Cực Phẩm Thần Y

Chương 907




Chương 907

Giờ đây, hai người ở bên cạnh Trần Gia Bảo, ưỡn ngực, ngưỡng cao đầu, khoe dáng người yểu điệu với phong thái kiêu hãnh, đặc biệt là Hoàng Thiên Hạnh, trong đôi mắt đẹp đầy phấn khích và vui vẻ, khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên.

Có không ít người nhận ra, cô gái ở bên phải ngài Bảo, mặc váy dạ hội dài màu đen chính là cháu ngoại của Thành Trung, Hoàng Thiên Hạnh.

Lẽ nào Hoàng Thiên Hạnh chính là người phụ nữ của ngài Bảo.

Không ít người âm thầm hít sâu một hơi, ngưỡng mộ Thành Trung, cũng thầm suy nghĩ, có phải nên chủ động thể hiện cho tốt với Thành Trung hay không?

Thành Trung đi phía sau Trần Gia Bảo, đã nhạy bén bắt được ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ của không ít người, đây chính là kết quả mà ông ta muốn, trong lòng đắc ý cười, ngay cả đi đườn cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Ngay cả người đẹp như Mạnh Nhược Tình cũng không kìm được mà nhìn Hồng Liên và Hoàng Thiên Hạnh vài lần, thầm so mình với đối phương xem rốt cuộc ai hơn ai thua?

Chỉ có vẻ mặt Diệp Ngọc Trâm là ảm đạm đi, niềm vui khi nhìn thấy Trần Gia Bảo cũng vì thể là bị vơi đi nhiều.

“Hóa ra anh ấy chính là Trần Gia Bảo, tuy rằng khác xa với những gì mình tưởng tượng, nhưng ngược lại không hề nông cạn.” Mạnh Nhược Tình nói, cũng không biết câu này của cô là khen ngợi hay là châm biếm.

Diệp Ngọc Trâm miễn cưỡng cười, trong lòng lại thất vọng, nói: “Mình quên nói với cậu, Gia Bảo đã có vị hôn thê rồi.”

“Cậu nói chính là người phụ nữ mắc váy đỏ hả? ánh mắt quyến rũ, nhan sắc hơn người, theo ánh mắt của tớ, cô ấy cũng đẹp đến không tì vết.” Mạnh Nhược Tình khen ngợi Hồng Liên trước, sau đó, quay lại, nói: “Nhưng mà, bạn thân của mình cô Diệp Ngọc Trâm, trưởng thành, hiểu biết, nho nhã, phóng khoáng, tớ không tin cậu sẽ thua người khác, chẳng qua là, cướp được Trần Gia Bảo đến thì được rồi.” Mạnh Nhược Tình biết Hoàng Thiên Hạnh, chưa từng nghe nói Hoàng Thiên Hạnh đã hứa hôn, cho nên trong ý thức, liền xem Hồng Liên chính là tình địch trong miệng Diệp Ngọc Trâm.

Diệp Ngọc Trâm thấy bộ dạng tràn đầy ý chí chiến đấu của Mạnh Nhược Tình mà không khỏi buồn cười, thật giống như cô ấy cùng với người phụ nữ khác tranh giành Trần Gia Bảo vậy.

Cười xong, Diệp Ngọc Trâm khẽ thở dài, nói: “Người mình nói không phải là cô ấy, chắc cậu biết, mình là phó chủ tịch của tập đoàn Nhiên Á thành phố Hoà Bình, còn chủ tịch của tậ đoàn Nhiên Á chúng mình chính là Tô Ánh Mai.”

“Mình biết, nghe nói cô ấy rất đẹp, rất giỏi, được ca ngợi là một trong” hai em gái của Hoà Bình”, ngay cả mình ở thành phố Nam Định cũng nghe được danh tiếng của cô ấy.” Mạnh Nhược Tình gật đầu, sau đó phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Vị hôn thê của Trần Gia Bảo chắc không phải là Tô Ánh Mai chứ?”

“Không sai, vị hôn thê của Trần Gia Bảo chính là chủ tịch Tô Ánh Mai.”

“Thế cô ấy đâu?” Mạnh Nhược Tình chỉ vào Hồng Liên, nói: “cậu sẽ không nói với mình, cô ấy chính là Tô Ánh Mai chứ?”

“Không, cô ấy à Hồng Liên, cũng là phụ nữ của Trần Gia Bảo.” Diệp Ngọc Trâm suy nghĩ một lúc, vẫn nói ra.

“Cái gì?” Mạnh Nhược Tình sửng sốt, sau đó tức giận không thôi nói: “Trần Gia Bảo thế mà bắt cá hai tay, không ngờ anh ta là người như thế, chết tiệt, thật uổng cho mong chờ trước đây của mình.”

Mặc dù cô cũng xuất thân từ trong gia tộc lớn, nhưng tình cảm của bố mẹ cô rất tốt, đặc biệt là bố cô, tuy cũng là người có tiền có quyền ở thành phố Nam Định, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ ra bên ngoài hái hoa bắt bướm, Mạnh Nhược Tình từ nhỏ được bầu không khí gia đình hun đúc, không quen nhìn những người đàn ông bắt cá hai tay, dù đối phương có là ngài Bảo thiên tài dị bẩm, tài năng hơn người cũng không ngoại lệ.

Diệp Ngọc Trâm thầm lắc đầu, cô còn chưa nói đến Tạ Cẩm Tú một trong hai người được xưng là “hai em gái của Hoà Bình”, cũng là người phụ nữ của Trần Gia Bảo đó, nếu không Mạnh Nhược Tình chắc chắn sẽ sốc lắm.

Lúc này, trong ánh mắt kính nể hoặc ngưỡng mộ, hoặc hiếu kì của mọi người, Trần Gia Bảo liền đi đến chỗ ngồi quan trọng nhất cũng dễ thấy nhất trong sảnh tiệc, Hồng Liên và Hoàng Thiên Hạnh ngồi ở hai bên.

Trái ôm phải ấp, khiến người xung quanh phải ngưỡng mộ.

Thành Trung nhìn xung quanh một lượt, khẽ cau mày, bước nhanh đến bên cạnh Trần Gia Bảo, nhỏ giọng nói: “ngài Bảo, tôi đã kiểm tra danh sách khách mời, Tiêu Hải Thư của nhà họ Tiêu không tới.”

Ông ta lấy danh nghĩa của ngài Bảo để gửi thư mời rộng rãi , nhà họ Tiêu vốn là gia tộc lớn nhất ở thành phố Nam Định, hơn nữa còn thần phục ngài Bảo, giờ Tiêu Hải Thư lại sai hẹn, đây không phải là tát vào mặt ngài Bảo sao, lẽ nào ông ta không sợ đắc tội với ngài Bảo?

“Không sao, ông cứ bận việc của mình đi.” Trần Gia Bảo gật đầu thể hiện đã biết rồi.

“Vâng.” Thành Trung đáp một tiếng, xoay người lên bục, ho hai tiếng, rồi ngay lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người có mặt.

Nhìn các ông trùm trong giới chính trị và kinh doanh phía trước đều nhìn về phía mình, Thành Trung tràn đầy khí thế, như trẻ ra mười tuổi, lớn tiếng nói: “Trước hết hoan nghênh tất cả mọi người dù bận rộn nhưng vẫn đến tham gia buổi tiệc lần này, tôi trân trọng giới thiệu một vị anh hùng trẻ tuổi, tôi tin các vị đều nghe đến tên ngài ấy, tuổi trẻ nhưng lại trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng nhất của tỉnh Hoà Bình, không sai, người tôi nói chính là ngài Trần Gia Bảo.”