Chương 963
Có thể nói, trong lúc vô tình, Trần Gia Bảo đã trở thành mấu chốt phân định chuyện thắng bại.
Không sai, đúng là Trần Gia Bảo có ý định đánh tốc chiến tốc thắng, chỉ có nhanh chóng đánh bại Trương Minh Tuyền rồi hợp sức với Lưu Ly đối phó với ba người Liễu Thành Phùng thì mới có thể có một con đường sống.
Nhưng dù sao Trương Minh Tuyền cũng là cường giả cảnh giới Truyền Kỳ có thực lực cao xa không thể với tới, Trần Gia Bảo muốn chạy trốn giữ mạng từ trong tay Trương Minh Tuyền với tu vi cảnh giới Tông Sư của anh là một chuyện rất khó khăn chứ càng đừng nói đến là nhanh chóng đánh bại đối phương?
Chỉ e là người ta nghe thấy lời Trần Gia Bảo nói xong cũng sẽ cho là Trần Gia Bảo sợ quá hóa điên.
Trương Minh Tuyền ngửa mặt lên trời cười giễu cợt như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất trên đời này, nói: “Tôi không nghe lầm chứ, chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn đánh bại tôi, hơn nữa còn tốc chiến tốc thắng? Chẳng lẽ cậu cho rằng cậu là cường giả cảnh giới Truyền Kỳ hậu kỳ hay thậm chí là cảnh giới Tiên Thiên sao?”
“Không, tôi chỉ ở cảnh giới Tông Sư, nhưng đối với tôi mà nói muốn đánh bại ông hay thậm chí giết ông thì vậy cũng đủ rồi.” Trần Gia Bảo nói.
Nội dung lời nói của anh lại khiến đất bằng nổi sấm lần nữa, đồng thời cũng đủ làm cho bất kỳ ai ngạc nhiên, nhưng trông anh lại có vẻ nghiêm túc như hoàn toàn không hề nói giỡn.
Liễu Thành Phùng đang chiến đấu với Lưu Ly ở bên ngoài cũng nghe thấy lời nói phách lối của Trần Gia Bảo, trên mặt gã thoáng qua vẻ khinh miệt.
Gã đã từng đánh với Trần Gia Bảo ở núi Hồng Lĩnh một trận, không thể không thừa nhận chiêu “Kiếm Tiên” của Trần Gia Bảo đúng là có sức mạnh vượt trội, ngay cả chính gã cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng dù sao Trần Gia Bảo cũng chỉ ở cảnh giới Tông Sư và không khác gì một đứa trẻ ở trước mặt Trương Minh Tuyền, Trần Gia Bảo còn vọng tưởng đánh bại Trương Minh Tuyền, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào!
Lưu Ly khẽ nhìn qua, mặc dù không biết Trần Gia Bảo lấy tự tin đó ở đâu ra nhưng với cục diện trước mắt, cô ấy một chọi ba đã là cực hạn và không thể nào đi giúp Trần Gia Bảo được nữa, bây giờ cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Trần Gia Bảo thôi.
Đột nhiên tiếng cười của Trương Minh Tuyền im bặt, mặc dù ông ta trông trẻ tuổi nhưng thật ra đã sống hơn một trăm tuổi, nếu không thì cũng không đến được cảnh giới Truyền Kỳ, nhưng trong một trăm năm năm tháng qua thì đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người kiêu ngạo như Trần Gia Bảo.
Ông ta nhất định phải cho người này biết rõ sự chênh lệch giữa cảnh giới Tông Sư và cảnh giới Truyền Kỳ lớn đến cỡ nào!
Trương Minh Tuyền quyết định rồi hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Cậu không biết trời cao đất rộng như thế thật sự là làm người khác tức giận, nếu tôi đánh chết cậu chỉ bằng một ngón tay để khiến cậu chết đi không có một chút cảm giác nào thì quá hời cho cậu, thôi được, tôi sẽ nhường cậu ba chiêu trước, để cho cậu biết một chút về khoảng cách giữa cảnh giới Tông Sư và cảnh giới Truyền Kỳ lớn đến cỡ nào. Chờ sau khi tôi thấy được vẻ mặt vô lực mà tuyệt vọng của cậu xong thì sẽ ra tay giết cậu chỉ trong một chiêu, như thế mới tôi có thể vui vẻ.”
Dứt lời, Trương Minh Tuyền kiêu căng tự tin thả lỏng tay trái ra sau với dáng vẻ chờ Trần Gia Bảo ra tay.
“Nhường tôi ba chiêu?” Trần Gia Bảo nhíu mày nói: “Ông đã hào phóng như thế thì tôi từ chối cũng quá bất kính.”
Vậy mà giây phút Trương Minh Tuyền ra tay lại đột nhiên nhớ ra ông ta mới vừa nói nhường Trần Gia Bảo ba chiêu, nếu ông ta ra tay thì chẳng phải là nuốt lời sao? Cho dù đấm một phát khiến Trần Gia Bảo thành tro bụi cũng sẽ bị nhóm Liễu Thành Phùng chê cười.
Trương Minh Tuyền nghĩ tới đây lại căm hận hừ một tiếng, nháy mắt thu tay lại rồi xoay chân nhanh chóng né qua bên cạnh.
Trần Gia Bảo đã sớm đề phòng ông ta muốn tránh né nên đột nhiên nghiêm túc giương kiếm đuổi theo rồi thuận thế bổ xuống, nhưng dù sao Trương Minh Tuyền cũng là cường giả cảnh giới Truyền Kỳ nên nếu ông ta đã muốn tránh né thì sao có thể dễ dàng đuổi được ông ta?
Trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng “soạt”, mặc dù Trương Minh Tuyền thành công tránh né thì ống tay áo vẫn bị kiếm khí của Trần Gia Bảo cắt một miếng to trông rất chật vật.