Cực Phẩm Thần Y

Chương 820




Chương 820

Một đường im lặng, đến cổng câu lạc bộ Golf Hải Thiên, Trần Gia Bảo lúc xuống xe đột nhiên cười nói: “À chú ơi, tôi cảm thấy con người chú khá tốt, nhớ kỹ, tôi tên là Trần Gia Bảo, nếu con chú ở câu lạc bộ Golf Hải Thiên gặp việc phải khó khăn, thì bảo cậu ta nói tên của tôi ra.”

Dứt lời, Trần Gia Bảo cười với bác tài đang bị kinh ngạc, đi thẳng vào câu lạc bộ Golf Hải Thiên.

Bác tài vẫn ở đó ngây người nói: “Cậu ta tên Trần Gia Bảo? Lại còn bảo con mình nói tên cậu ta? Nói vậy lẽ nào cậu ta là quản lý cấp cao của câu lạc bộ Golf Hải Thiên?”

Nghĩ đến đây, bác tài lắc đầu phủ nhận.

Nói đùa gì vậy, con trai ông tốt nghiệp đại học Bách Khoa nổi tiếng, trải qua đấu chọi gay gắt mới khó khăn lấy được cơ hội thực tập ở câu lạc bộ Golf Hải Thiên, mà Trần Gia Bảo trẻ như thế, nhìn có vẻ chưa tốt nghiệp đại học, sao có thể là quản lý cấp cao của câu lạc bộ Golf Hải Thiên?

“Có khi Trần Gia Bảo cảm thấy con trai ông khá lợi hại, nên cảm giác bị hạ bệ nên tâm lý không cân bằng, trước mặt ông khoác lác lấy lại sĩ diện mà thôi.” Bác sĩ cười lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi, nhưng trong đầu ông luôn vang lên một âm thanh bảo ông gọi điện cho con trai, nói chuyện của Trần Gia Bảo với nó.

Cảm giác như nếu ông không gọi cho con thì sẽ bị tổn thất nặng nề hơn cả mất 350 tỷ đồng.

Vì vậy bác tài cắn răng, dừng xe, châm một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi. Lúc này ông mới lấy điện thoại ra gọi cho con trai.

Mấy phút sau, một người trẻ tuổi mặc vest bước nhanh ra từ trong câu lạc bộ Golf Hải Thiên, cậu ta tên là Cát Văn Bân, chính là đứa con mà bác tài luôn tự hào.

“Bố, con đang làm việc, sao bố lại tới đây?” Cát Văn Bân đi đến chỗ đậu xe, tò mò hỏi.

“Không có gì, là đúng lúc đi qua nên đến thăm con.” Bác tài cười nói, con trai ông chính là niềm tự hào của ông, sau đó ông vô tình nói: “À đúng rồi, bố hỏi con, trong chỗ con có cô gái nào tên là Tạ Cẩm Tú hay không?”

“Tạ Cẩm Tú? Không có…” Cát Văn Bân lắc đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt trừng to, vẻ khó tin lộ rõ mặt, ngay cả âm thanh cũng trở nên run rẩy: “Bố, bố…bố vừa mới nói ai cơ?”

“Tạ Cẩm Tú đó.” Bác tài lặp lại một lần, tự nhủ: “Bố vừa nãy đón một người khách, anh ta nói bạn gái anh ta là Tạ Cẩm Tú, cũng làm việc ở đây, bố nghĩ con chắc sẽ biết cô ấy, sao vậy, lẽ nào cậu ta lừa bố?”

“Anh ta nói Tạ Cẩm Tú là bạn gái anh ta?”Cát Văn Bân vẻ mặt biến đổi, vội vàng nói: “Bố… bố nói vị khách đó, anh ta…anh ta tên gì? “

“Cậu ta tên là Trần Gia Bảo, bố thấy cậu ta là một người rất được, muốn con giúp đỡ bạn gái cậu ta trong công việc, nhưng anh ta lại từ chối, đúng là coi thường người có ý tốt mà.” Bác tài vừa lắc đầu, vừa cảm thán, lòng người đúng là ngày càng biến chất.

Cát Văn Bân thở phào nhẹ nhõm, anh ta có tài đức gì mà dám đi “chăm sóc” tổng giám đốc? Đó chính là đi tìm chết.

Cậu khó khăn nói: “Bố, giám đốc của câu lạc bộ Golf Hải Thiên chúng con tên là Tạ Cẩm Tú…”

“Giám đốc?” Bác tài kinh ngạc, sau đó cười hai tiếng: “Có khi nào chỉ là giống tên nhau không, hơn nữa, Trần Gia Bảo ngồi xe taxi của bố đến, bạn gái cậu ta chắc không phải tổng giám đốc đâu nhỉ?”

“Con không biết tại sao anh ta lại ngồi xe taxi…” Cát Văn Bân lắc đầu nói: “Con chỉ biết, cả công ty chỉ có tổng giám đốc tên là Tạ Cẩm Tú, còn nữa, con lần trước có nghe thấy phó quản lý Vương Trí Kiên nói, bạn trai của tổng giám đốc Tạ Cẩm Tú tên là Trần Gia Bảo, mà anh ta cũng là cổ đông lớn thứ hai của công ty.”

“Trần Gia Bảo là… là cổ đông lớn thứ hai của công ty con ? Trời ơi, thế mà bố cứ trước mặt anh ta khoe khoang con, anh ta mới chính là kiệt xuất… “

Bác tài kinh ngạc, điếu thuốc vốn kẹp trên tay, “Lách tách” một tiếng rơi ra ngoài xe, tàn thuốc bắn tung tóe.

Cát Văn Bân sắp khóc đến nơi rồi, nói: “Bố à, con chắc sẽ không…đắc tội với Trần Gia Bảo đấy chứ? Con khó khăn lắm mới được quản lý coi trọng, nếu đắc tội với Trần Gia Bảo, con có khi sắp bị đuổi việc rồi…”

“Không phải, không phải.” Bác tài bỗng nhiên hưng phấn cười lớn, tay vỗ đùi nói: “Con đoán xem anh ta nói gì? Trần Gia Bảo lúc xuống xe còn bảo với bố, nếu con về sau gặp khó khăn trong công ty thì cứ báo tên anh ta ra, haha.”

“Thật sao ạ? Quá tốt rồi!” Cát Văn Bân ban đầu ngây người, sau đó vô cùng vui sướng, có núi dựa vững chãi như Trần Gia Bảo, sự phát triển của anh say này trong công ty sẽ càng thuận lợi hơn, thậm chí một bước lên mây cũng không thành vấn đề.