Chương 952
Những lời này dường như dùng hết tất cả thần khí của Diệp Trường Nhạc, sau khi nói xong, thân thể ông ta phảng phất đều sụp đổ.
Diệp Ngọc Trâm biết ông nội nhất định sẽ đáp ứng, nhưng sau khi cô ấy nghe được đáp án, trong đầu vẫn là một trận choáng váng. Chủ nhà nhà họ Diệp cô ấy không quan tâm, nhưng từ nay về sau, cô ấy thật sự đã có thể tự quyết định vận mệnh của mình, chỉ cảm thấy ánh nắng mặt trời chiếu rực trong tâm trí, sương mù lúc trước đã bị càn quét sạch.
“Rất tốt, đáp án này tôi rất hài lòng.” Khóe miệng Trần Gia Bảo lộ ra ý cười, khí thế sắc bén trên người nhất thời thu liễm, nhìn về phía Diệp Ngọc Trâm, nói: “Còn cô thì sao, cảm thấy mình có thể làm được vị trí chủ nhà không?”
Nói thật, Diệp Ngọc Trâm quả thật không có lòng tin gì, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của Trần Gia Bảo, bằng cách nào đó, trong lòng cô ấy bỗng nhiên dâng lên lòng tin trước nay chưa từng có, ánh mắt cũng sáng ngời, kiên định nói: “Tôi không thành vấn đề.”
“Tốt lắm.” Trần Gia Bảo vỗ tay mà cười.
“Chẳng qua…” Diệp Ngọc Trâm đột nhiên ấp úng.
Trần Gia Bảo tò mò hỏi: “Chẳng qua cái gì?”
Diệp Ngọc Trâm nhăn nhó nói: “Chẳng qua, nếu tôi đã trở thành người thừa kế nhà họ Diệp, khẳng định có rất nhiều doanh nghiệp gia tộc phải quen thuộc và quản lý rất nhiều thứ, vậy tôi còn có thể trở về tập đoàn Nhiên Á làm phó giám đốc không? Trước đây anh đã hứa với tôi rồi. “
Trần Gia Bảo buồn cười, nói: “Thì ra là chuyện này, cô yên tâm, Trần Gia Bảo tôi làm việc, luôn luôn là nói ra tất làm. Qua mấy ngày nữa, trước tiên cô cứ trở về thành phố Hòa Bình tiếp tục làm phó giám đốc, một năm sau lại chính thức tiếp nhận vị trí chủ nhà của nhà họ Diệp.”
Diệp Ngọc Trâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, đuôi lông mày đều lộ ra ý cười hài lòng.
“Một năm?” Diệp Trường Nhạc nhất thời cuồng loạn kêu lên, nói: “Một năm sau lập tức tiếp nhận vị trí chủ nhà nhà họ Diệp, chuyện này… làm sao có thể được?”
“Vì sao không được?” Trần Gia Bảo nhướng mày, trực tiếp hỏi ngược lại.
“Ít nhất… ít nhất cũng phải mất ba năm, ồ không, thời gian hai năm, coi như là một quá trình chuyển tiếp chứ?” Diệp Trường Nhạc cố gắng mặc cả.
“Không cần.” Trần Gia Bảo trực tiếp tuyên bố: “Chuyện này không cần thương lượng, cứ quyết định như vậy.”
Chuyện đã đến nước này, Diệp Trường Nhạc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Trần Gia Bảo thật đúng là bá đạo, Mạnh Nhược Tình bĩu môi, nhưng dường như nhìn anh thế này quả thực rất có mị lực.
Sau khi tiễn Diệp Ngọc Trâm đi, Trần Gia Bảo cũng đi vào phía trong nghỉ ngơi, không hề gặp khách.
Lúc trước anh bị Lưu Ly đẩy ra xa chỉ bằng một ngón tay nên cũng chịu một ít nội thương. Tuy rằng sẽ không đe dọa tính mạng, nhưng nếu tiếp tục kéo dài sẽ rất bất lợi với cơ thể.
Trần Gia Bảo không thể không cảm thán một phen, người khác đều dùng tiền dùng nhan sắc đi tán gái, còn anh là dùng mạng sống để tán gái đó.
Ngày hôm sau, Trần Gia Bảo quyết định tiếp tục làm việc chăm chỉ, chuẩn bị một hộp ẩm thực tinh xảo, một lần nữa anh lại đến núi Yên Tử, bắt tay vào hành trình dùng mạng sống của mình để tán tỉnh.
Sau khi đám Thành Trung xử lý xong đám người kia, núi Yên Tử lại được khôi phục nguyên trạng, không tìm được dấu vết chém giết hôm qua, chỉ có thác nước ào ào cùng với tiếng chim hót líu lo, lộ ra một dáng vẻ hiền hòa.
Đối với việc nhanh như vậy Trần Gia Bảo lại đến lần nữa, Lưu Ly không hề bất ngờ, cũng không có kinh ngạc vui mừng gì, vẫn là một bộ dạng thanh nhã như hoa cúc.
Trần Gia Bảo không khỏi âm thầm lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ những lời hôm qua không có chút ảnh hưởng nào đối với Lưu Ly?
Nhưng anh làm sao biết được, tuy bề ngoài Lưu Ly lạnh nhạt nhưng trên thực tế, nội tâm lại có chút phiền não. Hôm qua Trần Gia Bảo nói một phen có thể nói là đã đánh thẳng tới linh hồn của cô ấy, khiến Lưu Ly không thể không nghĩ lại hành động trước đây của mình, có phải cô ấy thật sự đã sai rồi không? Cho nên tối hôm qua khi cô ấy ngồi thiền, trong đầu có rất nhiều ý niệm, cuối cùng không bình tĩnh được nên dứt khoát không luyện công nữa, mà là nằm trên mặt đất bên ngoài phòng nhìn những ngôi sao cả đêm.