Chương 959
Nhưng ai biết, nội thương của Lưu Ly đã khôi phục từ lâu rồi.
Lưu Ly hiếm khi mới xuất hiện một nụ cười ấm áp, nhưng cô ấy đã thu lại rất nhanh: “Đúng vậy, tôi đã gặp được một người, một người rất tốt bụng, anh ấy đã chưa khỏi nội thương cho tôi.”
Dứt lời, trong lòng cô ấy không kìm được mà thầm cảm ơn Trần Gia Bảo. Nếu không nhờ Trần Gia Bảo chữa khỏi cho cô ấy, hôm nay cô ấy mà đối mặt với bốn vị cường giả Truyền Kỳ thì đúng là chỉ có một con đường chết!
Đôi mắt Trần Gia Bảo chợt sáng lên, khỏi phải nói, “một người rất tốt” trong miệng Lưu Ly chắc chắn đang chỉ anh rồi. Anh không nghĩ đến, trong mắt Lưu Ly lại đánh giá anh cao đến vậy, không uổng phí công sức của anh khoảng thời gian gần đây mỗi ngày đưa cơm đến cho cô.
Nghe thấy Lưu Ly ở phía sau khen ngợi mình, cho dù đang ở trước mặt kẻ địch mạnh, tâm trạng của Trần Gia Bảo cũng không kìm được mà cảm thấy rất vui.
Giữa sân, đột nhiên sắc mặt Liễu Thành Phùng tối sầm lại, phần da ở khóe mắt không kìm được mà giật giật.
“Trên đời này thế mà lại có người trong một khoảng thời gian ngắn có thể loại bỏ được nội thương như vậy. Loại y thuật đó đúng là đáng sợ, thật là đáng ghét.
Bây giờ, muốn cướp được xá lợi trong tay Lưu Ly trong lúc cô ta đang ở trạng thái tốt như vậy, đây là chuyện không hề dễ dàng, chắc chắn chính là nhổ răng trong miệng hổ. Chỉ là ba năm sau cô chủ Đàm Minh Y Thanh sẽ quyết đấu với Trần Gia Bảo, chỉ có lấy được xá lợi Phật cốt để cô chủ Đàm Minh Y Thanh tiến hành lĩnh hội thì mới có thể bằng tốc độ nhanh nhất thăng cấp lên cảnh giới Truyền kỳ. Chỉ có như vậy, ba năm sau lúc đối mặt với Trần Gia Bảo, cô chủ Đàm Minh Y Thanh mới có thể nắm chắc phần thắng được!”
May mắn vì đề phòng nguy hiểm nên trước khi lên núi Yên Tử đã đặc biệt mời Tôn Khai Sơn, là Tông chủ của Bạch Dương tông. Dựa vào năng lực Truyền kỳ cảnh giới hậu kì của ông ta thì hoàn toàn có khả năng liều mạng với Lưu Ly, hơn nữa ba chúng ta cùng kết hợp lại bao vây công kích, coi như Lưu Ly có bản lĩnh lật trời thì lần này cũng chỉ có nước chết. Nói chung, tôi chắc chắn sẽ lấy được xá lợi Phật cốt!”
Liễu Thành Phùng vô thức nhìn sang một ông lão tóc bạc có phong thái như núi, hơi hạ giọng, cười nói: “Gần đây tôi có nghe nói, cô Lưu Ly không chỉ có tu vi cao thâm mà còn tinh thông Phật pháp, được biết trong “Kinh Kim Cương” có câu “Vạn vật đều có vẻ ngoài, nhưng cũng đều chỉ là hư không”. Xá lợi Phật cốt cũng vậy, dù sao nó cũng chỉ là một món đồ ngoài thân, sao cô Lưu Ly không đưa nó cho tôi nhỉ, để cho chúng tôi cũng cảm nhận được một chút sự uyên thâm của phật pháp. Nói không chừng còn có thể độ chúng tôi về miền cực lạc, đó chẳng phải cũng là một việc thiện hay sao?”
Ở một nơi bí mật gần đó, Trần Gia Bảo đang bĩu môi. Tên Liễu Thành Phùng mồm miệng lươn lẹo này, nói ra những lời dối trá mà không thấy xấu hổ. Đoán rằng, nếu bây giờ Lưu Ly mà đang bị thương thì chắc bọn họ đã sớm xông lên động thủ cướp rồi, chứ còn ngồi đấy mà nói?
Rất rõ ràng, Lưu Ly cũng nghĩ giống như Trần Gia Bảo. Trong hai con mắt sáng như sao của cô ấy dần dần hiện lên ý giễu cợt, nói: “Vậy ông có biết câu “Phật không độ, đành tự độ” trong kinh Phật không?
Ngay cả phật còn không độ nổi người thì nói gì đến xá lợi Phật cốt chứ? Tôi khuyên các ông đừng nghĩ về nó nữa.”
“Nhưng tiếc rằng hết lần này đến lần khác chúng tôi cũng không muốn tự độ, chỉ muốn hiểu xá lợi Phật cốt, muốn nhìn sự tuyệt diệu của phật pháp, mong rằng cô Lưu Ly sẽ giúp đỡ.” Liễu Thành Phùng cười nói.
Gió bắt đầu nổi lên, thổi hiu hiu xung quanh khu rừng, phát ra những tiếng ma mị, khiến bầu không khí càng trở nên tiêu điều.
“Nếu các người không chịu độ, vậy thì tôi sẽ dùng thanh trường kiếm trong tay giúp các người siêu độ!”
Lưu Ly vừa nói xong, đột nhiên nghe một tiếng “leng keng” giống như tiếng rồng gầm, kiếm Thanh Sương chợt bay ra khỏi vỏ, trên không trung được vẽ ra một vệt sáng chói mắt, cùng lúc đó, một luồng khí giống như lấy Lưu Ly làm trung tâm bắn ra bốn phía, ngay cả Trần Gia Bảo đang cách đó hơn mười mét cũng có thể cảm nhận được áp lực đó.
Tu vi của Lưu Ly rất cao, đúng là không giống với người bình thường!
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng, sẵn sàng nổ tung!
Mặc dù khí thế của Lưu Ly đủ để xé trời, vẻ mặt Liễu Thành Phùng cũng có chút nghiêm túc nhưng lại không hề lo lắng, gã vẫn chắp tay đứng và giữ ý cười nho nhã, nói: “Trước khi ra tay, hãy cho tôi được giới thiệu một người.”
Ban đầu Trần Gia Bảo đã tính toán sẽ xông lên đứng cùng một chiến tuyến với Lưu Ly, thậm chí đã bước một chân ra ngoài, kết quả nghe thấy thế thì thu lại, hơn nữa trong lòng cũng có chút ngạc nhiên. Đối mặt với trận chiến lớn mà Liễu Thành Phùng vẫn còn nhãn nhã muốn giới thiệu người. Rõ ràng, người mà gã ta muốn giới thiệu rất quan trọng, thậm chí có khả năng tu vi còn cao hơn cả Liễu Thành Phùng.