Chương 879
Hồng Liên cảm thấy thân thể yêu kiều của cô bị Trần Gia Bảo nhìn đến đỏ bừng, mặt đỏ bừng nói: “Nghĩ đến sự trong trắng của tôi?” Ở bên cạnh anh, cái trong trắng đó sớm muộn cũng mất.
Nghĩ đến điều này, thân thể mềm mại của cô có chút nhũn ra, vội vã chuyển đề tài, nói: “Đúng rồi, anh nghĩ làm thế nào để chinh phục em họ tôi chưa?”
Nói đến chuyện chính, Trần Gia Bảo thu lại ánh mắt vừa nãy của mình, nhún vai, thẳng thắn thừa nhận, nói: “Chưa.”
Hồng Liên suýt nữa bật cười, cô vì muốn kéo người em họ cao cao tại thượng đó xuống, đã có dự tính sẵn sàng đem bản thân cho Trần Gia Bảo, chị em cùng hầu một chồng, kết quả Trần Gia Bảo lại chẳng chuẩn bị gì.
Cô bắt đầu hoài nghi, cô hy sinh như vậy, có khi nào lại nhờ không đúng người?
“Tôi không cần biết, theo thỏa thuận lúc trước của tôi và anh, chỉ khi nào anh đè được em họ đó của tôi xuống, tôi mới làm người của anh, trước lúc đó, anh không thể đụng vào tôi.” Hồng Liên tức giận quay ra cửa sổ.
Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi còn chưa gặp được em họ đó của cô, càng không biết cô ấy rốt cuộc trông như thế nào, làm sao vạch được kế hoạch chinh phục cô ấy? Dù sao đến lúc đó cứ tùy cơ ứng biến là được rồi, với lại ngoài tôi ra, cô cũng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, không phải sao?
Thêm nữa, có thể cùng lúc có được hai chị em xinh đẹp là mơ ước trong lòng của vô số đàn ông, tôi sẽ không để cơ hội này không không tuột khỏi tay đâu.”
Anh vừa nói vừa đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay trắng trẻo xinh đẹp của Hồng Liên.
Cơ thể Hồng Liên khẽ run lên, nhưng cũng không rút tay khỏi Trần Gia Bảo, vẫn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhưng dần dần trong lòng lại có cảm giác kỳ lại, cảm giác tức giận vừa nãy cũng biến mất.
Ôi, hy vọng Trần Gia Bảo tiếp tục giữ được kỳ tích, thành công lật đổ người em họ đó của cô, đến lúc đó…Hồng Liên nghĩ đến lại có chút xấu hổ, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Tiếp đó, hai người cũng không nói gì, trong không khí mập mờ ái muội, rất nhanh liền nhìn thấy núi Yên Tử xanh biếc xum xuê phía xa xa.
Theo truyền thuyết, núi Yên Tử là nơi khi xưa vua Trần Nhân Tông nhường lại ngôi vua cho con rồi tìm đến cửa Phật, là ngọn núi vô cùng nổi tiếng.
Khi Trần Gia Bảo và Hồng Liên lái xe đến núi Yên Tử, nhìn thấy dọc lưng chừng núi dừng rất nhiều xe cộ, trong đó có không ít là siêu xe.
Hồng Liên khẽ cau mày, trầm tư nói: “Xem ra chuyến đi tới núi Yên Tử này sẽ rất nhộn nhịp đây.”
“Nhộn nhịp là chuyện của bọn họ, mục đích của chúng ta chỉ là chinh phục em họ đó của cô.” Trần Gia Bảo cười cười, nói: “Cô chắc chắn không cùng tôi lên núi?”
“Không, tôi vừa nhìn thấy em họ đó đầu liền bốc hỏa, vì để không trở ngại kế hoạch của anh, tôi vẫn là nên chờ anh trong xe.” Hồng Liên lắc đầu từ chối, đột nhiên nghiêng người, hôn lên má Trần Gia Bảo, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Đây là phần thưởng đưa trước cho anh, chúc anh mã đáo thành công.”
Trần Gia Bảo trong lòng vui mừng, xuống xe, đi bộ về phía núi Yên Tử.
Theo lời Hồng Liên nói, em họ cô là Lưu Ly đang tĩnh dưỡng ở nơi nào đó trên núi Yên Tử.
Trần Gia Bảo không rõ vị trí cụ thể, cứ men theo bậc thang leo lên, nhìn những bông hoa rực rỡ giữa núi rừng xanh ngát, trong lòng cũng dễ chịu.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, lại có những hạt mưa lất phất rơi theo cơn giá đầu thu, khiến con người cảm thấy sảng khoái.
“Chưa từng nghe âm thanh núi rừng Sao không chầm chậm mà đón lấy Gậy tre giày rơm nhẹ nhàng bước Một làn khói nhẹ giữa đời trôi”
Giữa rừng trúc mơn mởn, Trần Gia Bảo tay cầm một ngọn cây, không để ý những giọt mưa, miệng khẽ ngâm thơ, dạo bước, sao lại tiêu sái đến thế được?
“Anh trông thật tiêu sái.”
Đột nhiên, phía sau Trần Gia Bảo truyền đến một giọng nói tán thưởng.
Trần Gia Bảo dừng bước, quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ nhìn có vẻ khoảng hai mươi tuổi đang bước đến.
Người đàn ông mặc một bộ đồ quần áo giản dị màu xanh, cao ráo đẹp trai, trên tay đeo chiếc đồng hồ Rolex, trông có vẻ là một doanh nhân thành đạt.