Chương 900
Nguỵ Phong Lăng là một người đàn ông thế mà lại có chút nhăn nhó nói: “Cái đó, tôi muốn hỏi cách làm thế nào để ôm được người phụ nữ xinh đẹp nhất.”
Trần Gia Bảo ngây người cười, thật không ngờ đường đường là một nhân tài của giới kinh doanh hô mưa gọi gió của tỉnh Phú Thọ, thế mà cũng buồn phiền vì loại chuyện này.
Anh vuốt cằm hơi suy nghĩ, trước ánh mắt mong đợi của Ngụy Phong Lăng, mở miệng nói: “Thật ra tôi rất ít theo đuổi phụ nữ.”
“Chuyện này sao có thể chứ?” Ngụy Phong Lăng kinh ngạc Trần Gia Bảo nhún vai nói: “Tuy chuyện này rất khó tin, nhưng đây là sự thật. Tôi thực sự rất ít khi theo đuổi phụ nữ.”
Những gì anh nói cũng không sai, ngoại trừ lúc bắt đầu quen biết Liễu Ngọc Anh với Hàn Đông Vy là chủ động theo đuổi ra, còn lại dù là Tô Ánh Mai, Tạ Tinh Hiên, hay Lâm Vũ Gia, Tần Đạm Nhã, đều là thu hút lẫn nhau rồi ở bên nhau, thậm chí, Tần Ly Nguyệt còn theo đuổi anh.
“Còn cô Hồng Liên thì sao, người phụ nữ xinh đẹp, ưu tú như thế, dù sao cũng là anh chủ động theo đuổi chứ?” Nguỵ Phong Lăng không cam tâm hỏi.
“Cô ấy chủ động dán lên đấy, mà còn mua 1 tặng 1, ngay cả em họ của cô ấy cũng hứa tặng cho tôi.”
Trần Gia Bảo nghiêm túc nói: “Có lẽ là tôi quá quyến rũ rồi chăng.”
Ngụy Phong Lăng há hốc mồm, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, chết tiệt, người phụ nữ có thể khiến trái tim mình động lòng không thôi thế mà lại chủ động đi dán lên người Trần Gia Bảo? Còn mua 1 tặng 1? Thật đúng là so với nhau, thật khiến người ta tức chết mà.
Trong ánh mắt ghen tị và không nói nên lời của Ngụy Phong Lăng, Trần Gia Bảo đã ngồi trên chiếc Bugatti Veyron rồi đi xuống núi.
Nguỵ Phong Lăng ở tại chỗ, lẩm bẩm một mình: “Trần Gia Bảo được nhiều người đẹp thích như thế? Thế mình để Nhã Huyên ở đây, không phải là dê dâng miệng hổ sao?”
Anh ta bị suy nghĩ này dọa cho nhảy dựng lên, nhưng sau đó, anh nghĩ Ngụy Nhã Huyên hận không thể xé Trần Gia Bảo ra làm tám mảnh thì thở phào nhẹ nhõm, bảo Nhã Huyên thích Trần Gia Bảo thì có thể so mặt trời mọc đằng tây rồi.
Lại nói đến chiếc Bugatti Veyron đang không ngừng lái về phía thành phố Nam Định, Trần Gia Bảo ngồi ở ghế lái, cảnh vật hai bên cửa sổ xe không ngừng lùi về phía sau, đột nhiên, nghe thấy Hồng Liên bên cạnh hỏi: “Làm thế nào?”
Một câu không đầu không đuôi nhưng Trần Gia Bảo biết ý của Hồng Liên, vừa lái xe vừa nói: “Lưu Ly quả thật không giống những người phụ nữ bình thường, chỉ là, cô ấy bị thương rồi.”
“Cái gì?” Hồng Liên rõ ràng rất ngạc nhiên, nói: “Chuyện này sao có thể chứ, trên đời này, có có người có thể làm tổn thương Lưu Ly, thật không thể tin nổi.”
Trần Gia Bảo cười nói: “Vũ trụ bao la, thế giới là vô tận, tên đời này luôn có ngoạ hổ tàng long, hơn nữa, thế giới này luôn luôn ngọa hổ tàng long. Hơn nữa, 5 ngàn năm truyền thừa rộng lớn, bên trong thâm sâu biết bao? có người cực kì mạnh có thể đánh bị thương Lưu Ly, cũng không phải chuyện lạ lùng gì.”
Lúc anh nói lời này, tuy ngoài mặt anh ấy tỏ ra thoải mái, nhưng thực ra trong lòng anh rất kinh ngạc.
Từ khi xuống núi đến nay, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, anh đã đắc tội với rất nhiều thế lực, trong đó không thiếu một số thế lực mạnh có gốc rễ sâu xa, ví dụ như Ngô Uyển Tông, Quỷ Y Môn… nói không chừng bọn họ có thể mời đến một số người cực mạnh ở trên “cảnh giới truyền kì”.
Đến lúc đó, dù bản thân có thể dựa vào chiêu còn lại của liếm tiên “thiên, địa, nhân tam kiếm” mà miễn cưỡng bảo vệ được bản thân nhưng những người phụ nữ bên cạnh mình, sẽ gặp nguy hiểm.
Xét đến cùng, vẫn là nắm bắt thời gian, nâng cao trình độ tu luyện của bản thân mới là cách tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo nóng lòng muốn chinh phục Lưu Ly, không những có thể bỗng nhưng tăng thêm một người cực mạnh mà còn có thể có được “Ngũ Đế Ngọc Chi” để nâng cao cảnh giới của bản thân, đối mặt với trận chiến tiếp theo, bất kể là nhà họ Phương ở thành phố Tỉnh cũng được, hay nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên cũng xong, đều sẽ nắm chắc hơn.
Đột nhiên, giọng nói của Hồng Liên vang lên, cắt ngang sự suy tư của anh: “Lưu Ly cô ấy… cô ấy bị thương rất nghiêm trọng sao?”
Trần Gia Bảo quay đầu nhìn Hồng Liên, tuy Hồng Liên giả vờ không quan tâm, nhưng sự quan tâm trong mắt cô sao cũng không giấu được.
Trần Gia Bảo mỉm cười đầy ẩn ý, xem ra, Hồng Liên tuy không quen nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Lưu Ly nhưng trong xương lại rất quan tâm đến Lưu Ly, cũng là thật lòng, liền nói: “em yên tâm đi, y thuật của anh em còn không hiểu sao? trên đời này thật sự có vết thương anh không trị được, nhưng Lưu Ly bị nội thương, tuyệt đối không nằm trong số đó.”
Hồng Liên thở phào nhẹ nhõm, rồi phản ứng lại, cắt ngang, nói: “Cái gì bảo là em yên tâm đi chứ? Em hi vọng vết thương của Lưu Ly không thể trị được mới đúng.”
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Hồng Liên, khóe miệng Trần Gia Bảo cong lên nở nụ cười đùa, nói: “Thế hả?”