đồi bại, ít nhất Diệp Hoan không có hư hỏng, chỉ là ra tay xa xỉ một tý. Ba anh em đã không còn phải giống như con mèo trốn ở khách sạn ăn mỳ tôm nữa. Sinh hoạt gần đây của hắn có thể dùng hai từ "thoải mái" để hình dung, mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà hàng Hải Tắc, tính tiền cũng không thèm lấy lại tiền lẻ.

Không lấy lại tiền lẻ là tiêu chí của đàn ông thành công.

Thế nhưng chỉ giải quyết vấn đề sinh hoạt hàng ngày là chưa đủ, ngoài ăn uống ra còn tồn tại rất nhiều vấn đề, ví dụ như câu lạc bộ tư nhân. Mấy ngày nay, Liễu Mi gọi cho hắn rất nhiều, có dụ dỗ có uy hiếp, một mực ép Diệp Hoan phải lấy được tòa nhà ba tầng kia về tay, xem ra Liễu Mi vô cùng ưng ý tòa nhà của Triệu Dương, nếu như nó mà là đàn ông thì nhất định Liễu Mi sẽ gả ngay cho nó.

Diệp Hoan không dám đụng vào tòa nhà kia, nước quá đục rồi, hắn sợ mình lại gây phiền toái cho Thẩm gia. Vì vậy đối với Liễu Mi hắn luôn đùn đẩy kéo dài.

Tất nhiên, Liễu Mi không có ý định buông tha cho hắn, mới sáng sớm, điện thoại lại vang lên.

"Tiểu hỗn đản, mấy ngày nay anh chết ở đâu vậy? Tòa nhà của tôi đâu? Lúc nào mới lấy được?" Mỗi cuộc điện thoại Diệp Hoan đều nghe thấy mùi thuốc súng của Liễu Mi.

Diệp Hoan giận dữ nói: "Không phải tôi đang tất bật đi tìm kiếm đây sao..."

"Tìm cái gì, tòa nhà ba tầng đó là tốt rồi, anh gặp trực tiếp Triệu Dương nói giá là được. Tôi thật không hiểu, chuyện đơn giản như vậy anh làm gì mà một mực kéo dài? Hai trăm triệu đã có trong tay, Lưu Tử Thành cũng đã hoàn thành thủ tục xong hết, chỉ còn thiếu mỗi việc thuê một tòa nhà, lắp đặt thiết bị xong là khai trương. Diệp Hoan, anh bình thường không phải là người dông dài nha, sao lần này lại lần lữa vậy?"

Diệp Hoan đau khổ nói: "Mấy ngày nay tôi đang tìm xem liệu có toà nhà nào thích hợp hơn không..."

Liễu Mi giận điên lên: "Tìm nhiều chỗ phù hợp để làm gì? Anh tìm về để xào à?"

"Tôi chỉ muốn tìm một tòa nhà đang rao bán hoặc cho thuê nào phong thủy tốt, sau đó đi lên tầng thượng nhảy xuống..."

"Vì sao?"

"Vì bị cô bức đấy."

Than thở xong, Diệp Hoan nghiêm túc nói: "Liễu Mi, tòa nhà của Triệu Dương kia không đơn giản."

Liễu Mi ngẩn người: "Có ý tứ gì? Chả lẽ bên trong có nội tình?"

"Ừ, tôi sợ dính vào phiền toái, sự tình quả thật rất phức tạp..."

Liễu Mi vội vàng nói: "Xuống xuống, tôi đợi anh ở tầng một, sau đó anh nói sự việc rõ ràng cho tôi."

Diệp Hoan đành tâm không cam, lòng không nguyện mà đi xuống tầng một.

Trong hành lang ở lầu một, Liễu Mi lo lắng đi qua đi lại, cô không hổ xuất thân từ xã hội đen, cho dù dáng điệu nhàn nhã thong thả vẫn toát ra sát khí ngút trời.

Hôm nay Liễu Mi ăn mặc rất kích thích, một bộ váy liền áo cổ rộng màu trắng, trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn như tuyết, chính giữa là một cái khe sâu không thấy đáy làm cho người khác nhìn vào liền muốn rơi xuống địa ngục.

Diệp Hoan vừa thấy cô, ánh mắt không dời đi được, chính xác mà nói, không dời mắt được khỏi bộ ngực mềm mại kia.

