Cực Phẩm Thần Y

Chương 880




Chương 880

Người nữ, khuôn mặt thon gọn, da trắng như tuyết, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, tuy vẻ ngoài so với Hồng Liên vẫn kém hơn một chút, nhưng tuyệt đối là sắc nước hương trời, khí chất so với Hồng Liên cũng mang hơi thở trẻ trung hơn.

Hai người họ chẳng ngờ được trời mưa, nên cũng không cầm theo dù, tuy rằng mưa cũng không to lắm, nhưng cũng đủ làm mái tóc ướt dính vào má, càng làm hiện rõ lên vẻ đẹp động lòng.

Như cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của Trần Gia Bảo, người nam đó bước lên chào hỏi nói: “Vừa nghe thấy tiếng anh đọc thơ, cảm thấy anh đặc biệt tiêu sái, liền không nhịn được mà cảm thán, haha, thứ lỗi thứ lỗi.”

Trần Gia Bảo nhìn hai người họ gật đầu cười: “Quá khen rồi, hai người là đến Yên Tử du lịch à?”

“Không phải, cũng không giấu gì, chúng tôi đợt trước vô tình nghe được có một nữ thần y sống ẩn trên núi Yên Tử, bất kể là bệnh nan y khó chữa gì, đến chỗ cô ấy đều có thể chữa được, vì vậy chúng tôi nghe tiếng mà đến đây, tìm vị thần y đó xin thuốc, không ngờ lên núi chưa bao lâu, liền gặp phải trời mưa giữa ngày đẹp trời như vậy, anh cũng là đến tìm vị thần y đó à?”

Trần Gia Bảo trong lòng gợn sóng, có lẽ nào, “nữ thần y” đó chính là Lưu Ly? Bèn gật đầu nói: “Nói vậy cũng không sai.”

“Vậy đúng là quá tình cờ rồi, nếu đã như vậy, hay là chúng ta kết bạn đồng hành, tôi nghe những người đã từng đến đây nói, vị thần y đó sống ở thung lũng núi Yên Tử, qua đoạn núi này là tới rồi.” Người nam đó vừa nhiệt tình lại lịch sự cười cười nói.

“Vậy thì quá tốt.” Trần Gia Bảo đồng ý nói, cùng đôi nam nữ này hướng về phía núi Yên Tử đi.

Qua nói chuyện, Trần Gia Bảo biết được đôi nam nữ này là anh em, người anh tên Ngụy Phong Lăng, em gái tên Ngụy Nhã Huyên, vì ông nội trúng độc, bèn tìm đến núi Yên Tử nơi này, muốn nhờ vị nữ thần y đó cứu giúp, ít nhất, cũng cầu một viên thuốc có thể giải độc, kéo dài mạng sống cho ông nội.

Trần Gia Bảo đối diện với người lạ, vốn chẳng phải là người nhiều lời, nghe xong cũng chẳng nói gì, trong lòng chỉ nghĩ nếu thật sự không được liền tự mình đi nghĩ cách cứu ông nội Ngụy Phong Lăng.

Ngụy Phong Lăng cũng là người nhạy bén, thấy Trần Gia Bảo không hứng thú nói chuyện lắm, cũng không nói gì thêm nữa.

“Anh, em nghe nói cậu Trần đó đến thành phố Nam Định, liền có chuyện huyên náo, hình như cũng khá to, chỉ là không biết, anh với cậu Trần đó so sánh, rốt cuộc ai ưu tú hơn?” Ngụy Nhã Huyên đột nhiên nói, trông có vẻ rất hiếu kì đối với “cậu Trần” đó.

“Cậu Trần nào?” Ngụy Phong Lăng sửng người, sau đó mới phản ứng lại, cười nói: “Thì ra người em nói là cậu Trần đó, nghe nói cậu Trần đó là nhân tài kiệt xuất, là một kì tài khó tìm, được so sánh như một ngôi sao phi tốc quật khởi, chỉ trong vòng vài tháng, liền rầm vang tóm gọn tỉnh Hòa Bình, nghĩ chỉ có những người như Bùi Thanh Phong tỉnh Phú Thọ ta mới có thể phân cao thấp với cậu Trần đó, anh làm sao có thể so sánh với cậu Trần được.”

Trần Gia Bảo ngước mắt nhìn hai bọn họ, nếu không có gì bất ngờ, thì “cậu Trần” mà hai người họ nói chính là bản thân anh, nghĩ có lẽ hai người họ không biết tên thật của “cậu Trần” nên mới không nhận ra anh, chỉ là không ngờ đến anh em Ngụy Phong Lăng lại là người tỉnh Phú Thọ.

“Xùy.” Ngụy Nhã Huyên tự hào nói: “Cậu Trần đó tuy lợi hại, nhưng anh cũng là kì tài xuất chúng, cả tỉnh Phú Thọ ai không biết đến danh tiếng của Ngụy Phong Lăng? Năm 18 tuổi, dẫn dắt nhà họ Ngụy đã lụi bại lại lần nữa quật khởi, mấy năm gần đây, trên thương trường vượt mưa vượt gió đã xây dựng được một sự nghiệp khổng lồ, trở thành một trong số ít dòng họ thượng lưu tỉnh Phú Thọ.

Thành tích chói lọi như vậy, chẳng trách đến một người luôn tự đắc như Bùi Thanh Phong cũng ca ngợi anh không ngớt, không những ca ngợi anh là rồng ẩn mình, còn nói thành tựu mười năm sau của anh ít nhất có thể ngang hàng với anh ta, hai mươi năm sau, tuyệt đối vượt xa anh ta.

Người có khí phách như anh, mới là người thật sự tài giỏi, làm nên chuyện, còn về danh tiếng cậu Trần đó, hừ, em thấy, chẳng qua chỉ là một kẻ lỗ mãng chỉ biết dùng kiếm, người thô cằn như anh ta, làm sao có thể đánh đồng với người như anh.”

“Em quá khen rồi, bây giờ thành tích của anh không thể so sánh với cậu Trần, nhưng anh tin rằng, anh của sau này, thành tích nhất định vượt qua cậu Trần đó!” Ngụy Phong Lăng ánh mắt đầy nhiệt huyết, tự tin nói.

Trần Gia Bảo không nhịn được cười, hóa ra trong mắt anh em Ngụy Nhã Huyên, anh chẳng qua chỉ là một kẻ thô tục chỉ biết cầm kiếm cầm súng.