Chương 985
Một lúc sau ông ta đã đem tới một thanh kiếm phỏng chế theo thanh kiếm từ thời cổ xưa. Mặc dù chỉ là phỏng chế theo nhưng lại bóng loáng sáng ngời, trên thân kiếm ẩn hiện một luồng khí lạnh, vừa nhìn thấy đã biết là một thanh kiếm tốt.
“Xin cảm ơn.” Hồng Liên nhận lấy thanh kiếm rồi đi ra ngoài sân.
Mọi người nhìn theo cử động của cô ta rồi nhanh chóng dạt ra bốn phía để chừa lại một khoảng trống to ở giữa cho Ưng Kiến Hoa và Hồng Liên quyết đấu.
“Để thưởng cho sự dũng cảm của cô thì tôi nhường cho cô ra tay trước.” Ưng Kiến Hoa ngạo nghễ nói.
Ông ta ỷ mình có sức mạnh của Tước Vũ Quyền Cương nên chấp Hồng Liên ra tay trước, ông ta nghĩ cho dù có cho Hồng Liên đánh trước một trăm chiêu thì cô ta cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Hồng Liên gật gù, nắm chặt chuôi kiếm trong tay rồi hít sâu một hơi. Ngay sau đó di chuyển trong chớp mắt và dồn hết sức lực lao tới Ưng Kiến Hoa. Cô ta nghĩ đối mặt với bậc thầy Tông Sư mà chỉ cần chút sơ sẩy là có thể gây ra hậu quả vô cùng đáng sợ.
Cô ta giống như hóa thành một đám mây đỏ, tốc độ di chuyển cực kỳ mau lẹ thoắt ẩn thoắt hiện. Trong chớp mắt cô ta đã đến bên trái của Ưng Kiến Hoa, khi chỉ còn cách ông ta ba mét thì mũi kiếm nhọn hoắt sáng bóng lóe lên rồi đâm tới.
Ưng Kiến Hoa không ngờ tốc độ của Hồng Liên lại nhanh như vậy nên cũng ngạc nhiên không thôi. Ông ta hơi nheo mắt lại, nhưng dù sao ông ta cũng là một bậc thầy Tông Sư có thực lực hơn hẳn Hồng Liên nên hét to: “Si tâm vọng tưởng, chết đến nơi mà không biết sợ.”
Trên tay của Ưng Kiến Hoa lại xuất hiện một quầng sáng ngũ sắc, ông ta đánh tay về phía bên trái thì lập tức một trận gió lớn quét qua khiến cho những người bên ngoài sân đều cảm thấy đau rát toàn thân suýt không mở nổi mắt. Họ cực kỳ hoảng sợ vì cách xa như vậy mà còn cảm nhận được sức mạnh của cú đấm, vậy Hồng Liên ở gần như vậy chẳng phải sẽ bị áp lực lớn hơn hay sao?
Đột nhiên mọi người chỉ nghe một tiếng kêu điềm đạm vang lên, mặc dù Hồng Liên đã nhanh chóng chạy ra nhưng vẫn bị sức mạnh của quầng sáng đánh trúng khiến khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi chảy xuống cái cằm trắng nõn của cô ta, thoạt nhìn mà giật mình.
Hoàng Thiên Hạnh cùng Diệp Ngọc Trâm lại lo lắng không thôi, trong lòng thầm cầu nguyện cho Trần Gia Bảo nhanh chóng xuất hiện.
“Tiếp đi.” Hồng Liên vẫn kiên định, sau khi lau máu ở khóe miệng thì lại tiếp tục vung kiếm lên.
“Không biết tự lượng sức mình. Thôi được, quyền tiếp theo tôi sẽ tác thành cho sự dũng cảm của cô.” Ánh mắt của Ưng Kiến Hoa lạnh thấu xương, ông ta bước nhanh về phía trước rồi bất ngờ vung nắm đấm bên tay phải ra thì một quầng sáng ngũ sắc lại xuất hiện nhưng lần này quầng sáng ấy lại gợn sóng chứ không chiếu thẳng như lúc nãy nữa.
Sức mạnh của quầng sáng này còn mạnh hơn lần trước gấp bội, quầng sáng rực rỡ chói lọi bao phủ xung quanh Ưng Kiến Hoa nhìn thật đáng sợ. Cho dù Hồng Liên có nhanh như thế nào đi chăng nữa thì không thể nào thoát được đường quyền này của ông ta.
Gương mặt xinh đẹp của Hồng Liên hơi sợ vì quầng sáng còn chưa đánh nhưng cô ta đã cảm nhận được sức mạnh của nó khiến cho khí huyết trong cơ thể của cô ta chảy cuồn cuộn suýt bị nội thương.
Mọi người xung quanh cũng tái mặt sợ hãi mà thương tiếc cho cái chết được báo trước của người đẹp Hồng Liên.
Hoàng Thiên Hạnh và Diệp Ngọc Trâm tận mắt chứng kiến Hồng Liên sắp bị thịt nát xương tan mà đau lòng kêu lên.
Đột nhiên mọi người chỉ nghe một tiếng xoẹt vang lên rồi một thanh kiếm màu trắng phóng vút về phía Ưng Kiến Hoa. Mọi người chỉ nhìn thấy ông ta trợn mắt lên, nếu ông ta muốn giết Hồng Liên thì cũng sẽ bị thanh kiếm này đâm xuyên qua gáy.
Dường như trong chớp mắt ông ta bỏ qua Hồng Liên mà ngược lại vung tay đánh hất văng thanh kiếm.
Mặc dù thanh kiếm bị đánh gãy tan tành nhưng ông ta cũng bị chấn thương mà lùi về sau vài bước rồi mới dừng lại được.
Là Trần Gia Bảo ư?
Mọi người đều cực kỳ sợ hãi, mặc dù chưa nhìn thấy người đâu nhưng ai cũng đoán người có thể phóng ra đường kiếm mạnh mẽ như thế chỉ có Trần Gia Bảo mà thôi.
Đám người Tạ Quốc Hùng quá đỗi vui mừng, cảm giác tuyệt vọng ban nãy đã tan biến thành hư không giống như màn đêm đen tối đã qua đi và bình minh đã hé sáng vậy. Diệp Ngọc Trâm và Hoàng Thiên Hạnh vui mừng tới mức ôm nhau mà nhảy cẫng lên rồi vừa khóc vừa cười.
Khóe miệng của Hồng Liên vẫn còn vệt máu tươi nhưng cô lại mỉm cười rồi từ từ nhắm hai mắt lại ngã ra đằng sau.