Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 105: Tỉnh mộng




Hừng đông, Cao Thắng Nam tỉnh lại

Một đêm điên cuồng làm cho nàng cảm thấy trên người rất không thoải mái, xương cốt rã rời, dưới thân nóng rát đau nhức

Cao Thắng Nam cả kinh, vén chăn lên, trên giường có một bông hoa máu nở rộ nhìn thấy mà giật mình. Cao Thắng Nam kinh ngạc ngẩn người một hồi, dần nhớ lại trận phóng túng đêm qua. Dưới sự kích thích của rượu, nàng mãnh liệt phát tiết tình cảm và dục vọng lên người Diệp Hoan.

Rượu chết tiệt!

Cao Thắng Nam ảo não cắn môi dưới, trong mắt đầy kinh hoảng cùng xấu hổ, nhớ lại tình cảnh đêm qua Diệp Hoan dùng bộ dạng đáng thương đau khổ cầu khẩn rồi lại nhẫn nhục chịu đựng, nàng lại nhịn không được muốn cười.

Nàng thẫn thờ nhìn đóa hồng mai chói mắt trên giường, khe khẽ thở dài, nước mắt đột nhiên tràn ra.

Thứ quý giá nhất đã trao cho người xứng đáng. Nàng không hối hận, chỉ là sau này phải làm sao bây giờ? Diệp Hoan, Kiều Mộc và cả nàng đều bị cuốn vào trong vòng tròn ba người luẩn quẩn này. Chẳng lẽ thật sự để Diệp Hoan quen cùng lúc hai người phụ nữ sao?

Đương nhiên không được! Quá hoang đường!

Cao Thắng Nam lập tức chối bỏ ý nghĩ này.

Mà thôi, coi như đêm qua là một hồi mộng xuân, những chuyện đã xảy ra liền quên hết đi...

Cao Thắng Nam cắn môi dưới, nhìn Diệp Hoan đang ngủ say, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, yên bình mà thuần khiết như một đứa trẻ ngây thơ. Những dấu vết của phố phường và năm tháng tang thương như dần phai nhạt đi, chỉ có phần lưng hiện đầy những vết sẹo lớn nhỏ, có vết dài đến hơn 10cm, có vết đã mờ phai chỉ còn lại những ngấn trắng mờ nhạt

Cao Thắng Nam chăm chú nhìn

Một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi đã trải qua những chuyện gì mà phải hứng chịu nhiều vết thương như vậy?

Nàng có chút đau lòng, muốn vươn tay vuốt ve những miệng vết thương dữ tợn này, cũng rất muốn lay tỉnh hắn để hỏi lai lịch những vết thương đó, nàng biết rõ mỗi vết thương đều là một cái câu chuyện, có thể là một câu chuyện về một thanh niên vùng vẫy cầu sống, cũng có lẽ là một câu chuyện rất đỗi bình thường, hay sẽ là một câu chuyện thấm đẫm máu và nước mắt của hắn.

Tim Cao Thắng Nam ẩn ẩn làm đau, nơi sâu nhất trong tâm khảm khẽ khàng bị khơi lên

Phụ nữ thích những câu chuyện tang thương, lại càng thích những người đàn ông có quá khứ

Nàng biết rõ nàng đã xong, nàng càng ngày càng thích người đàn ông này. 

Nếu như không có Kiều Mộc thì thật là tốt biết bao…

Kiều Mộc thật hạnh phúc khi có được trái tim của hắn

Cao Thắng Nam lẳng lặng dừng ở khuôn mặt ngủ say của Diệp Hoan, say sưa ngắm nhìn hàng lông mày khí khái, đôi mi cong dài, đôi môi khẽ nhếch….tựa như đang thưởng thức một tác phẩm tuyệt thế, nước mắt nàng cứ lặng lẽ tuôn rơi

Hắn là của Kiều Mộc.

