Cực Phẩm Thần Y

Chương 931




Chương 931

“Sự tự tin của anh thật kì lạ.” Trần Gia Bảo cười lạnh lùng rồi nói: “Nếu như hôm nay chỉ có một mình anh thì chỉ e là mặt trời của phương tây sẽ phải rớt xuống đây rồi.”

“Trước đây khi tôi học tiếng Việt tôi còn tưởng người Việt Nam các anh đều rất khiêm tốn, không ngờ lúc lớn giọng thì lại không biết trời cao đất dày như thế, Trần Gia Bảo, anh đã giúp tôi có cái nhìn khác về người Việt Nam, anh nên cảm thấy vinh hạnh.” Abbott không khách sáo cười lớn ha ha lên, trong tiếng cười còn mang theo cả sự khinh miệt.

Trần Gia Bảo chắp tay ra sau lưng, lạnh lùng nói: “Nếu như vậy mà đã có thể giúp anh mở mang tầm mắt thì chỉ có thể nói là anh hiểu biết nông cạn mà thôi. Nhưng nghĩ cũng đúng, so với một nước có lịch sử lâu đời và đời đời kế tục như Việt Nam thì cái nhìn của các người vốn dĩ là nông cạn, thôi cũng được, hôm nay tôi sẽ cho anh được xem thử thế nào là Việt Nam thật sự!”

Trần Gia Bảo nói xong thì sải bước tiến về trước, khí thế lập tức cuồn cuộn lên như một thanh kiếm sắc chỉ thẳng lên trời.

Sắc mặt Abbott lập tức tối sầm lại, anh ta không cười và nói: “Không ai có thể ngông cuồng như thế trước mặt “Thần thái dương” Abbott, sự ngu dốt của anh đã định sẵn anh sẽ chết trong tay tôi!”

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, cuộc chiến chỉ chực chờ nổ ra.

Vào lúc Abbott chuẩn bị ra tay thì đột nhiên trên ngọn đồi cao cách Yên Tử không xa có một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Sao tôi có thể bỏ lỡ chuyện tuyệt vời như giết chết Trần Gia Bảo được chứ?”

Giọng nói không lớn nhưng tất cả những người có mặt ở đó đều nghe thấy rất rõ, cứ như đang nói ở bên tai, rõ ràng là người nói những lời này có tu vi vô cùng thâm hậu.

Trần Gia Bảo khẽ chau mày, quay người nhìn sang phía ngọn đồi cao thì thấy có tám người bước qua, Hoàng Thiên Hạnh bất ngờ xuất hiện, ánh mắt cô đầy lo lắng và bất lực, cô đã bắt đầu dùng ánh mắt trao đổi với anh từ khi còn ở rất xa.

Không ngờ tám người này lại là Tô Nguyên Hùng, gia chủ nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên, Lục đại hộ pháp cũng như Hoàng Thiên Hạnh bị Lục Đình Nhân bắt về.

“Đối phương đã bắt được Hoàng Thiên Hạnh!”

Dường như Trần Gia Bảo đã đoán ra được kết quả chỉ trong tích tắc, ánh mắt vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên vô tình hơn.

“Thần thái dương” Abbott cũng thấy kinh ngạc, anh ta chỉ thấy trong số tám người Việt Nam đó có một người hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò, tự nhiên làm người khác phải khiếp sợ, thậm chí đến anh ta cũng thoáng có cảm giác bị một luồng áp lực đè nén, chắc chắn đối phương phải là một cao thủ tuyệt đỉnh hiếm gặp.

Nhưng điều làm anh ta kinh ngạc hơn đó là ngoài Tô Nguyên Hùng ra thì phong thái của sáu người còn lại cũng rất phi phàm, dường như hơi thở của mỗi người đều tương đương với anh ta, thậm chí có hai người còn mạnh hơn cả anh ta.

Tròng mắt Abbott co mạnh lại, anh ta cảm thấy vô cùng sốc, Việt Nam lại có nhiều cao thủ đến vậy sao?

Thắng Mộng Việt thì không kinh ngạc như Abbott mà lại càng trở nên hưng phấn hơn, đối với anh ta mà nói thì kẻ địch của Trần Gia Bảo đến càng nhiều càng tốt, như vậy thì mới có thể đảm bảo Trần Gia Bảo sẽ thật sự bị giết tại đây.

“Trần Gia Bảo ơi Trần Gia Bảo, người Việt Nam các cậu đều rất coi trọng hòa khí nhưng tôi thật sự không ngờ kẻ địch của cậu lại nhiều đến như thế, xem ra thì ở Việt Nam cậu cũng đi lại rất khó khăn.” Thắng Mộng Việt cười nhạo nói.

“Mặc dù kẻ địch nhiều nhưng bọn họ cũng không ngoại lệ, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục, đương nhiên cũng bao gồm cả cậu trong đó.” Trần Gia Bảo liếc nhìn Thắng Mộng Việt bằng ánh mắt hằm hằm.

Đột nhiên có một luồng sát khí nồng nặc bao trọn lấy Thắng Mộng Việt.

Thắng Mộng Việt đột nhiên cảm giác thấy có nguy cơ tính mạng bị đe dọa, sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên tái nhợt. Nhưng sau đó, anh ta nghĩ đến việc mình có “Thần thái dương” Abbott ở bên cạnh, dù cho Trần Gia Bảo có lợi hại cỡ nào thì cũng không thể làm gì được anh ta.

Anh ta mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh sau đó, nhóm người Tô Nguyên Hùng đã dẫn Hoàng Thiên Hạnh vào trong núi, đối diện với Trần Gia Bảo, khí thế không thua kém gì đại quân đang áp sát biên giới, Yên Tử vốn dĩ luôn không ngớt tiếng chim kêu nhưng bây giờ thì tất cả bỗng trở nên im lìm.