Chương 983
Sắc mặt của Tạ Quốc Hùng và những người khác đều vàng như đất, quả nhiên thực lực của cường giả cấp bậc Tông Sư vô cùng khủng bố, lẽ nào lần này không thể tránh khỏi sao?
Vẻ mặt Ưng Kiến Hoa trông rất ngạo nghễ, ông ta thích nhìn ánh mắt sợ hãi của Tạ Quốc Hùng và những người khác. Vài ngày trước ông ta đã bị Lưu Ly đánh gãy tay mà ngất xỉu, lại bị Trần Gia Bảo hạ cấm chế khiến ông ta không thể huy động nội lực.
Ông ta cũng biết được Tô Nguyên Hùng và những Tông Sư khác của nhà họ Tô đã bị tàn sát, có thể nói là phải chịu đựng rất nhiều đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Trong mấy ngày Trần Gia Bảo biến mất, không kịp bổ sung cấm chế trên người ông ta, vì vậy ông ta đã nắm bắt cơ hội để phá vỡ cấm chế và chạy ra ngoài.
Trước tiên ông ta vội vàng đến nhà họ Tiêu và nhờ nhà họ Tiêu giúp đỡ cho ông ta trốn trở lại nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên. Kế đó, ông ta đã tình cờ biết được rằng Trần Gia Bảo và Lưu Ly đều đang sống chết chưa rõ. Lập tức trong đầu ông ta nổi lên ý nghĩ Trần Gia Bảo chết là tốt nhất.
Nếu Trần Gia Bảo sống chết chưa rõ, tại sao không nhân cơ hội này báo thù giết những người thân cận với Trần Gia Bảo để anh cũng cảm nhận được sự đau thấu da thấu thịt?
Đúng lúc nhà họ Tiêu cũng có ý định trả thù Trần Gia Bảo, cho nên bọn họ đã cấu kết với nhau và bây giờ mới xảy ra một màn như này. Hồng Liên lạnh mặt, tuy rằng tình huống lúc này rất nguy cấp nhưng trong mắt cô ta vẫn có một tia giễu cợt: “Ông biết rõ Gia Bảo không có ở đây mà lại còn cố hỏi, thật sự xấu hổ khi ông đường đường là một Tông Sư đấy. Nếu Gia Bảo ở đây, làm sao ông lại dám đến giương oai như vậy?”
“Khá lắm, đúng là một cô gái mồm miệng lanh lợi. Nếu không phải Trần Gia Bảo có một yêu nữ mạnh mẽ ở bên cạnh thì chỉ riêng Trần Gia Bảo đã bị nhà họ Tô chúng tôi nghiền nát xương rồi. Cho dù Trần Gia Bảo có ở đây, ông già như tôi đây lại có gì mà phải sợ chứ?”
Ưng Kiến Hoa cười mỉa mai, người duy nhất ông ta sợ chính là Lưu Ly. Về phần Trần Gia Bảo, ông ta tự tin rằng với sức mạnh từ “Ngũ sắc thần quyền” của mình, ông ta nhất định có thể nghiền nát Trần Gia Bảo thành cặn bã.
“Nếu Gia Bảo ở đây thì các người đã sớm chạy mất dép rồi chứ đừng nói là ngồi ở đây nói chuyện đánh với đấm chứ.” Hồng Liên nói một cách mỉa mai. Mặc dù đối mặt với một vị Tông Sư cấp bậc cường giả nhưng cô ta vẫn lựa chọn bênh vực Trần Gia Bảo mà không hề khách sáo nói lời châm biếm với họ.
Đám người Tạ Quốc Hùng và Diệp Trường Nhạc hít sâu một hơi, thầm nghĩ Hồng Liên này thật là to gan lớn mật mà.
Sắc mặt của Ưng Kiến Hoa xám xịt, ông ta đường đường là bậc thầy Tông Sư mà lại bị một cô gái luôn miệng châm chọc nên lửa giận trong lòng đã bốc lên ngùn ngụt.
Bên cạnh đó, từ trong đám người có một người của nhà họ Tiêu đi tới đắc ý cười nói: “Tông Sư Hoa, cô gái này không biết trời cao đất dày gì cả. Ngay cả Tông Sư mà cũng dám nhục mạ, ở trong giới võ thuật đã phạm phải tội chết rồi. Dù sao những người xung quanh cô ta cũng đều là thân thích của Trần Gia Bảo, nhất là Tạ Quốc Hùng còn là anh vợ của cái tên chó Trần Gia Bảo kia nữa. Chi bằng ông hãy dùng chiêu thức “Uy Thế Lôi Đình” giết hết bọn họ ngay tại chỗ khiến cho Trần Gia Bảo kia cũng phải nếm trải mùi vị của sự đau đớn khi mất đi người thân, đồng thời cũng thay người nhà họ Tô báo thù nỗi đau mất con.”
Ông ta chính là Tiêu Hậu Hà, là em trai của Tiêu Hậu Thức. Từ sau khi Tiêu Hậu Thức bị Trần Gia Bảo phế thì ông ta được đề cử lên làm người lèo lái con thuyền của nhà họ Tiêu.
Dựa vào lời nói đầy sự hận thù đó của Tiêu Hậu Hà có thể thấy ngoại trừ ông ta hận thấu xương Trần Gia Bảo đã đạp nhà họ Tiêu xuống mười tám tầng địa ngục thì còn có Tạ Quốc Hùng mấy ngày nay thu mua tài sản của nhà họ Tiêu nên ông ta mới nói rõ ra quan hệ của Tạ Quốc Hùng với Trần Gia Bảo với ý định sẽ khiến cho Ưng Kiến Hoa sẽ trút giận lên Tạ Quốc Hùng.
Tạ Quốc Hùng biến sắc, chỉ tay vào Tiêu Hậu Hà mà lớn tiếng quát: “Được lắm cái tên Tiêu Hậu Hà này, Trần Gia Bảo đã ban ơn cho nhà họ Tiêu mấy người hai lần mà các người còn có tâm địa độc ác như thế.
Chẳng lẽ các người không sợ sau khi Trần Gia Bảo trở về sẽ tiêu diệt sạch đám người nhà họ Tiêu các người sao?”
“Trần Gia Bảo hả?” Tiêu Hậu Hà cười to một cách điên dại giống như nghe được chuyện mắc cười nhất trên đời vậy.