Nghĩ đến điều đó, lòng nàng lại quặn lên từng hồi. Nàng đã trao cho hắn thứ trân quý nhất. Đoạn tình cảm này còn chưa kịp bắt đầu đã phải chấm dứt, tất cả sẽ chỉ còn là những kỷ niệm, bởi…nàng và hắn không có “sau này”

Tiếng khóc khẽ khàng đánh thức Diệp Hoan, người hắn giật giật, mơ màng tỉnh lại

Cao Thắng Nam nhìn thấy hai đồng tử đen láy của Diệp Hoan chĩa về phía mình, nàng cả kinh hô lên một tiếng, lùi phắt ra xa, khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa kịp lau cũng nhanh chóng hiện lên hai rặng mây đỏ

Diệp Hoan im lặng mấy giây rồi buồn bã nói: "Cô khóc cái gì? Người nên khóc phải là tôi đây này? Tối hôm qua tôi khóc đến cạn cả nước mắt rồi, cầu khẩn giãy dụa đều không có tác dụng gì, cô vẫn cứ tàn bạo chà đạp tôi. Cầm thú!”

Cao Thắng Nam gắt gao cắn môi, khuôn mặt đã chuyển thành màu đỏ tím không biết là xấu hổ hay phẫn nộ.

Diệp Hoan vén chăn lên, nhìn bãi máu chói mắt trên giường

Diệp Hoan kinh ngạc nhìn chốc lát, chỉ vào ga giường ủy khuất nói: "Xem đi, đều là máu đó..."

Cao Thắng Nam nhịn không được nói: "Máu đó là của tôi..."

"Có lẽ cũng có cả của tôi nữa... Cô tối hôm qua thật thô lỗ..."

Cao Thắng Nam nghe không nổi nữa, nàng thầm nghĩ tranh thủ thời gian thoát khỏi cái chỗ này.

Diệp Hoan vẫn tiếp tục lải nhải: "Tối hôm qua cô làm tôi tổn thương ghê gớm như vậy, không thể cứ như vậy mà cho qua, cô dù thế nào cũng phải đền bù cho tôi chứ? Tôi muốn…”

Diệp Hoan nói còn chưa dứt lời, Cao Thắng Nam đã sợ tới mức chạy ào ra khỏi phòng, gấp gáp vứt lại một câu:"Anh không cần chịu trách nhiệm với em, chuyện tối qua coi như chưa từng xảy ra”

Phanh!

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lưu lại mùi hương đầy ám muội.

Diệp Hoan lần mò cái điện thoại quả táo (iphone) mà Chu Dung tặng cho hắn, lẩm bẩm nói: "Không thể để cho nữ lưu manh này nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, ta phải chụp ảnh lưu lại chứng cớ.."

Tách! Tách!

Diệp Hoan nhắm ngay Nhị đệ chụp một pô.

Nhìn Nhị đệ khoẻ mạnh kháu khỉnh trong ảnh, Diệp Hoan thoả mãn gật đầu.

"... Nhân tiện chụp thêm cho Nhị đệ mấy tấm ảnh nghệ thuật”

Tách! Tách!....

Trong phòng liên tiếp vang lên tiếng bấm máy xen lẫn tiếng tán thưởng bỉ ổi của người nào đó

“............... ………...."

**** 

Công ty Ngôi Sao

Dương Tố cùng mấy quản lý cấp cao của công ty chậm rãi đi vào văn phòng

Dương Tố năm nay bước sang tuổi ba mươi, tướng mạo bình thường, trên người tản mát ra khí thế thành thục, trầm ổn. Loại khí thế này rất phức tạp, là do tiếp xúc với cha hắn nhiều năm, đám thuộc hạ lại hết sức phục tùng cung kính vị đệ nhất công tử này khiến hắn dần dưỡng thành. Khí chất này có chút giống uy nghiêm của kẻ làm quan nhưng lại nhiễm thêm vài phần tà khí, tựa như trong một khu đất đột nhiên mọc ra một cái cây biến dị, sẽ khiến người ta không phải kính sợ mà là sợ hãi.

"Mấy ngày ta không có ở công ty, mọi chuyện vẫn bình thường chứ? " Dương Tố nhàn nhạt hỏi.

