Cực Phẩm Thần Y

Chương 920




Chương 920

Nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy Lưu Ly, trong lòng Trần Gia Bảo không tránh khỏi có một tia mong chờ.

Đêm khuya, bên trong một quán bar cao cấp tại thành phố Nam Định.

Có hai người nước ngoài mặt mũi khôi ngô, tóc vàng mắt xanh, đang ngồi uống rượu ở quầy bar.

“Thắng Mộng Việt, tôi ngàn dặm xa xôi đi theo giáo hội đến được Việt Nam này, anh lại chọn một nơi như thế này để chiêu đãi tôi sao? Hương vị của loại rượu này còn kém xa so với rượu tôi đã uống ở giáo hội.”

Một người đàn ông có thân hình cao lớn, đeo bao tay màu vàng, biểu cảm trên mặt đúng kiểu không còn lời nào để nói.

Đúng vậy, người ngồi bên cạnh chính là người tại câu lạc bộ golf Hải Thiên ở thành phố Hòa Bình đã khiêu khích Trần Gia Bảo, cuối cùng lại bị Trần Gia Bảo làm cho bẽ mặt, quý tộc Anh quốc Thắng Mộng Việt.

Còn người đang nói chuyện, chính là người vì để đối phó với Trần Gia Bảo mà Thắng Mộng Việt đặc biệt mời đến, kỵ sĩ hoàng kim của binh đoàn kỵ sĩ giáo hội Châu Âu, “thần thái dương” uy danh chấn động cả một vùng trời phương Tây, Abbott.

Vẻ mặt “thần thái dương” Abbott sắc sảo như dao, trên người tỏa ra một khí chất uy nghiêm. Tuy nhìn bên ngoài còn trẻ nhưng thực chất anh ta đã hơn bốn mươi tuổi.

“Ôi, Abbott thân mến, anh cũng biết rằng đây là Việt Nam, nhưng mà lại là thành phố tuyến ba của Việt Nam, so với rượu của giáo hội tất nhiên không thể sánh bằng, không phải sao?” Thắng Mộng Việt nhún vai, uống một hơi cạn sạch ly cocktail màu xanh lam trong tay, tiếp tục cười nói: “Hơn nữa, tuy rằng hương vị rượu ở đây không được ngon này, nhưng phụ nữ ở đây vẫn có chút ít nhan sắc.”

Trong tay anh ta ôm một người đẹp diện trên người bộ váy dài màu đỏ rượu, nhìn qua cực kỳ lộng lẫy diêm dúa. Tay trái nhân tiện vuốt ve cặp đùi trắng nõn của cô ta.

Đương nhiên, nhan sắc của người phụ nữ diêm dúa này cũng coi như không tồi, ở trong mắt người khác chắc chắn thuộc đẳng cấp “nữ thần”. Chẳng qua trong mắt Thắng Mộng Việt, người đã từng chiêm ngưỡng dung mạo của mấy người đẹp nổi tiếng thì thế này cũng chỉ có thể miễn cưỡng được coi là có chút ít nhan sắc.

“Thần thái dương” Abbott thì lại trực tiếp khinh thường bĩu môi, So với vị “thánh nữ” đầy mê hoặc kia của giáo hội, người phụ nữ ở trong lòng Thắng Mộng Việt chỉ có thể coi là thô tục tầm thường.

“Thắng Mộng Việt, chính xác thì cái người tên Trần Gia Bảo mà anh nói đến là kẻ nào, lại có thể khiến anh phải dùng đến mối quan hệ giữa hoàng gia Anh và giáo hội để mời riêng tôi đến Việt Nam? Tôi thật sự rất tò mò về anh ta.” Abbott không bận tâm đến rượu hay phụ nữ, trực tiếp nói đến mục đích chuyến đi lần này tới Việt Nam.

“Anh ta là người khiến tôi căm hận đến tận xương tủy.” Trong mắt Thắng Mộng Việt ánh lên hận thù sâu sắc, nói tiếp: “Không phải anh vẫn luôn có hứng thú với võ thuật Việt Nam sao? Vừa hay Trần Gia Bảo chính là một võ sĩ của Việt Nam.”

“Anh có biết tôi chính là kỵ sĩ hoàng kim của binh đoàn kỵ sĩ giáo hội không?” Abbott cau mày nói. Anh ta có thân phận cao quý như vậy, nếu Trần Gia Bảo chỉ đơn giản là một võ sĩ bình thường, anh ta thậm chí còn không có hứng thú ra tay.

“Abbott đáng kính, tôi đương nhiên biết thân phận của anh cao quý nhường nào.” Thắng Mộng Việt cười nói: “Năm năm trước anh đã từng đánh bại hàng loạt cao thủ đứng đầu thế giới hắc ám, giống như mặt trời chói lọi xua tan bóng đêm, được Giáo hoàng đích thân phong tặng danh hiệu “thần thái dương”. Một đặc ân như vậy, có mấy ai trong binh đoàn kỵ sĩ giáo hội nhận được.

Anh nghĩ xem, nếu Trần Gia Bảo chỉ là một võ sĩ tầm thường, tôi còn cần làm phiền đến “thần thái dương” phải tới tận Việt Nam này sao?”

Nhớ tới những chiến tích huy hoàng của Abbott, ngay cả Thắng Mộng Việt là quý tộc hoàng gia Anh quốc cũng không khỏi tán thưởng.

“Ồ, vậy ý của anh là Trần Gia Bảo có điểm khác biệt?” Abbott có chút tò mò.

Thắng Mộng Việt cười bí hiểm nói: “Dựa vào điều tra của tôi về Trần Gia Bảo mấy ngày nay, anh ta rất có khả năng chính là võ sĩ Tông Sư huyền thoại của Việt Nam.”

Tông Sư?

Thân thể Abbott khẽ run nhẹ một cái. Anh ta từng nghe Giáo hoàng nói qua, cấp bậc Tông Sư của võ thuật Việt Nam, so ra cùng với kỵ sĩ hoàng kim của binh đoàn kỵ sĩ giáo hội chính là một chín một mười.

Khi ấy anh ta đã từng nghĩ đến tìm Tông Sư của Việt Nam để tỉ thí một trận, xem xem Tông Sư của Việt Nam có tư cách gì đem ra so sánh với kỵ sĩ hoàng kim của giáo hội. Chẳng qua là mãi vẫn chưa có cơ hội.

“Nếu Trần Gia Bảo thật sự là một Tông Sư của Việt Nam, tôi thật sự mong chờ được so tài với anh ta.

Đương nhiên, nếu anh ta không thể đem đến cho tôi một trận đấu kích thích, tôi nhất đinh sẽ chặt đầu anh ta, cho anh làm cầu đá.” Trong mắt Abbott dâng lên hưng phấn.

Anh ta thực sự là một kẻ đam mê điên cuồng với việc chiến đấu. Ước nguyện cả đời của anh ta chính là có thể giao đấu với tất cả các cao thủ trên khắp thế giới này, khiến cho uy danh Abbott “Thần thái dương”

có thể lan truyền đến khắp chốn.

“Vậy thì tôi chúc cho anh thành công.” Thắng Mộng Việt giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Chờ khi Trần Gia Bảo bị đánh cho tới chết, anh ta sẽ bắt hai người đẹp Kiều Văn Nhã và Tạ Cẩm Tú kia về nước Anh. Đến lúc đó người còn không phải tùy ý để anh ta giày vò sao?

Vẻ mặt Thắng Mộng Việt tràn đầy hưng phấn khi nghĩ đến mối thù sắp báo cùng dục vọng thiêu đốt.