Chương 922
Hôm sau, Trần Gia Bảo lái xe cùng Hồng Liên đi vào núi Yên Tử lần thứ hai, tiến hành trị liệu giai đoạn hai cho Lưu Ly. Cũng giống như lần trước, Hồng Liên ngồi một mình trong xe chờ anh, chỉ có Trần Gia Bảo vào núi tìm Lưu Ly. Khác là lần này Trần Gia Bảo không đến tay không mà mang theo hai túi vải xanh, một lớn một nhỏ.
Khi đến cửa ngôi nhà tranh, anh nghe thấy trong nhà có tiếng nói chuyện của hai cô gái, rõ ràng là Ngụy Nhã Huyên vẫn chưa rời đi. Trần Gia Bảo gõ cửa, đúng như dự đoán của anh, người ra mở cửa là Ngụy Nhã Huyên.
“À, thì ra là anh Trần Gia Bảo. Đúng là khách quý, mau vào đi.” Ngụy Nhã Huyên tỏ vẻ “kinh ngạc”, vội vàng “niềm nở” chào đón Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cảm thấy kỳ quái, nói: “Không phải cô luôn khinh thường tôi à, sao hôm nay lại đột nhiên đổi tính vậy?”
“Sao vậy? Chẳng lẽ tôi không thể giác ngộ Phật pháp của chị Lưu Ly, sau đó thấy anh thuận mắt hơn được ư?” Ngụy Nhã Huyên liếc nhìn Trần Gia Bảo một cách trắng trợn.
Trần Gia Bảo khẽ cười, có quỷ mới tin cô ấy. Cái gọi là sự khác thường này chắc chắn có âm mưu quỷ quái gì đó, chẳng qua là tạm thời anh không biết Ngụy Nhã Huyên đang định giở trò quỷ gì thôi.
Trong lúc nói chuyện, Trần Gia Bảo đã đi vào trong phòng, nhìn thấy Lưu Ly đang ngồi ở chiếc bàn gỗ, trên người vẫn mặc áo tang và giày gai, nhưng lại trong sáng như hoa sen mới nở, trinh trong tinh tuyền, đẹp khôn xiết.
“Anh đến rồi.” Đôi môi đỏ mọng của Lưu Ly khẽ mở, nhàn nhạt thốt ra ba chữ. Giọng nói cô ấy vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẫn mang đến cho Trần Gia Bảo cảm giác xa cách, hờ hững như trước.
Trần Gia Bảo không để bụng. Đối với loại người không lưu luyến thế gian như Lưu Ly, có thể làm cho cô ấy đối xử khác biệt với mình cũng đã là một việc rất khó rồi.
Chặng đường chinh phục Lưu Ly còn dài lắm.
Trần Gia Bảo thầm than một câu, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười, nói: “Tôi tiếp tục trị liệu cho cô.” Nói xong, Trần Gia Bảo ngồi xuống ghế đối diện, đặt túi xuống, không nói gì mà nắm lấy cổ tay trắng nõn của Lưu Ly, bắt mạch cho cô ấy.
Hành động ngang ngược và vô lễ như vậy khiến Ngụy Nhã Huyên khó chịu bĩu môi. Nhưng vẻ mặt Lưu Ly lại không thay đổi, vẫn tao nhã như hoa cúc.
Sau một lúc bắt mạch, Trần Gia Bảo bất ngờ “ồ” lên một tiếng.
“Sao vậy?” Lưu Ly hỏi.
“Mới ba ngày không gặp mà thương tích trên người cô đã có thể hồi phục hết một phần ba. Đúng là kỳ tích!” Trần Gia Bảo vô cùng thán phục tu vi mạnh mẽ của Lưu Ly. Cứ đà này, có khi anh không cần phải dùng đến “Thiên Hành Cửu Châm” thì thương tích của Lưu Ly cũng có thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Lưu Ly cười hờ hững: “Chủ yếu là nhờ vào “Thiên Hành Cửu Châm” của cậu Gia Bảo. Nếu không có phương pháp châm cứu thần kỳ của anh loại trừ một phần ba chân khí âm hàn trong cơ thể tôi thì tôi cũng không thể thuận lợi áp chế được. Nhân tiện bây giờ cậu Gia Bảo ở đây, tôi muốn phiền cậu Gia Bảo thêm một lần.”
“Cũng được.” Trần Gia Bảo gật đầu, vừa lấy kim bạc ra vừa nói: “Nhưng trước tiên tôi muốn nói rõ một chuyện.”
Lưu Ly nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt dò hỏi.
“Xưng hô “cậu Gia Bảo” này nghe rất xa cách, sau này cô cứ gọi trực tiếp tên tôi là được.” Trần Gia Bảo nói xong, không đợi Lưu Ly phản bác đã thu hồi vẻ mặt tươi cười, chuyên chú châm một kim vào huyệt của Lưu Ly.
Ở bên cạnh, Ngụy Nhã Huyên nói nhỏ: “Chậc, hình như chị Lưu Ly rất quen thuộc với anh.”
Trần Gia Bảo mặc kệ, hạ kim như bay. Sau khi thực hiện xong Thiên Hành Cửu Châm thì trán anh cũng lấm tấm mồ hôi.
Lưu Ly cảm nhận tình trạng trong cơ thể mình, phát hiện thương tích trong cơ thể mình đã khỏi hẳn. Cô ấy cảm thấy mình lại có thêm hiểu biết về sự kỳ diệu của “Thiên Hành Cửu Châm”, mở miệng nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo!” Trần Gia Bảo vừa cất kim bạc vừa cười nói: “Đúng rồi, tôi có thể hỏi cô vì sao lại bị thương không? Đương nhiên, nếu cô không muốn nói cũng không sao.”
Tu vi của Lưu Ly cao như vậy, rốt cuộc là ai mới có thể khiến cho cô ấy bị thương. Chuyện này khiến Trần Gia Bảo không kìm nén được sự tò mò.
Lưu Ly hơi do dự một lát rồi đánh trống lảng: “Tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề.”
Trần Gia Bảo sửng sốt, trả lời theo bản năng: “Cô nói đi.”
Bên kia, Ngụy Nhã Huyên lập tức trở nên hăng hái. Sắp có trò hay rồi đây.
“Anh thật sự thống trị thế giới ngầm của thành phố Hòa Bình?” Giọng Lưu Ly đều đều, như thể đó chỉ là một vấn đề bình thường.
Trần Gia Bảo quay đầu lại nhìn Ngụy Nhã Huyên, biết chắc chắn là cô ấy đã kể với Lưu Ly về rất nhiều sự tích của anh sau lưng anh. Vả lại, dựa vào thái độ khó chịu của Ngụy Nhã Huyên đối với anh, không nghĩ cũng biết, nhất định cô ấy đã nói nhiều điều không hay về anh. Thảo nào Ngụy Nhã Huyên lại có biểu cảm như thế lúc ra mở cửa cho anh.