Chương 749
Trần Gia Bảo hơi nhướng mày, hình như cảm thấy có chút buồn cười nói: “Thực lực của cậu ta mà cũng được gọi là “kinh khủng” sao? Dù là một bán tông sư thì ở trong mắt tôi cũng chỉ như một con kiến thôi. Sao có thể gọi là “kinh khủng” trước mặt tôi chứ? Xem ra anh còn chưa biết “kinh khủng” thật sự là gì.”
Lục Hán Dương sửng sốt, bị sự tự tin của Trần Gia Bảo làm cho sợ hãi.
Bác Ân âm thầm nhíu mày: “Nếu Trần Gia Bảo biết đến “bán bộ tông sư”, vậy chứng tỏ cậu ta không phải không biết cách phân chia sức mạnh trong giới võ thuật. Chẳng lẽ cậu ta cũng là người trong giới võ thuật sao? Nhưng tại sao mình lại không cảm nhận được hơi thở luyện võ của cậu ta? Trừ khi sức mạnh của cậu ta còn cao hơn cả mình.”
Nghĩ đến đây, Bác Ân liền bị suy nghĩ của bản thân mình làm kinh hoảng. Chính ông ta là cao thủ sơ kỳ bậc tông sư, thậm chí chỉ còn cách một bước nữa là sẽ đến trung kỳ. Nếu thực lực của Trần Gia Bảo còn trên cả ông ta, vậy chẳng lẽ ít nhất Trần Gia Bảo đang ở trung kỳ bậc tông sư sao?
“Việc này… việc này không có khả năng. Tông sư cao cao tại thượng không với tới được, tựa như rồng thần trên mây, sao có thể dễ dàng đạt tới chứ? Cậu chủ tài giỏi kinh người, tu luyện hơn hai mươi năm mới luyện được bán bộ tông sư. Trần Gia Bảo thoạt nhìn còn chưa tới hai mươi tuổi, làm sao có thể trở thành tông sư trung kỳ được chứ? Không có khả năng, việc này tuyệt đối không có khả năng.”
Bác Ân thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy Trần Gia Bảo đứng ngạo nghễ như tùng, bộ dạng tràn đầy tự tin thì trong lòng ông ta luôn ẩn chứa một điềm báo không lành.
Tả Chí Kiên lại coi Trần Gia Bảo như kẻ phải chết, hét lớn một tiếng, nói: “Bác Ân, đao!”
Bác Ân gật đầu, lấy ra một cái bọc bằng tơ lụa màu vàng, rút một vỏ đao cổ ném cho Tả Chí Kiên.
Tả Chí Kiên cầm đao trong tay, khí chất toàn thân đột nhiên biến đổi. Nếu nói khí chất vừa rồi là cả vú lấp miệng em thì bây giờ đã hoàn toàn giống như một thanh đao sắc bén được rút khỏi vỏ. Khí thế hung hãn dữ tợn, như thể trong giây tiếp theo sẽ uống cạn máu của kẻ thù.
Đao khí tràn ngập, bao phủ toàn bộ đình viện.
Tiếng chim và tiếng côn trùng ban nãy đều biến mất, bầu không khí ngưng đọng đến cực điểm.
Sắc mặt của Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai tái mét, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Tả Chí Kiên còn chưa rút đao ra khỏi vỏ đã quá đáng sợ như vậy rồi. Không biết khi anh ta thực sự rút đao ra thì Trần Gia Bảo còn sống không?
Lục Hán Dương tràn đầy lo lắng.
Trần Gia Bảo đối diện với Tả Chí Kiên, kể cả khi đứng giữa đao khí của Tả Chí Kiên, vẫn đứng khoanh tay như cũ, vẻ mặt bình thường.
Tả Chí Kiên giơ đao lên trước ngực, nói một cách đầy kiêu ngạo: “Thanh đao trong tay tôi không phải là một thanh đao thông thường, mà là bảo đao Thuần Dương gia truyền. Nó đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác kể từ khi tổ tiên nhà họ Tả tôi bắt đầu lập nghiệp đến nay. Hiện tại khi đến tay tôi đã có lịch sử hơn ba trăm năm, đã uống máu không biết bao nhiêu người.
Trên đao mang đầy sát khí, có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì sánh nổi, vô cùng lợi hại.”
Trần Gia Bảo nói: “Đao này quả thực là một thanh đao tốt. Nhưng thật đáng tiếc, thanh đao này nằm trong tay cậu chỉ có thể khiến cho bảo đao quý giá trở nên bụi bặm.”
“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.”
Tả Chí Kiên khịt mũi nói: “Vũ khí của anh đâu?”
“Đối phó với cậu thì dùng tay không là đủ rồi.”
Trần Gia Bảo tự tin nói.
Anh có đủ thực lực để tự tin.
Bởi vì anh là cao thủ bậc tông sư, đứng trên mây cao. Dưới bậc tông sư đều là con kiến.
Đúng vậy, trong mắt Trần Gia Bảo, Tả Chí Kiên không khác gì một con kiến.
Trong mắt Tả Chí Kiên chợt hiện lên một tia sát khí: “Dù sao anh cũng sắp chết nên tôi sẽ thành toàn cho anh.”