Chương 916
Vết thương trên người Miêu Hữu Bằng càng ngày càng nhiều. Đột nhiên ông ta hét to lên rồi đánh liên tục vào trong không trung, rõ ràng là không thể làm gì Hồng Liên nên để tự bảo vệ mình mà ông ta đành phải đánh đấm loạn xạ như thế để làm chậm sự tấn công của Hồng Liên.
“Vẫn còn ngoan cố chống cự à?” Sắc mặt Hồng Liên vẫn không đổi.
Cô ta cũng chỉ mới đạt đến trình độ “Thông U Hậu Kỳ”, cho nên mặc dù cô ta có tốc độ di chuyển nhanh chóng mặt cùng với chiêu thức kì dị khó lường nhưng nếu so sánh sức mạnh cơ bắp với Miêu Hữu Bằng thì lại không bằng. Vì vậy khi Miêu Hữu Bằng đánh đấm loạn xạ liên tục trong không trung thì đành phải chủ động tránh ra giữ khoảng cách, thế tấn công cũng bị giảm bớt vài phần.
Trần Gia Bảo gật gù, chỉ cần Hồng Liên giữ vững phong độ thì chắc chắc sẽ đánh bại Miêu Hữu Bằng.
“Có điều rốt cuộc Hồng Liên học ở đâu được chiêu thức kì dị khó lường cùng với thân pháp nhanh như vậy chứ? Ngay cả mình cũng không nhận ra.” Trần Gia Bảo kinh ngạc nghĩ thầm mà không khỏi tò mò với Hồng Liên.
Lúc này Miêu Hữu Bằng mới có cơ hội tạm nghỉ nhưng trong lòng đã vô cùng hối hận. Chết tiệt, nếu sớm biết ngay cả người phụ nữ bên cạnh Trần Gia Bảo đều giỏi như vậy thì có đánh chết ông ta thì ông ta cũng không dám đến khách sạn này khiêu chiến với Trần Gia Bảo.
Mọi người xung quanh chỉ cảm thấy như có một cơn gió đập vào mặt, họ lùi dần lùi dần đến bên đại sảnh của bữa tiệc mới thoát khỏi sự đe dọa của sức mạnh đường quyền mà Miêu Hữu Bằng đánh tới. Sau đó chỉ nghe những tiếng bùm bùm rắc rắc của những cái bàn bị gãy đổ xuống đất.
Ngay sau đó bọn họ liền nghĩ ngay đến một chuyện đó là Hồng Liên và Miêu Hữu Bằng đã giỏi như vậy rồi thì chẳng phải Trần Gia Bảo sẽ càng giỏi kinh khủng hay sao?
Khó trách tại sao Trần Gia Bảo còn trẻ như vậy mà lại có thể trở thành người đứng đầu trong thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình nức tiếng một vùng. Thì ra là có võ công cao cường vượt hơn hẳn người thường.
Bây giờ bọn họ mới hiểu được những người quyền thế cuồn cuộn và những nhà tư bản cường thịnh trước mặt họ đều chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.
Đột nhiên ở giữa sân có sự thay đổi bất ngờ, chỉ nghe có tiếng hét thảm thiết vang lên. Thì ra Miêu Hữu Bằng đã sức cùng lực kiệt nên đánh đấm cũng không còn trúng đích nữa, trong chớp mắt bị Hồng Liên bắt được sơ hở nên bóng dáng màu đỏ ấy bay đến đâm vào bụng của Miêu Hữu Bằng. Động tác đâm dao vào rút dao ra sinh động như nước chảy mây bay, mặc dù là giết người nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy như một động tác múa tao nhã xinh đẹp động lòng người.
Trong chớp mắt mọi người đều nghĩ đến một từ, đó là “nghệ thuật giết người.”
“Sao, ông còn muốn tiếp tục nữa không? Nếu tiếp tục quyết đấu thì tôi không cam đoan sẽ giữ vững mạng sống cho ông đâu.” Hồng Liên hơi dùng sức vẩy vết máu ở con dao, khóe miệng lại cười một nụ cười chết người nhưng trong giọng nói lại làm cho người ta lạnh thấu xương.
“Tôi… tôi nhận thua.”
Ở chỗ vết thương của Miêu Hữu Bằng máu chảy ròng ròng, ông ta đau đớn đến nỗi nhăn nhó mặt mày.
May mắn là Hồng Liên chỉ dùng một con dao nhỏ, nếu là một thanh kiếm thì ông ta đã bỏ mạng rồi.
Mọi người xung quanh ồ lên. Bất luận như thế nào thì Miêu Hữu Bằng cũng chính là người của nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên, không ngờ khinh địch như vậy đã bị đánh bại. Xem ra, ngoài việc Trần Gia Bảo có thực lực võ công cao cường thì ngay cả người phụ nữ bên cạnh anh cũng không thể khinh thường được.
Mọi người im lặng, đối với Trần Gia Bảo lại tăng thêm ba phần kính sợ.
Đầu tiên là Hồng Liên ném cho Trần Gia Bảo một ánh mắt vui sướng, sau đó lại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Miêu Hữu Bằng và Tiêu Hậu Thức nói: “Căn cứ theo giao ước thì sống chết của ông và ông nữa, bây giờ tất cả đều nằm trong tay tôi.”
Miêu Hữu Bằng không còn gì để nói. Ông ta là người học võ, nói lời phải giữ lấy lời thì mới là đàn ông.
Tiêu Hậu Thức lại sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, bối rối lớn tiếng nói: “Không, mạng của tôi thì chỉ có do tôi nắm giữ. Cô với Miêu Hữu Bằng quyết đấu căn bản không dính dáng gì đến tôi cả, cô dựa vào cái gì mà quyết định sự sống chết của tôi chứ?”
“Đáng tiếc, kể từ khi ông bước chân vào khách sạn này thì sống chết của ông đã không còn do ông quyết định nữa.” Trần Gia Bảo từng bước từng bước đi tới đồng thời một đường kiếm vung ra, trong chớp mắt đã chém nát đầu gối của Tiêu Hậu Thức.