Liễu Mi thấy bộ dáng si ngốc của Diệp Hoan, không khỏi buồn cười, không tự giác hơi hếch bộ ngực lên.

Cảm giác này thật lạ, nếu là người đàn ông khác dám nhìn thẳng vào ngực cô như vậy, cô nhất định sẽ đánh bọn họ đến mức mặt mũi nở hoa, thế nhưng nếu là Diệp Hoan cô lại hận không thể lột sạch quần áo của mình để cho hắn ngắm nhìn thỏa thích thì thôi. Đương nhiên, cô cũng không phản đối nếu Diệp Hoan chủ động lột sạch đồ của cô.

Liễu Mi đắc ý hừ hừ hai tiếng, rồi vểnh khóe miệng lên, lôi Diệp Hoan đến chỗ nghỉ ngơi cho khách, nói: "Tiểu hỗn đản, thời gian này đều bị anh làm cho lãng phí, anh nên bồi thường tổn thất cho chúng tôi, như vậy đi, anh bồi thường cho tôi 10% cổ phần nhé."

Vừa nhắc tới tiền, Diệp Hoan lập tức thanh tỉnh.

"Cô đừng ảo tưởng, cổ phần công ty cho cô hết rồi, tôi ăn không khí à? Dừng lại nha, về sau cũng không cho phép cô nói về việc cổ phần nữa, ai nói nữa là vương bát đản."

Liễu Mi mỉm cười, oán hận liếc Diệp Hoan một cái, sẵng giọng: "Anh đó, cái tính chết tiệt cứ nhắc đến tiền là quên hết này một chút cũng không sửa, tiểu hỗn đản!"

Liễu Mi cười khẽ, mảnh da thịt trắng nõn trước ngực lại rung rinh lắc lư, ánh mắt Diệp Hoan lại dựng thẳng...

Túi khẽ rung, Diệp Hoan lấy điện thoại ra chuẩn bị xem tin nhắn, Liễu Mi bất ngờ chồm lên, ngón tay véo tai hắn: "Đồ lưu manh! Nhìn trộm ngực của bà chưa đủ còn muốn chụp ảnh?"

Diệp Hoan đau đến mức lệ rơi đầy mặt: "...Lão tử thấy thì cũng thấy rồi, không có chụp ảnh nha."



"Nói như vậy, tòa nhà của Triệu Dương kia rất phỏng tay hả?" Liễu Mi nhíu mày nói.

Diệp Hoan gật đầu: "Vũng nước ở Bắc Kinh này rất sâu, tuy rằng Thẩm gia ở đây có ảnh hưởng không nhỏ nhưng không đến mức coi trời bằng vung, một tay che trời. Nếu như cha của Triệu Dương bị nhiều thế lực vây công, đối với Thẩm gia không phải là chuyện tốt."

"Nói cách khác, tòa nhà kia là mồi nhử mê hoặc anh thuyết phục thế lực Thẩm gia giúp đỡ cha hắn tranh chức vị bộ trưởng kia, hiểu vậy đúng không?"

Diệp Hoan gật đầu nói: "Không sai, tôi chính là con cá ngây ngốc kia, xung quanh tôi chính là mồi câu, chỉ cần tôi cắn một cái, mồi vừa vào bụng, tôi sẽ bị hắn câu lên bờ."

Liễu Mi thở dài: “Đây là nguyên nhân anh cứ lần lữa mãi sao? Diệp Hoan…thực xin lỗi, tôi không biết chuyện này lại phức tạp như vậy. Tôi không nên trách anh….”

Diệp Hoan nồng nàn nhìn cô, trầm giọng nói: "Liễu Mi, cô hiểu lầm thế nào tôi cũng không ngại đâu..."

Khuôn mặt Liễu Mi hiện lên vẻ cảm động: "Diệp Hoan, anh bình thường rất vô lại, nhưng việc này anh làm không tệ..."

Liễu Mi còn chưa nói dứt lời, Diệp Hoan đã bổ xung: "...Trước kia cô cho tôi xem nội y bên trong, hôm nay lại cho tôi nhìn meo meo, cô trượng nghĩa như vậy, tôi thế nào lại nhẫn tâm trách cô?"

Liễu Mi ngây ngốc một chút, rồi khuôn mặt biến thành màu gan heo.

Ngay sau sự trầm mặc đến đáng sợ, khách sạn bộc phát ra một tiếng gào thét như đất rung núi chuyển.

"Bà bóp chết mày!"

...