Cực Phẩm Thần Y

Chương 881




Chương 881

“Này, anh cười cái gì, không lẽ anh cảm thấy tôi nói không đúng sao?” Ngụy Nhã Huyên chống nạnh, phồng má, trừng mắt về phía Trần Gia Bảo, tựa hồ như nếu Trần Gia Bảo dám phản bác, cô liền nhào tới dạy dỗ Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo nhìn Ngụy Nhã Huyên thầm đánh giá, tay cầm một ngọn trúc hướng về phía núi, nói: “Tôi lại nghe nói, cậu Trần đó không chỉ là một kẻ phàm phu, mà còn là một người bụng đầy thơ văn, văn võ song toàn, ưu điểm lớn nhất, chính là vẻ ngoài vô cùng động người, sở trường là làm phụ nữ mê hoặc, cô Ngụy, tôi nhắc nhở cô một câu, sau này gặp được cậu ta, cô phải cẩn thận kẻo yêu phải cậu ta.”

“Phì!” Ngụy Nhã Huyên đỏ mặt xấu hổ nói: “Đùa gì đấy, tôi lúc ở Phú Thọ, đã nhiều lần nghe chị Bùi Tuệ Lâm nói, nói cậu Trần đó là một tên khốn nạn vô sĩ, còn tham hoa háo sắc, thủ đoạn hạ lưu, tôi đây cho dù có yêu một con lợn cũng không yêu người như thế!”

Trần Gia Bảo khẽ cau mày, không ngờ Bùi Tuệ Lâm lại nói xấu về anh sau lưng anh, xem ra lần đó ở suối nước nóng, anh đã khiến cô ấy mang áp lực tâm lí quá lớn.

Vậy được, lần sau gặp lại Bùi Tuệ Lâm, sẽ khiến cô ấy còn áp lực hơn!

“Nhã Huyên, im miệng, nói xấu sau lưng người khác không phải hành vi của chính nhân quân tử đâu, càng huống hồ, cậu Trần lúc này đang ở Nam Định, nếu để anh ta biết được chúng ta nói xấu sau lưng anh ta, chỉ sợ không có lợi cho chúng ta.” Ngụy Phong Lăng trầm mặt nói.

Anh lúc ở Phú Thọ đã nghe không ít chuyện liên quan đến “cậu Trần”, biết được anh ta là người có thù tất báo, là người không thể tùy tiện đắc tội được.

“Xùy, em là con gái, vốn đã chẳng phải là quân tử rồi.” Ngụy Nhã Huyên cắn môi vẻ mặt bất mãn nói, có điều cô biết, người anh này của cô này nói một thì nhất định không được hai, liền không tiếp tục thảo luận chuyện cậu Trần đó nữa, chuyển chủ đề nói: “Đúng rồi anh, chúng ta lúc nãy ở sườn núi, nhìn thấy một chị gái mặc váy đỏ ngồi trong Bugatti Veyron, chị gái đó đúng là quá xinh đẹp rồi, cứ như một đóa lửa thu hút ánh mắt người khác, đến em nhìn thấy cũng nhịn không được mà sửng sốt, muốn đến gần chị ấy.”

Bugatti Veyron? Một mỹ nữ như đóa lửa thu hút?

Trần Gia Bảo trong lòng thông suốt, cô gái mà Ngụy Nhã Huyên nhắc tới chắc chắn là Hồng Liên, chỉ có mỹ nữ tuyệt sắc như Hồng Liên mới có thể thu hút được cả nam lẫn nữ như thế.

Hóa ra sau khi Trần Gia Bảo lên núi, anh em Ngụy Phong Lăng cũng dừng xe ở lưng chừng núi, còn trùng hợp đỗ xe bên cạnh xe anh, nhìn thấy Hồng Liên đang ngồi trong xe.

Ngụy Phong Lăng nghĩ đến dáng vẻ tuyệt đẹp của Hồng Liên, dù anh đã quen nhìn đủ loại mỹ nữ, trong mắt vẫn hiện lên tia si mê, gật gù nói: “Cô ấy đúng là xinh đẹp, cho dù cả Phú Thọ ta, cũng khó nhìn thấy người con gái có mê lực như cô ấy.”

Ngụy Nhã Huyên đảo mắt, ánh mắt hiện rõ vẻ tinh nghịch, cười nói: “Anh, theo em nói, dù sao anh bây giờ vẫn chưa tìm ra chị dâu cho em, đợi lúc chúng ta xuống núi, nếu chị gái đó vẫn còn ở đó, anh nên tranh thủ qua đó bắt chuyện, với mê lực trưởng thành cẩn trọng của anh, lại thêm gia thế quyền quý nhà chúng ta, đến lúc đó nhất định nắm bắt được.”

“Nói nhăng nói cuội gì đó?” Ngụy Phong Lăng lườm cô, có điều nhìn sắc mặt anh tựa hồ có cũng có chút ý đó.

Trần Gia Bảo cảm thấy kỳ quái, hai người này lại thực sự trước mặt anh thảo luận chuyện đào góc tường nhà anh sao, nếu để hai người họ biết Hồng Liên là người phụ nữ của anh, không biết hai người đó sẽ có biểu cảm gì?

Ngụy Nhã Huyên nhíu mày, nghĩ tới lúc nãy Trần Gia Bảo châm biếm mình, bất mãn nhìn Trần Gia Bảo nói: “Anh như vậy là ý gì, không lẽ anh nghĩ dựa vào bản lĩnh của anh tôi, thế giới này lại có người phụ nữ mà anh tôi không tán được sao?”

“Lời không thể nói quá rõ ràng như vậy được.” Trần Gia Bảo sâu xa nói: “Tôi lúc nãy không phải nói rồi sao, ưu điểm lớn nhất của cậu Trần đó, chính là vô cùng đẹp, phong lưu phóng khoáng, am hiểu phụ nữ, mỹ nữ mà hai người nói vừa nãy, nói không chừng là người của cậu Trần đó.”

“Đúng là tức chết tôi rồi, sao anh cứ trước mặt tôi khen “cậu Trần” đó suốt vậy? Ngụy Nhã Huyên tức dựng ngược, xù lông, tức đến muốn xông lên cắn Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo điềm tĩnh tự nhiên nói: “Bởi vì tôi chính là cậu Trần đó.”