Chương 979
Sau khi nói xong, Liễu Thành Phùng chắp hai tay sau lưng rời khỏi nhà tre, chỉ để lại Đạm Đài Thái Vũ cùng với phật cốt xá lợi ẩn chứa Phật lực vô biên.
Liễu Thành Phùng vô cùng tự tin, đem “thân thế” ra làm giao dịch là một điều kiện vô cùng hấp dẫn. Ngay cả Đạm Đài Thái Vũ kiêu ngạo từ trong xương cốt cũng sẽ phải thỏa hiệp. Hơn nữa, theo quan điểm của gã, hấp thụ Phật lực từ phật cốt xá lợi không phải là hành vi gian lận gì, chẳng qua là Đạm Đài Thái Vũ quá để tâm mấy chuyện vụn vặt mà thôi.
Tóm lại, ba năm sau Đạm Đài Thái Vũ nhất định phải đánh bại Trần Gia Bảo.
Cùng lúc đó, trong một sơn cốc bí ẩn ở núi Yên Tử.
Trải qua mấy ngày dưỡng thương, lại được Trần Gia Bảo hết lòng chăm sóc và chữa trị, vết thương của Lưu Ly gần như đã hồi phục hoàn toàn.
Sơn cốc này có phong cảnh tuyệt đẹp, yên tĩnh lại dễ chịu, chưa kể bên cạnh còn có người phụ nữ gần như hoàn mỹ Lưu Ly bầu bạn, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thư thái hạnh phúc. Hiện tại quả thật Trần Gia Bảo đang trải qua cuộc sống thần tiên đáng mơ ước.
Điều quan trọng nhất là, Trần Gia Bảo có thể tinh ý nhận ra Lưu Ly đã có chút cảm tình đối với mình. Mặc dù vẫn chưa đạt đến mức độ tình yêu nam nữ, nhưng mà chút cảm tình này cũng đã đủ để khiến cho Trần Gia Bảo thấy phấn khởi.
Trần Gia Bảo tin rằng chỉ cần rèn sắt khi còn nóng, lại ở cùng với Lưu Ly một khoảng thời gian, nhất định có thể tiếp tục bồi đắp thêm thiện cảm, thậm chí việc chinh phục Lưu Ly cũng thật sự không phải là không có khả năng.
Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể ập đến. Trần Gia Bảo đang dự định quay trở lại thành phố Nam Định, hơn nữa còn tính toán đưa Lưu Ly đi cùng, còn muốn nhân thời điểm này chiếm trọn cảm tình thì lại nghe được chính mồm Lưu Ly nói ra lời tạm biệt trước.
“Cô chắc chứ, thật sự không đi cùng với tôi sao? Tôi còn đang dự định đưa cô đi tới nhà hàng nấu ăn ngon nhất ở Việt Nam, mời cô ăn những món ngon nhất, cùng đi thăm thú những nơi có phong cảnh đẹp nhất ở đó.” Trần Gia Bảo nuối tiếc nói. Anh thừa nhận, ban đầu tiếp cận Lưu Ly đa phần là vì để hoàn thành giao hẹn với Hồng Liên. Nhưng trải qua khoảng thời gian này ở cùng nhau, anh phát hiện bản thân đã thực sự yêu mến người phụ nữ hoàn hảo từ trong ra ngoài, tinh khiết không tì vết này.
Mà khoảng cách và thời gian luôn là kẻ thù lớn nhất của tình cảm. Khó khăn lắm mới khiến cho Lưu Ly có thiện cảm với mình, nếu thực sự để Lưu Ly rời đi, với tính cách bất cứ lúc nào cũng có thể buông bỏ của cô ấy thì đợi đến lần sau gặp lại, nói không chừng chút thiện cảm đó đã sớm tan theo mây gió. Lúc đó muốn chinh phục Lưu Ly lại càng là ý nghĩ xa vời.
Lưu Ly đang ngồi ở ven hồ, cầm một dải băng dài nhỏ, thuận tay buộc lại mái tóc đen nhánh, thản nhiên nói: “Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy lời anh nói rất có lý. Trước đây tôi cố tình tránh xa thế giới ngoài kia, chẳng những không thể tu hành tốt hơn, ngược lại còn làm chậm lại tốc độ tu luyện.
Cho dù mồm miệng có nhạy bén đến đâu nhưng khi xảy ra chuyện gì đều trở nên ám ảnh. Cho nên tôi dự định sẽ đi trải nghiệm cuộc sống này. Giống như lời anh nói, trồng sen trong lửa, chèo thuyền trong bùn, đó mới thật sự là tu luyện.”
“Vậy thì cô càng nên ở bên cạnh tôi nhiều hơn. Cho dù cô là một cao thủ truyền kỳ siêu cấp đi chăng nữa, nói về sự hiểu biết với thế giới này tuyệt đối không thể bằng tôi. Đi cùng với tôi, tôi sẽ cho cô thấy được thế giới này tươi đẹp đến đâu, để cô có thể nếm được đắng cay ngọt bùi của cuộc sống, cảm nhận được những hạnh phúc mà cô chưa bao giờ trải qua.” Trần Gia Bảo lập tức đáp lại. Cho dù thế nào đi nữa, anh phải cố hết sức giữ lại Lưu Ly bên mình mới được.
“Thôi đi.” Lưu Ly khẽ trừng mắt với Trần Gia Bảo, nói: “Dựa vào thân phận của anh, tôi mà đi theo anh, chỉ sợ lại thành hưởng thụ cuộc sống thượng lưu. Người khác nhìn thấy tôi, sẽ đều vì coi trọng thể diện của anh mà thêm kính cẩn với tôi. Chẳng phải là lại giống như Lại Chí Thành lúc trước sao, thế thì làm sao mà tôi rèn luyện được. Dù sao thì con người ngoài kia mới chiếm đa số ở thế giới này, cuộc sống của họ mới thật sự là thực tế của xã hội.”
“Ài, đây là cô có cái nhìn phiến diện về tôi rồi, tôi cũng là người bình thường mà.” Trần Gia Bảo ngại ngùng cười cười, sau đó con ngươi linh hoạt hơi chuyển động, cười nói: “Thật ra tôi cảm thấy cô muốn rèn luyện chính bản thân mình không nhất thiết phải dấn thân trải nghiệm thế giới này. Có câu trong kinh Phật dạy rất đúng “Phật ở Linh Sơn chớ cầu xa, Linh Sơn chỉ ở trong lòng, mỗi người đều có một tháp Linh Sơn, hướng tháp Linh Sơn mà tu”.
Phật ở Linh Sơn, mà tôi có thể trở thành Linh Sơn của cô.”
Lời nói của anh lúc này nghe như một lời bày tỏ. Lúc nói xong, trong lòng anh không tránh khỏi căng thẳng, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đạp thình thịch.