Một gã quản lý vội vàng gật đầu nói: "Hết thảy bình thường, không có bất kỳ sự tình gì phát sinh. "

Dương Tố gật đầu: "Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ, ta chán ghét hết thảy phiền toái, phiền toái lớn hay nhỏ ta đều rất ghét, nếu xảy ra chuyện gì các người phải nhanh chóng dọn dẹp cho ta, ta chỉ muốn nghe những tin tức tốt. "

Vài tên tâm phúc kính cẩn nói: "Đã biết, Dương thiếu gia. "

"Dương thiếu gia, tập đoàn Đằng Long phái một đoàn ngoại giao tới công ty tìm ngài nhiều lần. Ngày hôm qua bọn hắn lại đưa tới một thiệp mời. Cuối tuần này tập đoàn Đằng Long tổ chức một bữa tiệc từ thiện tại Ninh Hải, muốn mời ngài tham dự. "

Dương Tố nghe vậy sắc mặt có chút âm u: "Tập đoàn Đằng Long... Nghe nói tập đoàn này tại Bắc Kinh rất có bối cảnh, ta biết rõ bọn họ là vì mảnh đất ngoại ô phía tây Ninh Hải mà đến, hẳn là không có ý tốt gì..."

"Vậy mảnh đất đó...."

Dương Tố kiên quyết nói: "Mảnh đất kia tuyệt không thể nhả ra! Ta và mấy thương gia ở Hoài Tây đã đập vào đó mấy tỷ đồng, sân golf cũng sắp sửa khởi công rồi. Mảnh đất kia nằm đúng vị trí trung tâm sân golf. Lại nói, chính quyền địa phương đã sang nhượng lại mảnh đất đó cho ta, nay bắt ta nhường lại thì chẳng phải ném vài tỷ đồng vào trong nước hay sao?

"Vâng, như vậy bữa tiệc từ thiện tiệc, chúng ta sẽ khéo léo từ chối lời mời của tập đoàn Đằng Long chứ ạ?

Dương Tố nghĩ nghĩ, nói: "Tập đoàn Đằng Long lai lịch không nhỏ, nghe nói sau lưng họ chính là Thẩm gia ở Bắc Kinh. Cha ta đã hơn năm mươi tuổi, chỉ thăng thêm một cấp nữa là sẽ tiến vào trung ương rồi, không thể quá đắc tội Đằng Long, nếu không sau này gặp mặt sẽ khó ăn nói. Bữa tiệc tối nay ta vẫn sẽ đi một chuyến”

"Dương thiếu gia, mấy ngày nay còn có một thanh niên trẻ tuổi đến tìm ngài mấy lần, tên hắn là Diệp Hoan, hắn cũng là vì mảnh đất kia mà đến.."

Dương Tố ngẩn người, trong đầu tinh tế tìm tòi một lần, lẩm bẩm nói: “… ‘Diệp Hoan’ Trong tỉnh có họ Diệp lãnh đạo sao? Bắc Kinh cũng không có gia tộc họ Diệp nào "

"Dương thiếu gia, tên Diệp Hoan này ăn mặc rất lôi thôi, hơn nữa miệng đầy lời thô tục, xem ra không giống mấy người tầng lớp trên như ngài..."

Dương Tố mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Hóa ra không phải giới thượng lưu, các người cảm thấy ta quá rảnh rỗi hay sao? Mấy chuyện vớ vẩn như vậy nói với ta làm gì?"

Đám quản lý biến sắc, nhao nhao cúi đầu nói xin lỗi.

"Sân golf phải lập tức khởi công, các người đến nói chuyện với viện phúc lợi kia, cho bọn hắn một ít kinh phí để bọn hắn dọn đi rồi mau chóng phá dỡ tòa nhà xập xệ đó đi. Nhớ kỹ! phải giải quyết trong hòa bình, tốt nhất là khiến họ tình nguyện rời đi, đừng gây phiền toái cho cha ta”

"Dương thiếu gia, nếu như bọn hắn không chịu chuyển đi thì phải làm thế nào? " một gã quản lý hỏi.

Dương Tố không nói chuyện, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.

"Hừ…vậy thì lập tức phái người giải quyết sạch sẽ”

Đám quản lý vội vã gật đầu: “Vâng, tôi biết rõ nên làm thế nào”

Dừng một thoáng, Dương Tố bỗng nhiên nhíu mày: “Vừa rồi đi qua bảng hiệu công ty, không hiểu sao ta lại ngửi thấy mùi khai khai như mùi nước tiểu?”

...???…