Cực Phẩm Thần Y

Chương 929




Chương 929

Khóe miệng Trần Gia Bảo nhếch lên lộ ra một nụ cười, đột nhiên lóe ra một ý nghĩ vội thốt ra một câu: “Trần Gia Bảo tôi có thể đưa cô đi cảm nhận thế giới đầy màu sắc này, cùng cô nếm trải mọi chua cay ngọt bùi của cuộc sống, cô có bằng lòng đi theo tôi không?”

Trần Gia Bảo nói xong thì liền hối hận, anh cũng không biết mình đang làm gì, chỉ biết khi đối diện với Lưu Ly thì đầu của anh thật sự rất nóng.

Cơ thể mềm mại của Lưu Ly khẽ rùng mình một cái, đột nhiên nghĩ đến một chuyện khiến đôi mắt long lanh kia như phát sáng, cô nhìn Trần Gia Bảo rồi nói: “Vậy có thể nói anh đến đây là để tìm tôi đúng không?”

Những lời lẽ không ai ngờ tới được nói ra từ miệng người thanh cao như Lưu Ly thì ngược lại càng có sức công kích hơn.

Ngụy Nhã Huyên “ứ” lên một tiếng rồi phun hết thức ăn trong miệng ra.

Đến cả Trần Gia Bảo cũng đỏ bừng cả mặt, không biết nên trả lời như thế nào.

Anh không hiểu tại sao một người vốn không sợ bất cứ thứ gì như mình lại bất chợt thấy chột dạ trước mặt Lưu Ly.

Trần Gia Bảo khẽ ngẩng đầu lên nhưng lại đột nhiên nhìn thấy ý châm biếm thoáng qua trong ánh mắt sáng ngời của Lưu Ly, máu nóng trong người anh lập tức dâng trào, anh định nói ra chữ “Phải”.

Đột nhiên phía trên có tiếng cánh quạt rất lớn truyền đến.

Ba người Trần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một chiếc trực thăng cỡ nhỏ đang bay thẳng đến bên trên miệng núi, cánh quạt của trực thăng gây ra gió rất mạnh, thổi chén bát dưới mặt đất bay tứ tung.

Ngụy Nhã Huyên lập tức chau mày, cô ấy còn chưa ăn xong mà, đúng thật là đáng ghét!

Trần Gia Bảo thở hơi ra rồi đứng dậy, ngước lên trời, nhìn thẳng vào chiếc trực thăng đang ở trên không trung, ánh mắt có chút căng thẳng. Trong số những người mà anh quen biết, dù là Tạ Quốc Hùng hay là Thành Trung thì đều không có khả năng ngồi trực thăng đến chỗ này, hơn nữa nhìn bộ dạng của Lưu Ly và Ngụy Nhã Huyên thì rõ ràng là họ không biết chuyện gì.

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng đó là người đến không có ý tốt.

Rất nhanh sau đó, chiếc trực thăng đã đáp xuống đất, một người đàn ông phương tây tóc vàng, mắt xanh, tướng mạo khôi ngô, mặc bộ vest trắng từ trực thăng nhảy xuống.

“Trần Gia Bảo, chắc chắn là cậu không thể nào ngờ có thể gặp lại tôi nhanh như vậy có đúng không?”

Người đàn ông đó mỉm cười và nói. Mặc dù trong lòng anh ta hận không thể băm Trần Gia Bảo ra làm tám khúc nhưng anh ta vẫn luôn giữ nụ cười phong cách quý tộc trên khuôn mặt.

Người đàn ông phương tây đó chính là Thắng Mộng Việt!

“Thì ra là cậu.” Trần Gia Bảo liếc anh ta một cái rồi tỏ vẻ lạnh lùng. Nói thật thì anh gặp được Thắng Mộng Việt ở đây là một chuyện ngoài dự tính nhưng cũng chỉ là ngoài dự tính mà thôi, còn lại thì chẳng có bất cứ một sự xáo động nào khác.

“Đương nhiên là tôi rồi.” Thắng Mộng Việt lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Tôi luôn khắc ghi những sỉ nhục mà cậu đã dành cho tôi trong ngày hôm đó ở thành phố Hòa Bình, hôm nay tôi muốn cậu phải trả lại gấp trăm lần!”

Mấy ngày này anh ta luôn cho người theo dõi và điều tra Trần Gia Bảo. Sáng sớm nay sau khi nắm được thông tin, biết được Trần Gia Bảo đã đến Yên Tử thì anh ta liền lấy thân phận vương thất quý tộc nước Anh để lấy một chiếc trực thăng nhỏ rồi bay thẳng đến yên Tử.

Không ngoài dự tính, anh ta đã tìm thấy được Trần Gia Bảo.

“Chỉ dựa vào cậu mà cũng xứng sao?” Trần Gia Bảo chau mày, chắp tay ra sau lưng, trong ánh mắt lạnh lùng là sự khinh miệt. Dù cho Thắng Mộng Việt là quý tộc vương thất nước Anh nhưng trong mắt anh thì anh ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân thấp hèn thích gây chuyện mà thôi.

“Tôi biết cậu là cao thủ võ đạo Việt Nam, cậu cho rằng người thông minh như tôi nếu như không có đủ năng lực trả thù cậu thì tôi sẽ đến chỗ này tìm cậu sao?” Thắng Mộng Việt cười lạnh lùng mấy tiếng.

Trong lúc anh ta đang định long trọng mời “Thần thái dương” Abbott, là kỵ sĩ hoàng kim của giáo hội ra thì đột nhiên anh ta liếc mắt qua và nhìn thấy Ngụy Nhã Huyên. Anh ta bất chợt ngây ra, không ngờ trong cái thung lũng chim không thèm thải phân này lại có một cô gái đẹp rung động lòng người đến thế, Trần Gia Bảo đúng thật là có vận đào hoa mà.

Tiếp đó, anh ta lại nhìn thấy Lưu Ly đang ngồi ở bên cạnh, ánh mắt anh ta lập tức thoáng qua vẻ kinh ngạc, tuyệt sắc, đúng thật là tuyệt sắc nhân gian, nếu như có thể có được người đẹp thì dù có giảm thọ mười năm cũng đáng.