Chương 867
“Nhiên Dã, chính là Giải Tiêu Nhiên, một mình tôi là đủ rồi.” Trần Gia Bảo nói.
Phỏng đoán của Mao Thành Trực đã được xác minh, nhưng trong lòng ông càng kinh ngạc nghi ngờ sâu hơn.
Ông đã chạy tới nơi này với tốc độ nhanh nhất từ nhà họ Tiêu, nhiều lắm cũng chỉ mất thêm vài phút mà thôi, nhưng trong mấy phút ngắn ngủi này, Giải Tiêu Nhiên đã bị giết, mà cậu Trần lại không có một chút thương thế nào, mặt không đỏ, không thở mạnh, dáng vẻ của anh nhìn rất dễ dàng thành thạo.
Điều này làm cho Mao Thành Trực khó mà tin tưởng?
Phải biết rằng, ngay cả ông dốc toàn lực để giết chết Giải Tiêu Nhiên thì chỉ sợ cũng cần tới mấy trăm chiêu mới đủ, hơn nữa tuyệt đối còn không có biện pháp làm được dễ dàng như Trần Gia Bảo.
“Lẽ nào, thực lực của cậu Trần đã hùng mạnh đến mức kinh khủng như vậy? Anh ta còn rất trẻ, rốt cuộc làm sao anh ta lại lợi hại được như vậy?”
Mặt Mao Thành Trực không chút thay đổi, nhưng thực ra trong lòng lại nghiêm nghị, bắp thịt quanh mắt giật giật hai lần trong vô thức.
Đột nhiên, Tô Thái Vũ cao giọng quát lên: “Tên họ Trần kia, anh đừng có kiêu ngạo, vị này chính là một trong những “Bát đại kim cương” của nhà họ Tô chúng tôi, Mao Thành Trực, tu vi của ông ấy đã sớm đạt đến trình độ tông sư trung kỳ vào mười năm trước, nhất là kiếm pháp rất huyền diệu thông linh, đã gần như đạt tới ranh giới kiếm tiên thần nhi minh chi, với của thực lực ông ấy thì giết chết anh rất dễ dàng, nếu anh thức thời, thì lập tức quy thuận nhà họ Tô chúng tôi đi, nói không chừng, cha tôi thấy tu vi của anh thâm hậu ông ấy còn có thể tha cho anh một mạng.”
“Đạt tới ranh giới kiếm tiên? Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết chỗ đạo lý huyền diệu của kiếm tiên ở đâu?” Trần Gia Bảo đứng chắp tay với vẻ mặt bễ nghễ, anh nói: “Kiếm tiên giả, là người có thế kiếm tràn ngập trong lòng, động kiếm thì đá vỡ mây nát, đâm thì núi lở biển thiêu, có thể tránh được tai họa dầu sôi lửa bỏng, trừ nạn tà yêu, có thể thọ với trời, cùng ngày đủ rõ ràng, nhưng ông ta chỉ là một cường giả tông sư trung kỳ, mà cũng dám nói xằng nói bậy về kiếm tiên, thực sự là làm trò cười cho người trong nghề.”
Trong lòng Mao Thành Trực nổi giận phừng phừng, tuy ông khiếp sợ thực lực của Trần Gia Bảo, nhưng cũng rất tức giận trước sự ngạo mạn của Trần Gia, hơn nữa tình hình bây giờ, cũng chỉ có thể đánh một trận cùng Trần Gia Bảo, hơn nữa, với mười mấy năm khổ tu của ông, cùng với kinh nghiệm thực chiến, thì chưa chắc sẽ không thể trảm Trần Gia Bảo dưới kiếm mình!
Nghĩ tới đây, Mao Thành Trực nén tâm trạng lại, ông trầm giọng nói: “Không ngờ, thật không ngờ cậu Trần còn trẻ tuổi, tốt tốt tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, ngay cả anh Tiêu Nhiên cũng bị anh giết, vậy hôm nay tôi sẽ dùng trường kiếm dài ba mét trong tay chém đứt đầu cổ của anh, thứ nhất là giúp nhà họ Tô mở rộng đất đai biên giới, thứ hai là để an ủi tinh thần anh em trên trời có linh thiêng!”
Dứt lời, thanh kiếm ba mét trong tay ông lóe lên sắc bén, ông ông tác hưởng.
Một cơn ớn lạnh ép người bất chợt lan tỏa.
Toàn bộ quán bar bị bao phủ bởi ánh sáng lạnh lẽo, thậm chí nhiệt độ trong phòng còn giảm xuống vài độ.
Mấy người Diệp Ngọc Trâm, Cao Tuấn Hùng, Tạ Quốc Hùng dường như bị bất ngờ vào trong băng tuyết ngập trời, khiến họ đều rùng mình.
Trần Gia Bảo khẽ lắc đầu, tựa hồ như anh tiếc hận mà nói: “Tôi vốn còn muốn để ông sống lâu mấy phút, đợi giết Tô Thái Vũ rồi đi tìm ông, nhưng kết quả ông lại tới nhanh như vậy, thế cũng được, ông đã chủ động tìm chết, thì tôi đây sẽ giúp đỡ ông!”
Dứt lời, thế kiếm quanh thân Trần Gia Bảo đã tung hoành, anh lướt ngón tay trên không trung, hơn mười thế kiếm lập tức bắn ra, lần lượt bắn về phía Mao Thành Trực, gây ra tiếng xé gió “vù vù vù” liên tục không ngừng.
Mặc dù biết Trần Gia Bảo có tu vi rất cao thâm, thế nhưng Mao Thành Trực không hề sợ hãi.
Chỉ thấy tay phải của ông giơ kiếm lên, dựng thẳng nó ở trước ngực, ngón giữa của tay trái ở trên thân kiếm nhẹ nhàng được tung ra.
Chỉ nghe âm thanh giòn giã của “Keng”, một vệt màu trắng nhất thời xao động, cứ chỗ chúng đi qua là trên mặt đất đều bị ngưng kết thành sương.
Sau một khắc, sự xao động kia gặp thế kiếm ở trên không trung, rồi bất thình lình, thế kiếm vốn thuận lợi lại trực tiếp bị hóa thành bông tuyết, rồi rơi hết trên mặt đất, sau khi phát ra tiếng vang lanh lảnh, chúng đều bị nghiền nát, biến mất vô hình.
Đồng thời, sau khi thế kiếm đóng băng xao động màu trắng kia, nó vẫn còn đang khuếch tán khắp bốn phía, hơn nữa còn với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt chúng đã tới trước mắt Trần Gia Bảo.
Nếu anh tránh nó ra, vậy đám người Diệp Ngọc Trâm, Tạ Quốc Hùng ở phía sau anh, sẽ biến thành tượng bằng không cần nghi ngờ gì.